Nhưng ba và mẹ cô chỉ đứng bên cạnh mỉm cười, không nói gì thêm.
Đám đông vừa nhìn thấy Vũ Quỳnh bước vào, tất cả mọi người, trừ Vưu Tiên và Cao Hướng Dương, tất thảy đều đứng lên chào đón.
“Ây da!! Tam Nhi đã về rồi đó à! Con xem chị Hướng Tình nhắc đến con suốt, nhắc đến phát điên luôn rồi kìa!”
Hoàng Ngân vừa rồi vẫn đang lấy ít hoa quả cho Vưu Tiên, vừa nhìn thấy Vũ Quỳnh trở về liền bỏ hết mấy thứ trong tay xuống ra đón cô.
Thùy Sam và Vũ Phong gặp con gái của mình, cười càng rạng rỡ hơn.
“Ba, mẹ! Mẹ Hoàng Ngân, ba Dương Thành!!”
Vũ Quỳnh ngoan ngoãn chào hỏi tất cả mọi người một lượt.
“Nhanh nhanh, qua đây để mẹ xem nào, có gầy đi không, dạo này có hay gây phiền phức cho anh Hướng Dương không?”
Thùy Sam kéo con gái, đau lòng nhìn lên nhìn xuống một lượt.
“Ây da, đã về cả rồi, tốt quá, chuẩn bị ăn cơm thôi! Mọi người đều đói rồi nhỉ, mau nhập tiệc thôi nào!”
Hoàng Ngân gọi tất cả mọi người vào ngồi: “Con trai, qua đây, giúp mẹ bưng đồ ăn lên!”
“Ừm.”
Cao Hướng Dương biết mẹ có lời muốn nói với anh.
Dọn cơm những chuyện như này thường để người làm trong nhà làm, gọi anh vào trong bếp thế này chắc chắn là có ý gì rồi.
Trong bếp, chỉ có mẹ Lý đang cầm thìa, Hoàng Ngân gọi con trai đến cạnh mình, đưa cho cậu đĩa thức ăn, hỏi một cách nghiêm túc: “Thật đấy hả?”
“Mẹ, mẹ thấy con giống đang đùa sao ạ?”
Cao Hướng Dương bưng đĩa thức ăn trên tay, chưa đi.
Hoàng Ngân thở dài: “Nếu con nghiêm túc, mẹ cũng không nói gì! Nhưng, mẹ chỉ sợ Tiểu Quỳnh con bé sẽ…”
“Mẹ, Tiểu Tam là em gái con!”
Thái độ của Cao Hướng Dương rất chắc chắn, xong lại nói thêm một câu: “Từ sau đừng gán ghép bọn con với nhau nữa, tuổi của bọn con cách nhau như vậy, căn bản là không phù hợp, hơn nữa em ấy còn bé như vậy, nếu như một ngày nào đó con có ý nghĩ gì khác với em ấy, con sẽ thấy mình như một tên biến thái vậy, ngay cả em gái mình cũng có thể để ý tới.”
Ở ngoài cửa, Vũ Quỳnh đang dựa vào mép tường đã nghe thấy hết đoạn hội thoại vừa rồi của Cao Hướng Dương.
Anh nói…
Nếu anh yêu cô, sẽ giống như tên biến thái!
Vậy cô thì sao? Yêu anh, có phải trong lòng anh cũng nghĩ cô là một tên biến thái không?
Cô chỉ là đơn thuần, yêu anh trong sáng mà thôi, tại sao lại phải dùng hai từ “biến thái” này để miêu tả tình cảm của cô cơ chứ?
Cô không phải biến thái, cô cũng không yêu tên biến thái! Người yêu cô càng không phải biến thái…nhưng tại sao ở trong lòng anh, lại cứ phải thấy như vậy?
Một nơi nào đó trong tim cô, dường như bị vỡ vụn ra thành một lỗ hổng lớn…
Chua chát và đau nhói, máu ứa chảy từ trong ra ngoài!
“Tiểu Tam, đứng đó làm gì vậy? Sao lại không đi vào?”
Âm thanh câu hỏi của Hướng Tình, từ cửa nhà bếp truyền tới: “Tiểu Tam? Tam Nhi…Này! Đến giờ ăn cơm rồi, em còn đi đâu thế?”
Còn chưa vào trong bếp, Hướng Tình đã chạy đuổi theo.
Hoàng Ngân trừng mắt nhìn Cao Hướng Dương: “Còn không mau đuổi theo?”
“Hướng Tình có thể giải quyết được.”
Thái độ của anh, bình tĩnh, mặt cũng không có chút biểu cảm gì.
Hoàng Ngân cau mày, dường như có chút không cam lòng: “Con trai, con không có ý gì với Tiểu Quỳnh sao? Thực ra hai đứa…”
“Mẹ!”
Cao Hướng Dương cắt lời mẹ: “Con bê thức ăn ra trước đây.”
“Thằng nhóc máu lạnh!”
Hoàng Ngân nhìn bóng lưng phía sau của con trai mắng một câu.
Sau đó thở dài, xem ra đứa con dâu mà cô nhìn trúng chỉ có thể là con nuôi cô thôi, cũng không biết thằng con trai cô trong đầu nó nghĩ cái gì không biết.
Buổi trưa, Vũ Quỳnh cuối cùng cũng không quay về nhà họ Cao dùng bữa, Hướng Tình cũng không quay lại, chỉ nói là đi ăn bữa ăn linh đình cùng Vũ Quỳnh ở bên ngoài rồi.
Thùy Sam cứ luôn nói con gái mình không hiểu chuyện, nhưng trong lòng lại rất thương con gái của mình.
Trong lòng con bé nghĩ gì, người làm mẹ như cô lại không biết sao?
Hoàng Ngân nhìn Vũ Quỳnh không ăn cơm cùng, cũng không ấp úng nữa, hỏi thẳng hai người bạn trẻ ở trên bàn ăn: “Hai đứa định bao giờ kết hôn?”
Nhắc đến chủ đề này, Vưu Tiên có đôi chút ngượng ngùng, không nói gì, ánh mắt đưa tình liếc nhìn Cao Hướng Dương ngồi đối diện.
“Ừm.”
Cao Hướng Dương gật đầu, nhìn Vưu Tiên: “Bọn con nghiêm túc.”
“Hy vọng hai bác tác thành ạ.”
Vưu Tiên cũng ngoan ngoãn nói thêm.
“Ừm, hai đứa đúng là cũng đến tuổi kết hôn được rồi.”
Cao Dương Thành gật đầu, lại thở dài: “Nếu hai đứa đều cảm thấy phù hợp, vậy thì kết hôn đi!”
Nói thật lòng, Cao Dương Thành thực ra có ý nghĩ giống với vợ mình, vẫn luôn tưởng rằng Tiểu Quỳnh mới là đứa con dâu được chọn ở trong lòng mình.
Nghĩ đến chuyện mọi người trong nhà ngồi quây quần bên nhau, hạnh phúc biết nhường nào? Tự dưng đâu lòi ra cô bé Vưu Tiên này, trong lòng vẫn thấy có chút kì lạ.
Nhưng, đây là chuyện tình cảm và hôn nhân của con trai, họ cũng không thể ngăn cản? Nếu anh và vợ thực sự đứng ra ngăn cản, vậy thì chúng với bọn họ năm đó bị mẹ bắt ép, cũng đâu khác nhau là mấy?
Pha hỏng tình yêu và hạnh phúc của con trai, tội danh này, bọn họ thực không kham cho nổi.
“Ừm! Vậy hai đứa xem bao giờ thì ổn, sắp xếp hai bên gia đình gặp mặt nhau là chuyện bắt buộc, ba mẹ có thể đến thành phố A thăm hỏi ba mẹ của Vưu Tiên.”
Lời này là do Hoàng Ngân nói.
Nếu như kết hôn thật, quá trình này đều là cần thiết, nhưng không biết tại sao thấy trong lòng cứ thấy khó chịu, bức bối.
“Hướng Dương, vậy dì Sam và chú Phong ở đây chúc mừng hai đứa!!”
Thùy Sam nói, nâng ly rượu vang trong tay lên, mời Cao Hướng Dương và Vưu Tiên một ly.
Vũ Phong cũng đứng lên, vỗ vãi Cao Hướng Dương: “Chú chúc mừng hạnh phúc hai đứa!”
“Con cảm ơn chú Phong, cảm ơn dì Sam.”
Cao Hướng Dương đứng dậy cảm ơn, uống cạn ly rượu trong tay.
Vưu Tiên uống hết ly rượu của mình, thể hiện ý cảm ơn.
Vũ Phong vừa ngồi xuống đã nói: “Hướng Dương à, chú nghĩ khỏang thời gian qua chắc Tiểu Quỳnh cũng làm phiền cháu nhiều lắm? Là thế này, chú và dì Sam đã bàn bạc xong rồi, định qua một khoảng thời gian nữa sẽ đưa Tiểu Quỳnh quay về thành phố S học, đỡ làm phiền đến cháu và Vưu Tiên, đúng không?”
Cao Hướng Dương thấy hơi bất ngờ về quyết định này của Vũ Phong.
“Chú Phong, thực ra không sao đâu ạ, Tiểu Quỳnh ngày thường cũng ngoan lắm ạ…”
Người tiếp lời là Vưu Tiên.
Cô cười dịu dàng: “Nhưng chú Phong và dì Sam chắc đều rất thương Tiểu Quỳnh, để em ấy ở bên cạnh mình đúng là an tâm hơn rất nhiều.”
Hoàng Ngân và Cao Dương Thành nhìn nhau, rồi lại nhìn con trai mình, nhìn anh tâm trạng không thay đổi gì, Hoàng Ngân cau mày.
“Chú Phong.”
Cao Hướng Dương cuối cùng cũng mở lời.
“Chuyện này đã bàn bạc qua với Tiểu Tam chưa ạ?”
“Vẫn chưa!”
Vũ Phong ung dung, cười: “Nhưng mà chú tin con bé sẽ đồng ý thôi.”
Sắc mặt Cao Hướng Dương hơi tối lại, nhưng lại không nói gì.
Trong đêm…
“Này, hay là anh đi nói với con gái đi! Em không biết phải mở lời với con bé thế nào.”
Thùy Sam đẩy đẩy chồng mình, do dự hồi lâu, nghĩ nửa ngày trời cũng không biết nên nói sao với con gái chuyện này.
Vũ Phong hơi gật đầu: “Được, để anh nói! Chuyện đã như vậy rồi, sớm muộn đều phải nghĩ cách kéo con bé ra thôi.”
Vũ Phong gõ cửa phòng con gái mình.
“Ba, là ba ạ? Ba vào đi.”
Vũ Quỳnh ở bên trong đáp lại.
Vũ Phong đẩy cửa đi vào, nhìn thấy con gái mình đang ngồi trên bệ cửa sổ hóng gió, thưởng thức màn đêm tuyệt đẹp bên ngoài.
Anh đi đến, đứng cạnh con gái mình, hỏi cô bé: “Nhìn gì mà nhìn chăm chú vậy con?”
“Con nhìn màn đêm thành phố S của chúng ta! Hình như đúng là rất lâu rồi con không nhìn thấy rồi…”
Gió đêm thổi tới, làm rối tung mái tóc của Vũ Quỳnh, gương mặt trẻ con đáng yêu của cô bé dường như đọng lại một chút tổn thương nhè nhẹ.
“Tam Nhi…”
Giọng nói của Vũ Phong có chút nặng nề.
Anh thương cho con gái mình: “Không nghĩ đến chuyện quay về với ba mẹ sao con?”
Vũ Quỳnh đơ ra một lúc, quay đầu nhìn ba mình.
“Ba định cho con chuyển trường, được không?”
“Ba…”
Vũ Quỳnh không ngờ ba lại nhắc chuyện này với mình, cô không có chút chuẩn bị nào.
Vũ Phong ngưng một luc, nói tiếp: “Ba biết năm đó con rất cố gắng rất cố gắng mới không dễ dàng gì mà thi vào trường đại học A, nhưng ba cũng biết con vì một vài người mới quyết tâm thi vào trường A! Giờ con cũng nhìn thấy rồi đấy, Hướng Dương và Vưu Tiên rất nghiêm túc, hai đứa nó thực sự muốn kết hôn, ba biết trong lòng con vẫn con yêu thằng bé, nhưng…nó cuối cùng vẫn không phải là một nửa của con! Tiểu Quỳnh, chúng ta phải biết cách từ bỏ, con biết không?”
“Ba, nếu…từ bỏ con đau hơn, thì con phải làm sao ạ?”
Vũ Quỳnh hỏi ba mình.
Mắt đỏ dần lên, nhưng cô không khóc: “Cho con một chút thời gian, để con suy nghĩ kĩ, ba, con muốn ra ngoài một mình một lát…”
“Muộn như vậy rồi…”
Vũ Phong hơi lo lắng.
“Không sao đâu, con đi dạo ở trong khu thôi, hít thở không khí.”
“Vậy được.”
Vũ Phong đồng ý.
Vũ Quỳnh cầm áo khoác đi ra ngoài, Vũ Phong không yên tâm, nên lặng lẽ theo sau cô.
Cô bé muốn ở một mình an tĩnh, suy nghĩ, người làm cha như anh nên để cho cô chút không gian suy nghĩ độc lập, không làm phiền, không ngăn cản, nhưng anh sẽ trở thành chỗ dựa và người phụ tá vững vàng sau lưng cô.
Vũ Quỳnh ngồi một lúc ở đình nghỉ trong khu.
Ở đình nghỉ, những cành cây quấn lấy nhau, những chiếc lá lác đác vẫn kiên cường bám trụ lung lay trong gió đêm giữa thời tiết giá lạnh, cố chấp không chịu rời đi…Giống như, chính lúc này đây, trái tim cô!
Rõ ràng biết rằng cô đang cố chấp và cố gắng một cách vô nghĩa, nhưng lại giống như chiếc lá trong tiết trời giá lạnh kia, không chịu buông bỏ!
Ánh mắt của Vũ Quỳnh, không kìm được hướng về một phía xa xăm…Đó là hướng nhà họ Cao, đối diện với họ ở một nơi không xa, rất gần, rất gần…Vũ Quỳnh lần đầu tiên cảm thấy, bọn họ xa cách dường nào…
Giống như bị ngăn cách bởi một dòng sông vậy.
“Đing đinh…đinh đinh…”
Đột nhiên, điện thoại trong áo khoác Vũ Quỳnh vang lên.”
Cô nhìn qua, ngay lúc nhìn thấy cái tên hiện lên trên điện thoại, trong lòng cô vẫn không tránh khỏi chút thất vọng.
Bên trên không hiện lên cái tên mà cô đang mong chờ…
Là Lục Li Dã gọi tới!
Tiểu Quỳnh mau chóng sắp xếp lại tâm trạng mình, bắt máy của anh ta.
“Nhóc Vũ kia!! Cô đang ở đâu?”
Lục Li Dã đầu dây bên kia rất ồn ào, nói chuyện với Vũ Quỳnh với tone giọng khá cao.
“Tôi ở nhà!”
Vũ Quỳnh trả lời thành thật, cau mày: “Chỗ anh ồn thế! Gọi điện cho tôi làm gì?”
“Cô đợi chút, để tôi tìm chỗ nào đó yên tĩnh hơn.”
Sau đó, trong điện thoại hồi lâu sau vẫn không có giọng nói của Lục Li Dã, chỉ có thứ tạp âm ồn ào, lại còn có tiếng hô hào rất high.
Anh ta chắc là lại đến quán bar quẩy rồi.