CHƯƠNG 579: THUYẾT PHỤC
Suy cho cùng, gương mặt này với khuôn mặt trong ảnh, thực sự là rất giống.
Nhưng, cũng phải nói lại, cậu nhóc này thật dễ dàng khiến cho người khác yêu thích.
Nhìn ra cũng là một đứa bé rất đơn thuần.
“À, Cao Hướng Bách, chuyện là như thế này….”
Thầy Chủ nhiệm vừa nói, vừa lôi ra trong đống tài liệu lúc nãy.
Trước khi Huyền My đến, ông định sẽ lạnh lùng giáo huấn cho tiểu tử này một trận, sau đó sẽ chất vấn, nhưng nhìn thấy bộ dạng như con thỏ trắng của cậu, lại không nỡ độc ác cắn một phát.
“Cậu nói thật với thầy Chủ nhiệm đi! Cao Hướng Bách trong tài liệu với cậu căn bản không phải là một người, đúng không?”
“A?”
Huyền My thất kinh nhìn thầy chủ nhiệm, không ngờ rằng, còn chưa qua nổi một kì học, cô đã bị phát hiện mất rồi.
“Cái này…..em….”
Huyền My nhất thời không biết nên trả lời làm sao.
Cô trước giờ không phải là người biết nói dối, lại đối mặt với thầy Chủ nhiệm nghiêm khắc, cô nhất thời thật sự biết không thể tiếp tục giấu được nữa.
“Câụ nói thật đi!! Thật ra cậu là con gái!” Nói câu này không ai khác là Lâm Dung Vũ: “Nếu như cậu không chịu thừa nhận, chúng tôi có thể bảo phòng y tế đến làm kiểm tra cho cậu.”
Thầy Chủ nhiệm châm điếu thuốc, lúc nào mới không nhanh không chậm nói: “Em tên là Cao Huyền My, là em gái song sinh cùng với Cao Hướng Bách, đúng chứ! Thi đậu vào trường chúng tôi là em Cao Hướng Bách, nhưng cậu ta lại rất cố chấp đối với phương diện nghiên cứu khoa học này, cho nên sau kỳ thi đại học đã chạy sang Mỹ để học tiếp, mà tên của cậu ta, tự nhiên thay thế là em, nhưng bố mẹ em dường như vẫn cho rằng em thì đang học tập ở nước ngoài,….Xin lỗi, lúc nãy tôi đã gọi điện về cho phụ huynh em, đem tình hình hiện tại của em nói cho họ rồi.”
Huyền My nghe lời của thầy chủ nhiệm, chỉ cảm thấy đầu ong ong một trận.
Đối mặt với từng lời từng lời tỉ mỉ vạch trần thân phận của cô, cô một câu phản bác cũng không có.
Cô chột dạ, cô không biết phải phản bác như thế nào.
“Chủ nhiệm, thầy gọi bạn của em đến nói chuyện gì thế ạ?”
Đột nhiên, âm thanh của Đình Hải từ ngoài cửa truyền vào.
Nhìn bộ dạng không chút lo lắng hoảng hốt của Đình Hải từ cửa đi vào, đằng sau còn có cả Văn Tịch.
“Đình Hải, Văn Tịch,…”
Giây phút đó, Huyền My giống như tìm được cứu tinh cho mình.
“Đình Hải, cậu đến thật đúng lúc! Đến đây, nói cho tôi biết tình trạng của bạn cậu, bây giờ cô nhóc này mạo danh người khác vào học ở trường, dựa theo quy định của học viện cuả chúng ta, học sinh như vậy phải bị khai trừ ra khỏi trường.”
“Chủ nhiệm!”
Sắc mặt Văn Tịch và Huyền My trắng bệch.
Văn Tịch không ngừng cầu xin: “Chủ nhiệm, thầy suy nghĩ cân nhắc một chút được không ạ? Cậu ấy quả thực là vì quá muốn vào trường chúng ta, thế nên mới,….”
Huyền My căng thẳng cắn chặt môi, không lên tiếng.
“Văn Tịch, cậu đưa Huyền My ra ngoài trước đi!”
Đình Hải ra hiệu cho bọn họ đi trước, xong xuôi, nhìn qua một lượt Lâm Dung Vũ bên cạnh, ánh mắt thâm trầm lạnh lẽo: “Cậu cũng ra ngoài! Tôi muốn nói chuyện riêng với thầy chủ nhiệm.”
Lâm Dung Vũ trốn tránh ánh mắt của Đình Hải, không nói gì nhiều, liền đi ra khỏi phòng ban chủ nhiệm.
Bên ngoài, điện thoại trên tay Huyền My rung lên, điện thoại kêu tất nhiên không ai khác là bố mẹ cô gọi đến.
Mới bắt điện thoại, Huyền My đã nghe một loạt mắng chửi, cô không nói một câu, chỉ im lặng tiếp nhận.
Nhưng Huyền My vừa nghe đến việc bị “khai trừ”, cô thật sự muốn khóc, cái khác cô không cần, cô chỉ là muốn được cùng với Đình Hải ở cùng nhau, chỉ cần nghĩ đến việc mình phải cùng với Đình Hải tách ra, trong lòng cô thật sự không dễ chịu gì.
Cúp điện thoại, Văn Tịch an ủi Huyền My: “Trước tiên, đừng buồn, chưa biết chừng thầy Chủ nhiệm sẽ bị Đình Hải thuyết phục thì sao….”
Qua khoảng 15 phút đồng hồ….
Đình Hải từ phòng thầy Chủ nhiệm đi ra.
“Sao rồi?”
Huyền My và Văn Tịch cùng hướng về Đình Hải.
Lâm Dung Vũ cũng đứng bên cạnh nhìn cậu ta.
Có điều, tất nhiên kết quả mà cô ta mong đợi không giống với mong đợi của hai người bọn họ.
Đình Hải không liếc lấy một cái về phía Lâm Dung Vũ, nắm tay Huyền My, lau đi giọt nước mắt trên mặt cô: “Chút chuyện cỏn con mà cũng khóc thút thít như vậy….”
“Văn Tịch.”
Đình Hải xoay người nhìn Văn Tịch ở phía sau: “Cậu đi xem giúp tôi kí túc xá nữ các cậu còn chỗ trống nào không.”
“Có, chỗ tớ còn một giường trống.”
“Vậy thì tốt rồi”
Đình Hải xoa xoa mái tóc ngắn của Huyền My: “Sau này để cô ấy chuyển đến chỗ cậu ở, giúp tôi chăm sóc tốt cho cô ấy.”
“Câu này có nghĩa là, thầy Chủ nhiệm không định đuổi Huyền My nữa.”
Văn Tịch mặt tươi như hoa, Huyền My không dám tin vào mắt mình: “Thật à?”
“Ừ! Nhưng kí túc xá nam chắc chắn là không thể ở được nữa, đi thôi, giờ về kí túc xá thu dọn đồ đạc.”
“Được…”
Không tiếp tục cùng ở với Đình Hải, Trong lòng Huyền My thật sự cảm thấy rất mất mát, nhưng có thể ở lại trường, cô thật sự vui và cảm thấy có chút ngoài ý muốn: “Đình Hải, cậu thật lợi hại!! Cậu vậy mà có thể giải quyết được chuyện này.”
Lâm Dung Vũ thật sự rất kinh ngạc.
Đình Hải lấy cái gì để thuyết phục thầy Chủ nhiệm chứ?
……….
Đình Hải nắm tay Huyền My, dắt cô về kí túc xá nam.
Tất cả, dường như đều rất yên bình và thuận lợi.
Đình Hải nắm chặt tay Huyền My kéo đi.
“Đình Hải, anh bỏ tay ra, anh nắm tay em đau quá….”
Huyền My rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa nhắc nhở cậu.
Đình Hải quay đầu nhìn lại, nhẹ nhàng buông lỏng một chút, cúi đầu, nhìn cô một chút, nhưng không nói gì.
“Anh sao thế?”
Huyền My cảm thấy tâm trạng của Đình Hải có chút không đúng: “Có phải thầy Chủ nhiệm trách mắng anh không?”
“Không có.”
Đình Hải lắc đầu, vuốt ve tay của Huyền My: “Có chút không nỡ để em đi.”
“A?”
Thì ra là như vậy….
Thực ra, cô cũng có chút không nỡ.
Sau này, mỗi tối không thể bầu bạn với cậu ta được nữa rồi.
Buổi tối cũng không thể đến phòng của cậu ta tắm nữa rồi
Cậu ta cũng không thể lại tự ngâm cho mình ấm trà gừng rồi.
“Không sao, sau này chỉ cần không có tiết, em sẽ đến tìm anh.”
Lời của Huyền My, khiến Đình Hải nhíu nhíu mày, không nói gì, cũng không đáp lại lời của cô.
Bước vào phòng ngủ, Đình Hải không gấp thu dọn đồ của Huyền My, mà lại có chút gấp gáp kéo cô vào vòng tay của mình.
“Nếu anh nói với em, anh dự định đi Pháp du học….”
“…..”
Đi….đi Pháp du học???!!!
Trái tim của Huyền My, rất rõ có vài giây dường như ngừng đập.
“Anh đang giận em đấy à?”
Đình Hải hỏi cô.
Ánh mắt thâm tình nhìn cô.
Huyền My chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt….
“Đi Pháp du học? Đây…đây là chuyện tốt, em sẽ không giận, sẽ không…”
Huyền My lắc đầu, không ngừng lắc đầu.
Cô nghĩ lắc đầu sẽ che giấu đi trái tim đang hoảng loạn của bạn thân.
Nhưng tâm trạng của cô, cố giấu cũng không không qua được mắt của Đình Hải.
Cậu xoa xoa mặt cô, khàn khàn thấp giọng: “Anh xin lỗi, xin lỗi,…”
“Đừng nói ‘xin lỗi’ với em…”
Không biết tại sao, có dẽ do bị Đình Hải ảnh hưởng, Huyền My vậy mà có chút muốn khóc.
“Du học phải đi bao lâu? Bao giờ thì anh đi?”
Huyền My tận lực kìm nén tâm trạng khiến giọng điệu phát ra một cách nhẹ nhàng nhất.
“Hai năm, nửa tháng sau thì đi.”
Vừa nghe đến hai năm xa xôi, lại thêm cậu ta sắp phải rời khỏi nơi đây, Huyền My không nhịn được nữa, nhất thời mắt rung rung.
Nước mắt cứ như vậy như vậy tuôn xuống như mưa.
Vừa nghĩ đến cô và Đình Hải có thể ở bên cạnh nhau nửa tháng nữa, tâm trạng nhất thời không khống chế lại được.
Bàn tay nhỏ lôi lôi kéo kéo kéo quần áo thể thao của cậu, dụi dụi mặt vaò ngực cậu, nức nở: “Đình Hải, anh có thể không đừng đi được không,…..”
Lẽ ra, cô không định nói ra câu này, nhưng không ngờ nửa tháng sau anh ấy phải đi rồi….Cô không muốn anh ấy đi!! Thật sự không muốn anh đi.”
“Em không nỡ xa anh, huhuhu,….”
Huyền My dựa vào vòng tay của Đình Hải, khóc sướt mướt.
Nước mắt ướt đẫm cả bộ quần áo thể thao của cậu.
Cô vừa khóc, Đình Hải lúng túng không biết phải làm sao, nhìn cô khóc thê thảm, vậy mà không có cách nào, chỉ có thể lặng lẽ thay cô lau nước mắt.