CHƯƠNG 152: NGƯỜI ĐÀN ÔNG TỐT
Cao Dương Thành phun hết cơm trong miệng ra, đã vậy còn phun chuẩn lên mặt Hoàng Ngân nữa.
Mặt Hoàng Ngân hết đỏ lại trắng.
Đỏ mặt là vì quá xấu hổ vì bản thân mình, ngay cả mấy lời đáng lẽ chỉ được chôn trong lòng thôi cũng tuôn ra bằng hết, đúng là ngu không để đâu cho hết!
Trắng là vì mặt cô giờ toàn cơm.
“Này, thì ra em lại biến thái như thế, ngay cả chuyện ấy mà em cũng…” Cao Dương Thành cười không ngừng nổi.
Hoàng Ngân dùng tay áo lau cơm trên mặt, hai má nóng bừng lên, “Anh nghĩ lung tung cái gì đó hả, ý em không phải như vậy.”
Cao Dương Thành đẩy vai Hoàng Ngân đầy mập mờ, “Thôi được rồi, em đừng nghĩ đến hình ảnh lúc đi tiểu nữa, anh cũng ngại để em nhìn lắm. Thật ra cũng không khác lúc xuất tinh lắm đâu…”
“…”
Ọe!
Trời đất! Giờ thì Hoàng Ngân đã biết thế nào là không biết xấu hổ thế nào là mặt dạn mày dày rồi!
Sau bữa tối, Vũ Phong dẫn Dương Thùy Sam đến rạp chiếu phim. Bộ phim mà họ xem hôm nay là “Cuộc Chiến Á Phiện” của điện ảnh Hồng Kông.
Trong lúc xem phim, Dương Thùy Sam khóc rất nhiều khiến Vũ Phong không khỏi chế giễu, “Đàn bà đúng là dễ khóc.”
Anh nói xong bèn kéo Dương Thùy Sam qua gối đầu lên vai mình, bỗng nghe thấy cô ấy nói lí nhí bên tai, “Vũ Phong, hình như em… đến cái đó đó…”
“Cái gì cơ?” Vũ Phong không hiểu gì. Dưới ánh sáng mờ mờ hắt ra từ màn hình trong rạp chiếu phim, khuôn mặt cô nhuốm đầy vẻ xấu hổ. Vũ Phong vỗ trán như tỉnh ngộ.
Thì ra là đến tháng à!
“Rồi sao? Biết hôm nay tôi định ăn cô nên mới cố ý nhắc nhở làm tôi chùn bước hả? Thật ra tôi thấy cũng không sao, dùng chỗ khác cũng được.” Vũ Phong ghé sát vào tai cô mà cười dâm.
“Đi chết đi!” Dương Thùy Sam siết tay chỉ muốn đấm anh ta một cái.
Vũ Phong khẽ cười, càng cười càng ngang ngược hơn, “Thôi được rồi, để tôi đi.” Anh nói xong bèn đứng dậy thật.
Dương Thùy Sam vội vàng kéo tay anh lại, “Anh đi đâu đấy? Định đi chết thật hả?”
“Cô nghĩ hay nhỉ?” Vũ Phong duỗi tay vò loạn mái tóc của cô lên rồi lại cẩn thận vuốt lại tóc cho cô, “Vào toilet chờ tôi.”
Nói vậy là Dương Thùy Sam đã biết, Vũ Phong định đi mua băng vệ sinh cho cô rồi.
“Cảm ơn.”
“Bạn trai mua đồ cho bạn gái là việc nên làm mà.” Vũ Phong hào phóng khoát tay, sau đó ra khỏi phòng chiếu.
Dương Thùy Sam ngoan ngoãn đi ra cửa toilet chờ anh.
Trong siêu thị, Vũ Phong hơi lúng túng đứng trước kệ hàng bày các loại băng vệ sinh đa chủng loại.
Nói thật thì tuy anh từng có mấy đời bạn gái, nhưng chưa từng mua băng vệ sinh cho họ, vì bình thường khi đến tháng thì hai người cũng không ra ngoài hẹn hò với nhau.
“Chào anh, anh muốn mua băng vệ sinh ạ?” Nhân viên hướng dẫn mua hàng thấy Vũ Phong đang gặp khó khăn nên bước tới hỏi han.
“À, đúng vậy.” Vũ Phong gật đầu, biểu cảm không được tự nhiên cho lắm, “Cô có thể giới thiệu cho tôi loại nào hợp với các cô gái trẻ không?”
“Cô ấy năm nay bao nhiêu tuổi ạ?” Nhân viên hỏi.
“Mười tám, mới qua mười tám không lâu thôi.”
Chậc chậc, non và xanh quá.
Vũ Phong thầm khinh bỉ. Không phải mình vốn chỉ thích những cô gái trưởng thành quyến rũ ư? Thiếu nữ mới mười tám hoàn toàn không hiểu chuyện tình cảm thế nào, cũng không biết thế nào là lãng mạn, sao tự nhiên anh lại có hứng thú được nhỉ? Hay đổi gió cho mới lạ?
“Vậy anh chọn loại này đi ạ! Chuyên dùng cho thiếu nữ đấy anh, bề mặt vải bông mềm mại, dùng ổn lắm ạ.”
“Ồ, được. Cảm ơn cô nhé.” Vũ Phong ngừng suy nghĩ, nhận lấy gói băng vệ sinh trong tay cô nhân viên, nghĩ thế nào lại lấy thêm mấy gói nữa rồi mới đi ra quầy thu ngân thanh toán.
Vũ Phong cầm băng vệ sinh cũng không cảm thấy khó chịu chút nào, anh vừa đi vừa chăm chú kiểm tra hạn sử dụng in trên bao bì, còn đọc cả thuyết minh và tác dụng, đọc xong mới yên tâm được.
“Vãi thật, anh này trông đẹp trai khiếp!”
Mấy nhân viên hướng dẫn mua hàng trẻ tuổi đứng quanh đó xì xầm bàn tán.
“Lại chẳng, nhìn cái thôi cũng biết là đàn ông tốt rồi. Lần đầu tiên thấy một người đi mua băng vệ sinh cho bạn gái mà chọn lựa cẩn thận như vậy đấy, mấy ông khác toàn lấy đại mấy gói ra thanh toán cho qua chuyện! Mấy cô xem anh ấy kìa, còn đọc thuyết minh nữa chứ!”
“Đúng đấy! Hâm mộ cô bạn gái kia quá…”
“Mặt đẹp dáng chuẩn, gu thời trang cũng tuyệt nữa. Trời ạ, chắc kiếp trước bạn gái của anh này phải cứu cả vũ trụ mới có phúc như vậy ấy nhỉ?”
Vũ Phong hoàn toàn không nghe thấy những lời bàn tán xung quanh mình, anh đặt băng vệ sinh lên quầy thu ngân, “Mấy thứ này thôi. À đúng rồi, chỗ cô có túi chườm nóng hay túi sưởi gì không?”
“Xin lỗi anh, những sản phẩm này đã bán hết rồi ạ, ngày mai mới bổ sung hàng.”
Nhìn đi, bạn trai nhà người ta quan tâm tri kỷ quá chừng!
Nhân viên thu ngân vừa quét mã thanh toán vừa thầm cảm động.
Vũ Phong khẽ nhíu mày, cũng không nghĩ nhiều nữa mà thuận tay nhặt một hộp bao cao su cạnh đó đưa cho nhân viên thu ngân, “Tính tiền luôn cái này cho tôi.”
“À vâng…” Thu ngân cạn lời rồi.
Đúng là đàn ông, dù là lúc nào hay đến mua gì cũng đều không quên tiện tay nhặt một hộp bao cao su.
Vũ Phong cầm băng vệ sinh và bao cao su về rạp chiếu phim.
Dương Thùy Sam vẫn đứng ngoan ở đó chờ anh, khuôn mặt nhỏ hồng hào của cô giờ hơi tái, hàng lông mày nhíu lại, có vẻ đang khó chịu trong người.
Vũ Phong vội rút băng vệ sinh đưa cho cô, “Đau bụng à?”
“Hơi hơi.” Dương Thùy Sam gật đầu, xấu hổ nhận lấy băng vệ sinh trong tay anh, sau đó đỏ mặt cảm ơn rồi đi vào toilet.
Vũ Phong nhìn xung quanh mãi mà không tìm thấy chỗ nào có nước nóng, thế là kéo một nhân viên lại hỏi, “Chỗ các cậu có nước nóng không?”
“Dạ có, anh đi thẳng vào trong rồi rẽ trái, ở đó có một bình nước nóng lạnh đó ạ.”
“Cảm ơn cậu nhé.” Vũ Phong nghe vậy thì chạy tới chỗ mà nhân viên chỉ.
Khi Dương Thùy Sam từ toilet đi ra, Vũ Phong đưa cho cô một túi nước nóng. Chiếc túi này có hình thù khá quái lạ, vừa tròn vừa trơn, bên ngoài là túi cao su trong suốt.
Dương Thùy Sam chớp mắt, nhìn chiếc túi chườm trong tay mình rồi lại nhìn Vũ Phong, cô bỗng cảm thấy hơi cảm động, “Cái gì đây anh?”
“Túi chườm tự chế đấy!” Vũ Phong trả lời bằng giọng vô cùng tự hào.
“Túi chườm tự chế á?” Dương Thùy Sam kinh ngạc. Cô giơ chiếc “túi chườm” lên, nhìn kỹ thêm mấy lượt rồi hỏi, “Anh lấy gì làm thế? Sẽ không vỡ ra đấy chứ? Lỡ mà vỡ thì ướt hết người em à?”
Khụ, câu hỏi này… nghe tục tĩu quá.
“Yên tâm, không vỡ được đâu!”
Đồ nhập khẩu từ châu Âu đấy, nếu vỡ hay rách thì trên thế giới sẽ có không biết bao đứa trẻ bị bỏ rơi đây!
“Thôi đừng nhìn nữa, dùng được là được! Để lên bụng cho đỡ đau.” Nhìn Dương Thùy Sam nghiêm túc nghiên cứu túi chườm mình tự chế, Vũ Phong không khỏi cảm thấy chột dạ.
Dương Thùy Sam nghe lời anh, đặt túi chườm lên bụng, nhìn Vũ Phong đứng bên cạnh rồi nói thật lòng, “Tuy túi chườm trông hơi dị nhưng mà… thật sự cảm ơn anh!”
Vũ Phong hơi nhướn mày, ôm lấy bờ vai mảnh khảnh của cô, nói với giọng đắc ý, “Thế nào, biết làm bạn gái của tôi thì hạnh phúc thế nào chưa?”
Chậc, đúng là vừa khen một câu đã phổng mũi lên rồi.
“Về thôi.” Vũ Phong kéo cô, định ra khỏi rạp.
“Không! Em vẫn còn muốn xem mà, vẫn chưa xem xong.” Dương Thùy Sam bất mãn, phim mới xem được một nửa thôi, giờ không cho cô xem tiếp thì khác nào chặn ngang tảng đá ở cổ họng, nếu vậy thì tối nay cô sẽ mất ngủ vì khó chịu.
“Cô đang đau bụng cơ mà?” Vũ Phong lo lắng nhìn cô.
“Thì cố chịu chút thôi là được.” Dương Thùy Sam vẫn bướng bỉnh không nghe.
“Không được, sức khỏe chứ có phải trò đùa đâu.” Vũ Phong nhíu mày, khó có lúc nghiêm túc thế này. Cuối cùng, anh cởi áo khoác dài của mình ra rồi choàng lên người Dương Thùy Sam, “Nếu cô muốn xem thì lần sau tôi dẫn cô đi là được, hôm nay thì thôi, về nhà ngủ sớm đi, mai còn phải đi làm nữa.”
Dương Thùy Sam bĩu môi bất mãn, “Đồ gia trưởng, anh quan tâm nhiều quá đấy.”
Vũ Phong buồn cười, nhéo mũi cô, “Cô đừng có mà có phúc không biết đường hưởng, không phải người phụ nữ nào cũng được tôi quan tâm thế này đâu.”
“Anh chỉ quan tâm bạn gái mình thôi chứ gì? Nhưng chúng ta… không phải chỉ là diễn thôi sao?”
“Tôi quan tâm bạn gái giao kèo đấy!” Vũ Phong nói thật. Bình thường anh cũng không rảnh để quan tâm người khác, dù là bạn gái hiện tại anh cũng lười chẳng thèm quan tâm. Nhưng cô nhóc này thì khác, chỉ cần thấy cô nhíu mày tỏ ra khó chịu thôi anh cũng thấy không vui, rồi không kiềm chế được mà quan tâm nhiều hơn, chắc là vì tuổi của cô còn nhỏ quá.
“Tóm lại là em kệ đấy, em muốn xem hết bộ phim này, nếu không đêm nay em sẽ không ngủ được!”
Ai bảo bộ phim này hay thế chứ!
Vũ Phong khoanh tay trước ngực nheo mắt nhìn cô bĩu đôi môi nhỏ.
Bình thường anh rất ghét bị phụ nữ nhõng nhẽo này nọ, nhưng mà… chết tiệt, sao giờ anh lại thấy cô nhóc này nhõng nhẽo thật đáng yêu chứ!
Đôi môi nhỏ khẽ cong lên khiến anh chỉ muốn… hôn!
“Khụ khụ.” Anh ho khan vài tiếng, cố dời tầm mắt của mình đi. Vũ Phong nghĩ đến giao kèo giữa họ rồi cố đè nén sự xúc động muốn hôn cô xuống.
“Nếu muốn xem thì về nhà tôi xem. Nhà tôi có một rạp chiếu phim mini, toàn bộ phim ngoài rạp đều được đồng bộ tại đó, cô ngồi ở đây lạnh lẽo, bụng lại còn đau. Đi thôi, về nhà tôi, tôi hâm sữa nóng cho cô nằm xem phim.” Vũ Phong nói xong thì kéo Dương Thùy Sam ra ngoài.
Dương Thùy Sam chớp mắt mấy cái, thật ra nghe anh nói thế, cô cũng khá là muốn đi theo đó, nhưng mà…
Cô vội vàng giữ tay anh lại rồi lùi về phía sau, nhìn anh đầy cảnh giác, “Vũ Phong, em không đi đâu! Mẹ em bảo buổi tối không được tùy tiện về nhà người đàn ông khác.”
Cô thật sự hơi luống cuống.
Vũ Phong quay đầu lại, nhíu mày đầy chán nản nhìn cô và quát, “Tôi là người đàn ông khác hả? Về nhà tôi mà nói là tùy tiện à?”
Trước giờ Dương Thùy Sam luôn là bé ngoan nghe lời, thấy Vũ Phong giận thì cẩn thận lẩm bẩm, “Nếu là người khác thì em cũng không sợ lắm đâu, nhưng anh…”
Vũ Phong nghe thấy thế thì tức giận trợn mắt, “Chưa từng thấy cô gái nào ngu ngốc như cô!”
Anh dùng đầu ngón tay nhấn lên trán Dương Thùy Sam, nhấn liền mấy cái khiến đầu cô ngửa về phía sau.
“Hôm nay cô không muốn đi cũng phải đi, tôi phải chứng minh sự trong sạch của mình với cô mới được! Cái thứ nhãi con vắt mũi chưa sạch như cô, có cho tôi cũng thèm vào! Mà phía dưới còn đang máu me tóe loe, ai biến thái mà làm chuyện đó với cô chứ?”
Dương Thùy Sam đỏ bừng cả mặt, tức giận đấm Vũ Phong, “Anh bé bé cái mồm thôi, sợ người ta không biết em đến tháng hả? Anh không cần danh dự nhưng em cần!”