Khuôn mặt bé nhỏ của Vũ Quỳnh bị bàn tay to lớn của anh gảy, tâm trạng bất giác bay bổng, ánh mặt dịu đi, vẫn đang dập dờn với sự rung động của mến mộ. . . “Vậy anh có thể để em ở bên anh. . .cả một đời không?”
Cô thiết tha hỏi anh.
Câu hỏi này, cô rốt cuộc là vẫn hỏi ra! !
Cao Hướng Dương hơi ngẩn ra.
Tay to bóp lấy cằm cô, ngắm nhìn khuôn mặt ngây thơ đỏ ửng trước mắt, bỗng nhiên, cảm thấy ngực nóng lên . . .môi mỏng vừa động, muốn nói gì thì lại bất thình lình . . .
Đôi môi anh đào ấm nóng, phủ chặt đôi môi hơi mở ra của anh.
Anh nói, Vũ Quỳnh không muốn nghe.
Dù cho không nghe, cũng biết đáp án, vì vậy. . .
Chẳng thà cái gì cũng không nghe, liền giả vờ không biết là được! !
Vũ Quỳnh víu lấy cổ anh, mắt nhắm lại, tùy ý làm sâu thêm nụ hôn không chút nhiệt độ này.
Nhưng không kịp để cô trầm mê thì bị Cao Hướng Dương trên người kéo ra.
“Vũ Quỳnh——”
Anh thở hổn hển, hơi thở không ổn định.
Trong miệng toàn là mùi hương thơm ngát của cô. . .
Anh đáng chết khi nghĩ, mùi thật thơm! !
Thậm chí, cảm thấy mùi hương của cô, non nớt, ngon miệng đến thế! !
Giống như ba năm trước. . .
Nhớ đến buổi tối mất kiểm soát hồi ba năm trước, con ngươi Cao Hướng Dương căng thẳng, liền lôi cô từ trên cổ mình xuống.
“Không cho làm loạn nữa, tắm rửa rồi đi ngủ! !”
Biểu cảm của anh, trở nên lạnh lùng đi.
Vũ Quỳnh chớp mắt, nhìn anh.
Trong ánh mắt ngập nước, không có sự biến hóa cảm xúc gì cả, không nhìn được ra tâm tư lúc này của cô, càng không trông được ra cô có bị tổn thương bởi sự từ chối của anh không.
Tổn thương cái gì cơ? Thực ra cô đã sớm thói quen rồi!
Thấy Vũ Quỳnh chỉ nhìn anh mà không nói, Cao Hướng Dương trái lại cảm thấy có hơi không quen.
Môi mỏng nhúc nhích. . .
Thế mà lại có chút lưu luyến cái hương vị vừa nãy.
Anh dùng giọng điệu tham dò, xoa đầu Vũ Quỳnh: “Đi tắm đi!”
“Còn anh?”
Vũ Quỳnh hỏi anh.
Cánh tay bé nhỏ lại ôm lấy cổ anh, thân hình nhỏ nhắn tựa như vô thức mà quấn lấy cơ thể cường tráng cao lớn của anh.
Cả người treo trên người anh, mềm mại trong lòng anh, có vẻ biếng nhác mệt mỏi.
Cao Hướng Dương đối diện với sự làm nũng của cô là không có sức kháng cự nhất.
Nâng cái eo thon của cô, dỗ cô: “Anh cũng đi tắm, đi ngủ! Ngoan. . .”
Vũ Quỳnh ghé lên trên người anh không nhúc nhích.
“Vũ Quỳnh . . .”
Cao Hướng Dương gọi cô một tiếng, giọng điệu vô thức khàn khàn.
Vũ Quỳnh ngẩng đầu lên, nhìn anh.
Đôi mắt ngập nước luôn linh động, lúc này thoạt nhìn có chút buồn bã.
Ánh mắt cô, nhìn chăm chú thẳng tắp khuôn mặt trưởng thành mà đẹp trai trước mắt, bất thình lình, lẩm bẩm nói: “Sau này em sẽ thử yêu người khác. . .”
“Em nói gì?”
Yết hầu của Cao Hướng Dương hơi nhúc nhích, con ngươi co rút, nhìn chằm chằm cô đang ở trong lòng, lại nói lại một lượt: “Nãy em vừa nói gì?”
“Không có gì. . .”
Vũ Quỳnh lắc đầu.
Ánh mắt dừng lại ở đôi môi mỏng của anh, con ngươi hơi ảm đạm, chợt nghe được cô thấp giọng nỉ non một câu. . .: “Đừng lại đẩy em ra nữa. . .”
Sau đó, vừa cúi đầu. . .
Nhìn cô ngây thơ mà non nớt, đột nhiên, cái cảm giác áy náy ba năm trước lại tự nhiên sinh ra.
Giơ tay ra, đau lòng mà xoa đầu cô: “Đi tắm đi ngủ! Chúc ngủ ngon——”
Con ngươi đen như mực của anh, có hơi ảm đạm.
“Em đi giúp anh hâm nóng đồ ăn!”
Vũ Quỳnh nói, liền nhảy dậy khỏi sofa, xỏ dép lê định đi.
Cao Hướng Dương vội vươn tay ra kéo cô lại: “Vũ tiểu tam!”
“Anh còn chưa ăn cơm.”
Vũ Quỳnh bị anh kéo vào lòng.
Mùi hoóc-môn nam mà cô quen thuộc, đang ôm chặt lấy cô, thật ấm lòng, thật kiên định!
“Anh mệt rồi, ăn không vô, để sáng mai lại tính!”
Anh dường như thật là rất mệt.
Sự mệt mỏi che giấu dưới đáy mắt thâm trầm, làm cho Vũ Quỳnh chỉ nhìn thôi đã cảm thấy đau lòng.
Là vì tìm cô sao?
Vũ Quỳnh đột nhiên có chút tự trách.
Nhưng cô lại không biết, Cao Hướng Dương anh thực ra mệt tim. . .
Bỗng chốc, anh hơi không hiểu rõ cảm xúc trong trái tim mình !
Thậm chí, đối với tình cảm của cô gái trước mặt, đến cùng đơn giản là cảm giác anh trai đối với em gái, hay là. . . cái gì khác! !
“Trước anh nghỉ ngơi ở đây đi, em đi hâm nóng xong lại gọi anh, rất nhanh thôi.”
Tâm trạng của Vũ Quỳnh hình như tốt hơn lúc nãy không chỉ một chút.
Nhìn dáng vẻ nhiệt tình của cô, Cao Hướng Dương lại không thể từ chối tiếp, chỉ hỏi cô: “Em học hâm thức ăn từ lúc nào?”
Vũ Quỳnh chớp chớp mắt, có hơi mù mờ: “Cái đó không phải rất đơn giản sao? Cho vào trong lò vi sóng là xong rồi mà?”
“Nhưng anh không thích ăn đồ ăn trong lò vi sóng.”
Cao Hướng Dương cố ý làm khó cô.
“Vậy hả. . .”
Vũ Quỳnh gãi đầu, có chút khó xử nói: “Vậy để em thử xem sao!”
Nhìn cô buồn cười như vậy, Cao Hướng Dương không nhịn được mà bật cười: “Được rồi, không cần em phải tốn sức, dì Lý làm nóng xong rồi, em đi tắm trước đi, anh tự xuống ăn.”
“Em đi với anh!”
“Đói rồi?”
“Có chút chút. . .”
Đói không? Tất nhiên là không đói !
Chẳng qua cô chỉ muốn dựa vào bên anh mà thôi.
Cả một đời. . .
Thời gian bao lâu ?
Cô tự nhiên là biết rõ, cả đời của cô và anh trước nay vô duyên, cho nên, có thể dựa vào bao lâu thì bao lâu!
Thực ra, từng giờ từng giây cô cũng không muốn rời xa anh!
Nếu thật phải chuyển ra ngoài sống, người buồn nhất, chắc chắn cũng là cô!
. . . .
Đồ ăn được dì Lý làm nóng trong nồi, hơi nóng còn bốc lên nghi ngút.
“Wow. . . thơm quá!”
Vũ Quỳnh ngửi được mùi đồ ăn, thật đúng cảm thấy đói.
Cùng không để ý đến đũa, liền vươn tay ra bốc lấy một nắm cơm cho vào miệng: “Thơm quá đi!”
Vừa lúc Cao Hướng Dương bưng một bát canh nóng vào trong phòng ăn, Vũ Quỳnh bốc lấy một nắm cơm đưa đến bên miệng anh: “Mở miệng. . .”
“Em rửa tay chưa?”
Cao Hướng Dương hơi ghét bỏ.
Chẳng qua miệng tuy nói thế, nhưng miệng vẫn ngoan ngoãn mở ra, ngậm lấy nắm cơm nhỏ vào trong.
Ngay cả hai ngón tay nhỏ nhắn của cô cũng bị anh ngậm vào trong miệng luôn. . .lưỡi cảm giác mềm mại, khiến Cao Hướng Dương mất một giây hoảng hốt, rồi nhanh chóng thả ngón tay cô ra.
Vũ Quỳnh “Chậc chậc” hai tiếng: “Còn ghét bỏ em, em còn ghét bỏ nước bọt của anh đây này!”
Giống với anh, trên miệng tuy nói những lời này nhưng lại tiện tay bốc lên một nắm cớm cho vào trong miệng nhỏ nhắn của mình.
“Vũ tiểu tam, dùng đũa! Bẩn kinh lên được! !”
“. . .”
Cuối cùng, Vũ tiểu tam không lại ăn cơm nữa, chỉ ăn độc cơm nắm thôi liền lấp đầy cái bụng nhỏ của cô.
Anh ngồi ăn bên cạnh, cô liền ngồi một bên nhìn.
Sau khi nhìn đến nỗi bản thân chảy cả nước dãi, cô liền nghĩ đến dùng tay bốc thức ăn, kết quả, Cao Hướng Dương khua đũa, đập vào cái tay bé nhỏ không an phận của cô.
“’Đau. . .”
Vũ Quỳnh bẹp miệng.
“Há miệng ra!”
Bất đắc dĩ, Cao Hướng Dương gắp lấy một miếng thịt đưa vào trong miệng cô: “Tự đi lấy đũa đi!”
“Ồ.”
Vũ Quỳnh ngoan ngoãn chạy vào trong bếp lấy một đôi đũa, ngồi xuống, ăn cơm cùng anh.
“Buổi tối ăn gì rồi?”
Cao Hướng Dương tựa như bâng quơ hỏi một câu.
“Cơm tây! Loại rất đắt!”
“Lục Li Dã mời?”
Cao Hướng Dương lại hỏi, anh mắt không dấu vết quét cô một cái, quan sát biểu cảm của cô.
“Đúng vậy!”
Vũ Quỳnh ngậm đầu đũa của mình, gật đầu.
Lại nghĩ đến lúc Lục Li Dã cùng mình đi “’lấy” đồ, bất thình lình liền “Phốc” bất cười ra một tiếng: “Con người anh ta cũng không tồi! Em cảm thấy giờ em với anh ta. . .Ừm, hẳn là coi như bạn tốt!”
Vũ Quỳnh nghĩ đến Lục Li Dã, tâm tình vô thức lại tốt lên.
Mày Cao Hướng Dương cau lại.