CHƯƠNG 221: ANH GIÚP TÔI MỘT CHÚT
Tiếng cửa mở ra, Cao Dương Thành ôm Hoàng Ngân vào phòng, hai tên vệ sĩ tùy thân đứng chờ ngoài cửa.
“Cao Dương Thành, giờ tôi không hề động đậy, nhưng cũng rất khó chịu…”
Hoàng Ngân cuộn mình trong lòng anh, vẫn không động đậy như cũ, thậm chí đến thở cũng không dám thở mạnh.
Nhưng máu trong cơ thể vẫn sôi trào, đốt cháy cơ thể đến phát đau, hơn nữa…
Khắp toàn thân, tê dại khó chịu…
Mắt Hoàng Ngân ửng hồng, ánh mắt mơ màng, hơn nữa còn tràn đầy tình dục, giống như lưỡi câu mạnh mẽ câu mất lí trí của Cao Dương Thành.
“Giờ cô bắt buộc phải đi dội nước lạnh!”
Tiếng Cao Dương Thành, trầm khàn.
Anh ôm Hoàng Ngân, bước dài bước về phía bể bơi nhỏ trong phòng tắm.
May mà giờ đang là mùa hè, còn không đến mức quá lạnh.
Anh buông Hoàng Ngân xuống bên hồ bơi, đỡ lấy vòng eo nóng bỏng của cô, vỗ nhẹ cổ vũ cô: “Xuống đi.”
Hoàng Ngân khó chịu tới mức lười cởi cả quần, ngoan ngoãn nghe lời anh, tóm lấy thành bể, đi xuống bể nước, rất nhanh, đã hòa mình vào làn nước mát.
Cơ thể yêu kiều mềm yếu như không xương, vừa vào trong nước, cả thân thể không tự chủ mà chìm xuống.
Cao Dương Thành thấy vậy, vội vàng kéo cô lên.
“Nhoài người về phía thành bể.”
Cao Dương Thành mệnh lệnh.
Ánh mắt Hoàng Ngân mơ màng, hai tay cố gắng bám lấy thành bể, tốn bao công sức mới có thể bám chặt được, cái đầu nhỏ mơ màng gối lên thành bể, đôi má nóng rực dán lên nền gạch sứ mát lạnh, liền nghe thấy tiếng lẩm bẩm khó chịu của cô: “Tôi khó chịu…”
“Ngâm một lúc, sẽ thoải mái.”
Cao Dương Thành cũng không dám đi, liền đứng nghiêm ở một bên nhìn cô.
Đôi mắt Hoàng Ngân khẽ chớp, chỉ có thể nhìn thấy đôi giầy da màu đen, rất sạch sẽ không bám chút bụi dưới chân anh.
Cô không ý thức được vươn tay đi kéo lấy ống quần của anh,rồi ngẩng dầu nhìn anh: “Cao Dương Thành, đây là cảm giác khi dùng phải thuốc kích thích sao?”
Cao Dương Thành nhìn xuống bàn tay nhỏ nhắn đang túm lấy ống quần anh.
Bàn tay vốn trắng nõn như sữa non giờ nhiễm lên một tầng mẫn đỏ.
“Sao anh biết tôi bị đánh thuốc?”
Cô hỏi tiếp, giọng nói uyển chuyển bất giác đã trở nên nhõng nhẽo truyền lên.
“Anh thuê người theo dõi tôi?”
Vậy mà vào lúc này cô mới nhớ đến hỏi chuyện này.
“Có điều may mà anh đến rồi, không thì tôi cũng không biết mình sẽ phải đối mặt với việc gì”
Hoàng Ngân tự lầm bầm một mình, bàn tay nhỏ nhắn lại không ngừng túm lấy ống quần anh.
Trong đầu một mãnh mờ mịt, hiện cô nghĩ gì sẽ nói nấy, muốn dùng cách này làm dịu lại sự khó chịu đang thiêu đốt cơ thể cô.
Đôi mày sắc như dao của Cao Dương Thành nhăn lại, anh ngồi xuống bên cạnh cô.
Nâng khuôn mặt đỏ hửng của cô lên, dùng tay vạch đôi mắt đang dần tan rã của cô rồi tỉ mỉ kiểm tra.
“Hoàng Ngân?”
“Đỗ Hoàng Ngân!”
Anh vỗ nhẹ mặt cô.
“Vâng”
Hoàng Ngân khẽ đáp: “Cao Dương Thành.”
Giọng nói mềm mại của cô gọi anh, như không có sức lực nào: “Tôi đang thấy khó chịu, anh là bác sĩ, giúp tôi một chút đi, được không?”
“Em khó chịu chỗ nào?”
Nghe cô khẩn cầu khiến tim Cao Dương Thành thắt lại.
Anh đương nhiên biết loại cảm giác khó chịu này, nhưng không có thuốc giải, cô chỉ có thể dựa vào ý chí của bản thân mà chịu đựng.
“Chỗ nào cũng khó chịu.”
Hoàng Ngân như đứa trẻ mâm mê cái miệng nhỏ nhắn, vỗ đầu mình, rồi sờ tới cổ, sau đó là ngực, đến bụng: “Ở đây, đây, đây nữa, cả đây nữa,… vô cùng khó chịu” Cô vừa nói xong đã muốn tủi thân đến khóc nấc lên.
Thân thể cô nóng hôi hổi, liền uồn éo muốn leo lên bể bơi: “Cao Dương Thành, tôi chắc là sắp chết rồi, đúng không?”
“Đừng nói bậy!”
Thấy cơ thể yếu đuối của Hoàng Ngân bò lên bên hồ bơi, vẻ mặt đau khổ đến thế khiến anh không nỡ nói nặng lời với cô, vội vươn hai tay ôm lấy cơ thể ẩm ướt, mềm nhũn lại nóng đến kì lạ của cô vào lòng.
Mặc cho chiếc áo sơ mi trắng đã đẫm ướt vì cô.
Hai người cứ thế ôm lấy nhau ngã ngồi cạnh hồ bơi.
Hoàng Ngân ghé người vào lòng anh thở gấp không ra hơi, khuôn mặt đỏ ửng động lòng người.
Cô ngước cái đầu nhỏ nhìn lên, chớp chớp mắt, đôi mắt nóng hổi nhuốm màu tình dục nhìn vào khuông cằm gợi cảm của Cao Dương Thành.
Cô không dám nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén như ưng kia.
“Thuốc kích dục, có phải nhất định phải giải bằng cách kia không?”
Cô hỏi, gương mặt vốn đã đỏ bừng giờ thêm bừng bừng cháy.
Tầm mắt Cao Dương Thành ngưng tụ nhìn Hoàng Ngân bỗng híp chặt lại.
Hoàng Ngân cảm thấy anh đang nhìn chằm chằm mình liền không nói gì, chỉ thấy hơi căng thẳng, nói năng lộn xộn: “Tôi, tôi không có ý bảo anh giúp tôi, chỉ là tôi khó chịu mà thôi”
Cao Dương Thành nheo lại mắt ưng, không nói không rằng nhìn cô.
Hoàng Ngân chỉ thấy cổ họng cô căng lên, anh càng không nói gì càng khiến cô thấy khó chịu thêm.
Tay nhỏ không nhịn được lôi kéo cổ áo, dây áo nhỏ trên vai cũng bị tuột xuống vì động tác ma sát của cô, đọng lại trên cánh tay trắng nõn nà.
Hoàng Ngân rôt cuộc chịu không nổi nữa.
Cô ngước mặt lên, miệng vểnh lên, có nước mắt lăn ra từ trong hốc mắt, vô cùng đáng thương.
“Tôi phải làm sao đây.”
Cô tủi thân mà không ngừng cọ cựa trong lòng anh, những sợi tóc màu váng óng tản ra trên đầu vai trắng nõn như có như không trêu chọc lòng người.
Cô như một đứa trẻ chịu đủ oan ức mà ngã vào lòng anh khóc, cái miệng nhỏ cắn loạn cúc áo anh: “khó chịu, anh giúp tôi một chút”
Giọng nói mềm mại cầu xin anh.
Lại không biết là nơi mẫn cảm dưới bụng anh đã sớm trở nên to lớn vì cô đến gần, nóng cháy, cứng như sắt thép.
Mỗi câu cô nói, mỗi động tác cô làm, không nghi ngờ gì, chúng đối với anh mà nói là sự cám dỗ cùng thách thức!
Cao Dương Thành nặng nề thở dốc, bàn tay nóng bỏng nắm lấy eo cô nâng cô lên tới gần anh hơn, khiến mặt cô nhích đến gần anh.
Ngón tay gợi cảm nâng cằm cô lên, giọng nói nặng nề mà hỏi cô: “Em muốn tôi làm gì để giúp em đây?”
Anh, đã biết rõ còn cố tình hỏi.
Giọng nói hút hồn đầy khát vọng mê người, khiến con người ta, vì đó mà say.
Đối mặt với sự mê hoặc của anh, hơi thở Hoàng Ngân càng lúc càng nặng, càng lúc càng nóng cháy bỏng.
Hai con người với hơi thở nóng hổi hòa vào nhau, như muốn nuốt chửng đối phương.
Cánh môi nhỏ nhắn mở nhẹ, cô dùng một giọng nói mềm mại năn nỉ anh: “Anh giúp tôi một chút”
Bàn tay nhỏ theo đó ám chỉ giật giật cúc áo sơ mi của anh.
Cao Dương Thành chỉ thấy phía dưới vô cùng thiêu đốt.
Thứ đó bị Hoàng Ngân trêu trọc vài câu đã gần như mất hết lý trí muốn xông ra thoát khỏi giam cầm.
Đôi con người sâu hút sắt bén, tay nhéo nhẹ cằm cô, anh khàn giọng nói: “Cô đang quyến rũ tôi?”
Nghe anh hỏi khiến Hoàng Ngân tỉnh táo lại.
Trời ơi! Cô đang làm gì thế này?!
Cô đã là vị hôn thê của Đường, huống chi người đàn ông trước mặt này là người đã có vợ, mà vợ anh ta vẫn đang mang thai một đứa bé cơ mà?
Rốt cuộc cô đang làm gì? Cô như thế thì có khác gì một người phụ nữ dâm đãng?
Hoàng Ngân nghĩ đến đây, buồn rầu đẩy người đàn ông ra, chớp mắt cơ thể ẩm ướt đi vào trong dòng nước lạnh một lần nữa.
Biểu cảm thay đổi như mưa dền gió dữ trên mặt Hoàng Ngân đã sớm bị Cao Dương Thành nhìn thấy.
Nhìn cô như đứa trẻ đang không vui trở lại bể bơi, lông mày sắc lẹm của anh hơi nhíu lại.
Cô làm sao vậy?
Cao Dương Thành đang định mở miệng hỏi cô, bỗng nhiên, điện thoại trong túi quần reo lên.
Nhìn qua, là Lý Nam Vũ gọi tới.
Sắc mặt anh trầm xuống, đôi mắt đen nhánh xẹt qua tia lạnh đáng sợ.
Không yên tâm nhìn qua Hoàng Ngân trong bể bơi, thấy cô yên ổn tựa vào thành bể, không hề động đậy, anh mới xoay người, đi tới trước cửa sổ nghe điện thoại.
Trong điện thoại, Hoàng Ngân không biết Lý Nam Vũ rốt cuộc nói những gì, chỉ nghe thấy Cao Dương Thành dùng giọng điệu lạnh thấu xương dặn dò một câu: “Ăn miếng trả miếng! Ngoài ra…ba của đứa trẻ đó, cũng gọi tới! Tôi muốn một màn kịch hay nhất đăng lên trang nhất ngày mai.”
Nói xong, anh quả quyết cúp điện thoại.
Khóe miệng, vẽ lên một độ cong lạnh lùng.
Cười như không cười.
…
Trong phòng tiệc, Khuất Mỹ Hoa cố hết sức dây dưa với Louis, không ngừng hỏi anh ta những vấn đề này nọ, khiến anh ta không cách nào thoát thân.
Bỗng nhiên, một nhân viên tạp vụ bưng khay đi thẳng về phía cô ta, dường như không nhìn thấy Khuất Mỹ Hoa rồi va thẳng vào người cô ta, đổ đầy rượu cocktail lên chiếc váy trắng của Khuất Mỹ Hoa.
Cả khuôn mặt Khuất Mỹ Hoa trắng xanh: “Cậu bị gì vậy? Không có mắt sao? Làm việc kiểu gì thế?”
“Xin lỗi, xin lỗi, cô Khuất!”
Nhân viên tạp vụ kia vội vàng xin lỗi: “Tôi lau giúp cô.”
Anh ta lấy ra khăn giấy, vừa nói xong liền muốn lau sạch vết rượu trên người Khuất Mỹ Hoa.
“Lau gì mà lau? Như này còn có thể lau sạch sao?”
Khuất Mỹ Hoa cực kì căm tức.
Cô ta vốn mặc váy màu trắng, lúc này bị cocktail đủ loại màu sắc đổ lên, nhất thời bản thân giống như một con khổng tước sặc sỡ, xanh đỏ tím vàng, màu gì cũng có.
Đúng là hỏng bét rồi!
“Ngài Louis, tôi đi phòng thay đồ một chút, lập tức sẽ quay lại.”
Khuất Mỹ Hoa thu lại tức giận, lại nói với Louis bên cạnh một tiếng, rồi mới rời khỏi phòng tiệc, đi về phía phòng thay đồ.
Vừa thoát khỏi Khuất Mỹ Hoa, Louis liền đi về phía phòng nghỉ VIP tìm Hoàng Ngân.
Nhưng mà tìm cả phòng nghỉ cũng không thấy bóng dáng Hoàng Ngân, gọi điện thoại cô cũng không nghe.
Mày kiếm anh tuấn nhịn không được khẽ nhíu lại.
Mà lúc này, Khuất Mỹ Hoa cả người dơ bẩn vừa nghĩ linh tinh không vui, vừa đi vào trong phòng thay đồ.
Vừa đi vào, đã nghe thấy tiếng đóng cửa phòng thay đồ, đến khi cô ta kịp phản ứng lại, cửa đã bị khóa lại từ bên ngoài.
Cô ta vẫn có chút không hiểu.
Thế nhưng, mãi tới khi nhìn thấy một nam trung niên thân thể trần truồng, lại còn bụng phệ đang nuốt nước miếng nhào về phía mình, Khuất Mỹ Hoa bỗng hiểu ra.
“Cứu mạng!!!”
Cô ta kêu lớn.
Nhưng mà, trả lời cô ta, lại là…
Một lão già trần truồng thứ hai!
“Cục cưng, tôi đến cứu em.”
“Trời ơi, thơm quá…”
Hai người đàn ông trung niên đều có khuôn mặt nhăn nheo như khỉ, một kẻ ôm lấy Khuất Mỹ Hoa, xé bỏ váy của cô ta, một kẻ đột nhiên liếm lên mặt cô ta, miệng cô ta…
“Không, buông tôi ra! Không muốn… Cứu mạng…”
Sao lại như thế này cơ chứ?