Vũ Quỳnh không ăn cơm tối.
Bụng sớm đã kêu “Ục ục”, nhưng cô cũng chưa cảm thấy đói.
Cô ôm túi sách, đi dạo tự do không mục đích trong siêu thị Vinmart, đôi mắt ướt linh động tùy ý nhìn xem, nhìn thấy cái gì thì lấy cái đó… dĩ nhiên lấy tất cả như vậy, không lo lắng không sợ hãi.
Bàn tay nhỏ vô cùng nhanh nhẹn, “Xoạt” một cái, cũng không biết cô dùng cách gì, đã tháo được chip chống trộm xuống dễ như trở bàn tay.
Tất cả mọi thứ trên kệ hàng, đều bị cô bỏ vào trong túi sách.
Vũ Quỳnh có một thói quen…
Lúc tâm trạng không tốt thì một mình đi dạo siêu thị.
Thích cái gì thì lấy cái đó.
“Li Dã, anh nhìn người kia… cô ta đang tháo chip chống trộm. Cô ta đang làm gì? Là muốn trộm đồ của siêu thị các anh sao? Trời…”
Lục Li Dã đang dẫn bạn gái mới đi dạo siêu thị, lại không nghĩ, thật đúng lúc gặp được cô.
Giữa ban ngày, cô gái quyến rũ đó.
Không, là cô gái nóng bỏng.
“Anh nhìn kìa, cô ta nhét tất cả vào trong túi, có cần điện thoại gọi bảo vệ không?”
Tất nhiên người phụ nữ này không phải là bạn học Tần Lịch Lịch của Vũ Quỳnh.
Lục Li Dã chưa từng có thói quen một thời gian chỉ hẹn hò với một bạn gái.
“Xuỵt…”
Lục Li Dã ra dấu cho bạn gái mình im lặng: “Đừng làm phiền cô ấy…”
“Li Dã, cô ta… là kẻ trộm đấy!”
Cô gái đó thật không hiểu được.
“Không được gọi bảo vệ! Đây là siêu thị nhà anh, anh đây để cô ấy lấy thì cô ấy không bị coi là kẻ trộm.”
Lục Li Dã miễn cưỡng dựa vào kệ hàng cách không xa phía sau Vũ Quỳnh, nhìn cô như đứa trẻ con tò mò quan sát từng đồ chơi nhỏ mới lạ trên kệ hàng… Sau đó, nhìn cô bỏ vào trong túi sách của mình một cách tự nhiên.
Một loạt động tác, rõ ràng đủ để cấu thành tội “Trộm”, nhưng không biết tại sao, chính là có thể cho người ta một loại… hả? Cảm giác gì nhỉ? Thoát tục? Không dính khói lửa trần gian?
NO NO! Những từ này dường như cũng không đủ để Lục Li Dã hình dung cô gái trước mắt này.
Dường như trên người cô có rất nhiều câu đố chờ giải, chờ anh đi khai quật.
Anh thích cô gái bí ẩn như vậy. Có cá tính. Cần kiên nhẫn.
Túi sách trên lưng Vũ Quỳnh trở nên càng ngày càng nặng.
Rốt cục, cô đã thỏa mãn.
Đeo túi sách, đi khỏi siêu thị, không hề hoang mang.
Lúc mắt thấy sắp đi khỏi cửa cảm ứng chống trộm, đột nhiên nghe thấy tiếng người hô to.
“Bắt lấy cô gái kia. Cô ta là kẻ trộm. Trong túi sách giấu rất nhiều thứ. Bắt lấy cô ta.”
Người hô lên, không ai khác, chính là cô gái bên cạnh Lục Li Dã.
Vũ Quỳnh quay đầu nhìn lại, vừa nhìn cô gái đó và Lục Ly Dã bên cạnh cô ta.
Cô khẽ cắn môi, sau đó chớp mắt một cái, co giò chạy.
Lúc này không chạy, vậy xem như cô thật sự là ngu ngốc rồi.
Bảo vệ thấy Vũ Quỳnh vừa chạy, lập tức ra vẻ sắp đuổi tới, nhưng đã bị Lục Li Dã ngăn lại.
“Không được đuổi!”Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
Anh ra lệnh.
“Cậu chủ…”
Cậu chủ của siêu thị đã ra lệnh, tất nhiên các nhân viên an ninh không dám lộn xộn.
“Li Dã, cô ta đúng là kẻ trộm, anh nhìn hàng hóa trên kệ hàng, đều bị cô ta lấy hết rồi.”
Cô gái kia tiếp tục thuyết phục Lục Li Dã.
Lục Li Dã lạnh lùng nhìn cô ta: “Lịch Lịch, em về trước đi, đợi anh có thời gian lại đi tìm em.”
Dường như anh không hề tức giận, nhưng giọng điệu này đã đủ để nghe ra cậu chủ Lục anh không vui.
Lục Li Dã đã đi đến quầy thu ngân, dặn dò: “Cho người kiểm kê một chút, cụ thể thiếu thứ gì, tính toàn bộ tiền hàng đó cho tôi. Chuyện hôm nay, không ai được nhắc lại nữa, càng không cho phép nói đến trước mặt ba tôi.”
“Rõ!”
Dặn dò xong, Lục Li Dã lập tức đi khỏi siêu thị, đuổi về phía Vũ Quỳnh chạy.
Anh nhanh chóng đuổi kịp bước chân Vũ Quỳnh.
Đưa tay, một tay kéo cổ tay cô lại: “Cô bé chạy vẫn rất nhanh nhỉ?”
“Anh thả tôi ra.”
Vũ Quỳnh giãy dụa, muốn hất tay anh ra.
Không thoát được, cô đành nhìn anh hằm hằm: “Anh muốn làm gì?”
“Cô có biết suýt chút nữa thì cô đã bị bắt đến đồn công an không?”
“Không cần anh lo!”
Đây là lời ngoài miệng của Vũ Quỳnh.
Lục Li Dã híp mắt dài lại: “Cô bé này còn chưa biết tốt xấu nhỉ, nếu không phải anh đây đền tiền thay cô, bây giờ cô sớm đã bị giam lại rồi. Nhưng, ngược lại cô nhìn không giống như đứa trẻ nhà nghèo.”
Nói xong, anh ta vòng qua Vũ Quỳnh, quan sát cô từ trên xuống dưới, quan sát tới tới lui lui mấy lần, chậc chậc lưỡi: “Mặc toàn hàng hiệu, mang cũng là hàng hiệu, cũng đừng nói với tôi tất cả những thứ này đều là cô trộm được nhé. Vũ Quỳnh, cô thích trộm đồ sao? Cô có cần những thứ này hay không hoàn toàn không quan hệ?”
Vũ Quỳnh cảm thấy người đàn ông này thật là phiền.
Cô không nhịn được kéo túi sách trên lưng mình xuống, kéo khóa kéo ra, một tay lấy hết những thứ vừa “Lấy” bên trong ra, nhét vào ngực Lục Li Dã: “Trả lại cho anh. Anh đã trả tiền, thì đều là của anh!”
“Hả? Cô…”
Quá nhiều thứ, Lục Li Dã căn bản không bê được.
Cuối cùng, đại khái Vũ Quỳnh tự mình bê cũng hơi phiền, dứt khoát nhấc túi sách của mình lên, đổ toàn bộ đồ bên trong ra, hàng hóa lộn xộn rơi “Rầm rầm” đầy đất.
Làm cho người xung quanh liên tục ném tới ánh mắt kỳ lạ.
“…”
Lục Li Dã cứng họng trừng mắt nhìn … cô gái quái gở trước mắt.
Đúng! Vô cùng quái gở!
Người bình thường đâu có dáng vẻ như vậy.
“Đừng đi theo tôi nữa.”
Cảnh cáo xong, Vũ Quỳnh nguýt anh một cái, hất đầu, ung dung rời đi.
Cách rất lâu, Lục Li Dã mới bừng tỉnh, nhìn chằm chằm bóng lưng cô rời đi, không kìm được lớn tiếng hỏi: “Cô tên là Vũ Quỳnh phải không?”
“…”
Không trả lời.
Cô gái phía trước, ngay cả đầu cũng không quay lại, hay là căn bản không thèm quay đầu.
Kết quả này, anh đã sớm đoán được.
Khóe miệng mỉm cười nghiền ngẫm. Thú vị!
…
Đêm dần buông.
Vũ Quỳnh khoác túi sách trống rỗng, vặn khóa cửa màu đen, đi vào cửa nhà.
Đổi giày, vào nhà.
Trong phòng khách, đèn điện vẫn sáng choang.
“Em đã đi đâu?”
Cô còn chưa kịp để túi sách trong tay xuống, đã nghe thấy có người trên tầng hỏi cô.
Ngoại trừ Cao Hướng Dương thích quản thúc cô thì còn có ai đâu?
Anh toàn thân áo ngủ dài màu xám nhạt, một tay lười biếng đút trong túi, đứng trên hành lang, từ trên cao liếc nhìn Vũ Quỳnh ở tầng một.
Vũ Quỳnh không để ý anh.
Kéo túi sách của mình đi lên tầng.
Lúc đi ngang qua Cao Hướng Dương, bỗng nhiên , chỉ cảm thấy cổ tay xiết chặt, cả người cô bị anh kéo tới trước mặt không hề tốn sức.
Mùi sữa tắm nhàn nhạt trên người anh tỏa ra, quanh quẩn trong hơi thở Vũ Quỳnh, khiến tim cô loạn nhịp.
“Anh làm gì đấy?”
Cô oán hận hỏi một câu.
Cơ thể nhỏ bé giả bộ vùng vẫy một lúc.
Cao Hướng Dương cúi đầu, hơi thở nóng ướt phả vào gương mặt màu nâu nhạt của cô, ép hỏi: “Tại sao muộn như vậy em mới trở về?”
Âm thanh êm tai, giàu từ tính.
Kiểu trầm, khàn của người đàn ông trưởng thành.
“Đi ra ngoài chơi một lúc…”
Cô vẫn ngoan ngoãn trả lời.
“Việc cơm tối, không có ý định giải thích cho anh sao?”
Vẻ mặt Cao Hướng Dương hơi u ám.
Sắc mặt Vũ Quỳnh hơi biến đổi, chép miệng: “Không có gì để giải thích!”
“Vũ Tiểu Tam!”
Bình thường lúc Cao Hướng Dương không nhịn được mới gọi cô như vậy.
Anh ôm ngực, ngạo nghễ nhìn cô đe dọa: “Từ nhỏ đến lớn, dì Sam và chú Phong dạy em không ít lễ nghĩa cơ bản nhỉ? Bình thường em đối xử với bạn học và bạn bè bằng thái độ phách lối này à? Em không thích, có thể. Em muốn vứt bỏ, cũng được. Nhưng em có thể đừng cư xử vô lễ như vậy hay không? Dáng vẻ này của em rất không lễ phép, có biết hay không?”
“Lễ phép là cái gì? Người lễ phép thì phải giống Vưu Tiên, đúng không? Rõ ràng không thích, trên mặt vẫn cười tươi như hoa. Rõ ràng không thích, còn phải giả vờ tỏ ra vô cùng thân thiết. Em nói cho anh biết, kiểu làm bộ làm tịch đó của cô ta, em không làm được. Em thật ghét cô ta, vô cùng chán ghét, chán ghét từ tận đáy lòng. Em thấy cô ta thì tâm tình rất kém, em không thể giống như cô ta, rõ ràng rất chán ghét, còn làm ra vẻ vô cùng yêu thích. Em không thích thứ cô ta tặng cho em, thì em sẽ ném đi ngay trước mặt cô ta. Cô ta vui hay không, đó là việc của cô ta, không liên quan gì đến em.”
Vũ Quỳnh giống như con gà chọi, gân cổ, ngẩng đầu lên, tranh luận với Cao Hướng Dương.
“Không phải anh cảm thấy em bắt nạt cô ta sao? Em còn cảm thấy hai người bắt nạt em đấy.”
Dứt lời, hốc mắt Vũ Quỳnh bỗng nhiên bất giác ửng đỏ.
Nước mắt của cô, tủi thân nức nở nghẹn ngào: “Biết rõ em chán ghét cô ta, còn dẫn cô ta tới trước mặt em, anh thật là kẻ đáng ghét.”
Nói xong, cô gạt nước mắt trào ra nơi khóe mắt, quay người, muốn đi vòng qua anh.
Nhưng bỗng nhiên, cánh tay bị một bàn tay lớn giữ chặt, sau đó, chớp mắt một cái, eo thon bị một cánh tay dài khác kéo lại, cả người không hề báo trước bị cuốn vào trong một lồng ngực cường tráng.
Đầu bị đè ép, dựa vào lồng ngực của anh.
Ngay sau đó, nghe thấy Cao Hướng Dương bất đắc dĩ thở dài một tiếng: “Làm sao mỗi lần nói chuyện với anh, em đều phải biến mình thành một con bé nhím nhỏ chứ?”
“Vậy anh có thể đừng dẫn cô ta tới trước mặt em không?”
Vũ Quỳnh khóc thút thít, hai tay hết sức lưu luyến vòng lấy vòng eo cường tráng của anh.
Dường như, tâm trạng không tốt vừa nãy cũng vì cái ôm ấm áp này mà tan đi.
Cao Hướng Dương cưng chiều vuốt ve đầu cô: “Em cũng là người nhà quan trọng nhất của anh, anh hi vọng cô ấy nhận được sự đồng ý của em…”
Lời của anh khiến Vũ Quỳnh ở trong ngực cứng đờ…
“Em mãi mãi cũng không thể đồng ý cô ta.”
Vũ Quỳnh bỗng nhiên đưa tay, một tay đẩy Cao Hướng Dương trước mặt ra.
Nước mắt lập tức trút xuống như mưa.
“Vũ Quỳnh!”
Cao Hướng Dương bất đắc dĩ nhìn cô, nhìn nước mắt của cô…
Cuối cùng, vẫn tàn nhẫn nói: “Thời gian ngắn nữa, anh sẽ dẫn cô ấy về nhà một chuyến, mặc kệ em đồng ý hay không, anh và cô ấy… đều đã đến tuổi lập gia đình rồi…”
Dứt lời, Cao Hướng Dương không nhìn Vũ Quỳnh nữa, quay người, đi vào phòng ngủ của mình.
Để lại một mình Vũ Quỳnh ngơ ngác đứng ở trên hành lang, trong đầu trống rỗng.
Anh vừa nói gì?
Đến lúc lập gia đình? Vậy là ý gì?
Ý là…
Anh và người phụ nữ đó dự định kết hôn sao?
Nhất thời, trong đầu Vũ Quỳnh hoàn toàn trống rỗng…
Bước chân, bước từng bước về phòng mình…
Mỗi một bước đi, nặng như rót chì, nặng như vậy.
Ngay cả cặp sách trống rỗng trên lưng cũng giống như một tảng đá lớn, đè ép cô, khiến cô hoàn toàn không thở nổi.
Cuối cùng, Vũ Quỳnh không biết làm sao mình về đến phòng, thân thể mềm mại vô lực ngã xuống giường, ngay cả cặp sách trên lưng cũng không kịp lấy xuống, cứ nằm ở đó như vậy, không nhúc nhích suốt mấy tiếng.
…
Đêm càng sâu.
Đã qua 0 giờ…
Lúc Cao Hướng Dương mơ màng chìm vào giấc ngủ thì cảm thấy có một khối thịt nhỏ mềm mại chui vào bên trong chăn của anh.
Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!