CHƯƠNG 140: KHÔNG CẦN ANH LO
Trần Lan nhìn tính cách vặn vẹo của con gái mình, bàn tay khựng lại trong không trung càng run rẩy dữ dội: “Đỗ Thanh Nga, con lòng dạ rắn rết! Con làm như thế không cảm thấy có lỗi với chị con sao?”
“Chị ta có xứng với con không?” Đỗ Thanh Nga gào lên với Trần Lan.
“Con bé làm gì có lỗi với con hả? Con bé đã từng phản bội con sao? Con bé cũng quen biết người đàn ông kia trước con! Con dựa vào cái gì oán giận con bé cướp đi người đàn ông của mình hả! Vì cứu bọn họ mà con mất đi hai chân, có phải con cảm thấy mình cao thượng lắm hay không? Có phải con cảm thấy họ mắc nợ con cả đời hay không? Hay là con cảm thấy nếu họ sớm nói cho con biết mối quan hệ của họ, con cũng sẽ không rơi vào tình trạng thế này? Đỗ Thanh Nga, tai nạn xe cộ kia xảy ra, người được con cứu mạng không phải ai khác, chính là chị gái con! Cho dù có mất đi hai chân, chuyện con cứu chị gái mình cũng là việc nghĩa không thể không làm! Bây giờ con dựa vào cái gì ở đây oán trách con bé, oán hận con bé, trả thù con bé! Con là đồ điên! Đỗ Thanh Nga, nhiều ngày nay, mẹ chính là người không xứng làm mẹ nhất, chiều theo sự càn quấy của con! Mẹ không nên như vậy, không nên, nếu không cũng sẽ không tạo nên kết cục bi kịch như bây giờ…”
Trần Lan hối hận muộn màng.
Trong đáy mắt trong trẻo lạnh lùng của Đỗ Thanh Nga không một gợn sóng, dường như có ánh sáng u ám ảm đạm lóe lên.
Hoàng Ngân nhìn em gái, cô không hiểu, không lâu trước đây, họ vẫn còn thân thiết như vậy, vì sao đến hôm nay lại sụp đổ đến mức này.
“Nếu gia đình các cô còn định làm ầm ĩ nữa thì hãy đợi ra khỏi bệnh viện hãy ầm ĩ được không? Ở đây là bệnh viện, xin các cô giữ yên lặng!”
Cuối cùng, bác sĩ cũng không nhìn nổi nữa, lúc này mới lên tiếng ngăn cản.
Cả đêm Hoàng Ngân không ngủ…
Khi trời tờ mờ sáng, trên giường bệnh đã không còn thấy bóng dáng cô.
Trần Lan lo lắng, đi ra ngoài tìm kiếm mãi cũng không thấy, gọi điện thoại lại thấy tắt máy liên tục .
Nhưng Trần Lan cũng hơi yên tâm một chút, Hoàng Ngân tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện gì điên rồ.
Cho đến nay, cô đều tỏ ra kiên cường hơn người bình thường, cho dù có lúc phải rơi nước mắt, nhưng mà cô cũng biết lau khô, tiếp tục tiến lên.
Hơn nữa, cô còn có Dương Dương chống đỡ, cô không thể làm ra chuyện gì điên rồ được.
… …
Cuối mùa đông, vừa sảy thai xong, Hoàng Ngân sau khi mất máu quá nhiều, vậy mà lại ngơ ngác bên cạnh bờ biển lạnh thấu xương, nằm cả một ngày…
Mãi đến tận đêm khuya, cô vẫn không nhúc nhích, cả ngày trôi qua, không ăn uống gì, nước đã thấm ướt người từ lâu.
Nhưng mà, cô lại không cảm thấy đói chút nào, cũng không cảm thấy lạnh.
Chẳng qua cô chỉ cảm thấy mệt mỏi…
Thật sự quá mệt!
Cô không hiểu, vì sao một người sống trên thế giới này, lại có thể khổ sở đến thế!
Dường như, cho dù xảy ra chuyện gì, tất cả mọi người đều sẽ cảm thấy cô chính là người đáng lẽ nên chịu đựng tất cả đau đớn khổ sở, hẳn là tất cả mọi người đều cảm thấy cô là một người siêu phàm, cô không sợ hãi bất cứ thứ gì, chuyện gì cũng có thể chịu đựng được!
Nhưng mà…
Lần này cô thật sự rất mệt mỏi.
Hoàng Ngân sống nhiều năm như vậy, chưa từng có một giây phút nào mệt mỏi như bây giờ.
Nếu có thể, cô rất hy vọng, chỉ cần nhắm mắt, sẽ không tỉnh lại nữa…
Nhưng mà, cô nhắm mắt lại, vẫn có thể nghe thấy tiếng gió biển gào thét, vẫn có thể nghe thấy tiếng quỷ khóc sói gào như địa ngục phát ra khi nước biển xô mạnh vào đá ngầm.
Hoàng Ngân chật vật mở to mắt, muốn liếc nhìn cảnh đêm đen nhánh này một chút, lại không ngờ… Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy anh.
Cao Dương Thành!
Anh mặc một chiếc áo khoác dài màu đen ôm lấy thân hình mạnh mẽ rắn rỏi, hai tay vẫn giấu trong túi áo theo thói quen, đầu cúi xuống, sợi tóc ngắn cứng rắn rũ xuống trán, che đậy ra một vầng bóng râm nhàn nhạt.
Đường nét gương mặt sắc bén, anh quay lưng về phía ánh sáng, càng lộ ra vẻ sâu sắc mà lạnh lùng.
Đôi mắt đen thâm thúy kín đáo kia khóa chặt lấy cô.
Trong một tích tắc, dường như Hoàng Ngân cho rằng mình đang ở trong mơ.
Cô vươn tay dụi dụi hai mắt mình, lại phát hiện, anh vẫn còn ở đó, hơn nữa còn ngắm nhìn cô yên lặng mà đau lòng như vậy .
Cuối cùng anh vẫn không nói gì, chỉ đi đến bên cạnh Hoàng Ngân, cúi người bế thân thể lạnh như băng của cô từ dưới bờ biển lên.
Anh cất bước, đi về phía trước, mỗi bước đi, đều để lại một dấu chân thật sâu trên bờ biển, sau đó lại nhanh chóng bị nước biển cuốn lên bao phủ tất cả.
Hoàng Ngân vừa áp trong lồng ngực của anh, cảm giác được hơi ấm từ trên người anh truyền sang, lúc này cô mới rùng mình một cái, dường như bây giờ mới ý thức được cảm giác lạnh lẽo bên bờ biển khi nãy.
Bàn tay to của anh siết chặt eo cô, mạnh mẽ rắn chắc, không khỏi khiến người ta yên lòng.
Nước mắt Hoàng Ngân cố nén lâu như vậy, thời khắc này hoàn toàn sụp đổ.
Hai tay cô nắm chặt lấy cổ áo sơ mi của anh, vùi mặt vào lồng ngực ấm áp ấy, ngửi thấy hương thơm cỏ xanh nhàn nhạt, Hoàng Ngân khóc nhạt nhòa.
Cao Dương Thành ôm lấy Hoàng Ngân, đặt cô lên ghế lái phụ.
Anh định đứng dậy, nhưng làm thế nào Hoàng Ngân cũng không chịu buông tay, đến cuối cùng anh cũng không có cách nào, đành phải ôm Hoàng Ngân cùng ngồi vào trong xe.
Tay Hoàng Ngân nắm thật chặt lấy cổ áo sơ mi của anh, nghẹn ngào liên miên nói: “Con… Con của chúng ta, không còn nữa rồi, hu hu…”
Vừa nghe thấy con, Hoàng Ngân lại nghĩ đến Dương Dương, nghĩ đến Thanh Nga, càng vùi mình vào sâu trong lồng ngực anh, khóc dữ dội.
Cao Dương Thành lấy khăn tay ra, hơi khựng lại vài giây.
Anh tự tay lau nước mắt cho cô: “Anh biết rồi, anh nghe dì Trần nói.”
Giọng anh cực kỳ khàn, cổ họng như bị xé rách.
Sau khi Hoàng Ngân biến mất, Trần Lan đã gọi điện thoại cho Cao Dương Thành, kể lại cho anh nghe tất cả những việc xảy ra lúc tối. Lúc anh nghe thấy có con, rồi lại không còn nữa, anh có phản ứng gì? Có lẽ anh đã sửng sốt mất ba phút trong điện thoại, nghe thấy Trần Lan ở đầu dây bên kia liên tục gọi mình, nhưng anh lại chẳng nói gì, cứ thế ngắt điện thoại.
Sau đó nữa, anh bắt đầu hành trình đi tìm kiếm mẹ của con anh, rồi cuối cùng, lại tìm thấy cô trong nước biển.
Anh quả thật không dám tưởng tượng, nếu anh đến chậm một bước nữa thì sẽ như thế nào, có thể nào từ nay về sau sẽ không bao giờ được gặp lại cô nữa không?
Cao Dương Thành vừa nghĩ vậy, đáy lòng có chút hoảng hốt, cánh tay vòng qua eo cô lại siết chặt thêm một chút.
Anh vội vàng mở hệ thống sưởi ấm trong xe lên hết cỡ, sau đó bắt đầu giúp cô cởi áo khoác trên người, rồi áo len đã thấm ướt, áo lót trong…
Đối mặt với sự “không đứng đắn” của anh, Hoàng Ngân hoàn toàn giống như một đứa bé ngoan, mặc cho anh cởi từng chiếc từng chiếc áo trên người mình.
Cô cũng không phản kháng chút nào, thân hình mảnh mai lạnh đến mức run rẩy.
“Tối hôm qua, em… Em còn ra tay đánh Thanh Nga…”
Hoàng Ngân nghiêng người vào lồng ngực anh, tiếp tục nghẹn ngào lẩm bẩm: “Em tức giận, em thật sự rất giận! Em bằng lòng chặt hai chân mình ra trả lại cho con bé, chỉ cầu xin nó đừng làm tổn thương con của em, cầu xin nó trả con lại cho em…”
Cảm xúc của Hoàng Ngân lại kích động.
“Ngân Ngân…”
Cao Dương Thành dỗ dành, bàn tay to vỗ nhẹ sau lưng cô: “Giờ đừng nghĩ ngợi gì cả, nghỉ ngơi thật tốt đã, có được không?”
Anh xoay người, cầm chăn lông đến bọc chặt lấy Hoàng Ngân đã bị cởi sạch sẽ, thuận tay ném quần áo ướt sũng xuống ghế sau.
Nếu nói đến tức giận và phẫn nộ, Cao Dương Thành tuyệt đối không kém Hoàng Ngân.
Nhưng bây giờ nếu anh cũng tức giận cùng với cô, cùng lắm chỉ càng khiến cô khổ sở hơn mà thôi!
Tay anh siết chặt cổ tay cô, cẩn thận thăm dò mạch đập, sau đó lại sờ trán cô, sốt cao quá rồi.
Cao Dương Thành cẩn thận đặt Hoàng Ngân nằm xuống ghế lái phụ: “Hoàng Ngân, nhắm mắt lại, ngoan ngoãn ngủ một giấc.”
“Ừm…”
Hoàng Ngân rất hy vọng, vừa nhắm mắt lại, tất cả mọi chuyện đều trôi qua.
Nhưng mà…
Cô vừa mới nhắm mắt, lại ngay lập tức mở mắt ra.
Đôi mắt đầy nước không chớp nhìn Cao Dương Thành cũng đang nhìn mình lo lắng không yên, nước mắt lại chảy nhiều hơn.
Đột nhiên, một tia tức giận xẹt qua tầm mắt cô, Hoàng Ngân cắn chặt môi dưới, khóc dữ dội.
Cao Dương Thành ngẩn ra giây lát.
Chớp mắt sau, anh cúi đầu xuống thật gần cô, trong vẻ mặt có chút kích động, ngón tay nhẹ nhàng giữ chặt người cô, để cô quay mặt về phía mình: “Nói cho anh biết, vì sao lại giận anh? Vì ngày đó anh nói ra câu nói kia sao?”
Vừa nhắc đến câu nói kia, nước mắt của Hoàng Ngân lập tức càng rơi nhiều.
Cô cắn môi chặt hơn.
Câu nói ‘Chúng ta chia tay đi!’ quả thật giống như một con dao nhọn, tàn nhẫn đâm vào trái tim cô, đến bây giờ, ở đó vẫn còn dâng lên nỗi đau sâu thẳm.
“Nói cho anh biết!”
Cao Dương Thành lại đến gần cô hơn.
Hơi thở ấm áp xộc vào mũi Hoàng Ngân, khiến cô mặc dù đang đau lòng vẫn không nhịn được mà tim đập mạnh.
Hàm răng bị Cao Dương Thành bá đạo cạy mở: “Nói với em bao nhiêu lần rồi, không được cắn môi! Kiểu gì cũng phải cắn nát môi mình ra mới vừa lòng sao…”
“Không cần anh lo!”
Hoàng Ngân giận dỗi hất tay anh ra: “Không phải chúng ta chia tay rồi sao? Em không cần anh lo!”
Cô hờn dỗi, tiếp tục quay mặt sang hướng khác.
Cao Dương Thành biết rõ, lần này Hoàng Ngân giận thật rồi.
Mắt sâu đảo nhanh mấy vòng, ánh sáng cũng hơi ảm đạm xuống, anh không từ bỏ đến gần mặt Hoàng Ngân hơn nữa, cánh môi mỏng gần như sắp dán lên môi cô: “Em biết rõ ngày đó khi anh nói những lời kia, là sợ làm khó em! Anh biết em không muốn làm tổn thương anh lần nữa giống như bốn năm trước, anh cũng biết rõ em đã đồng ý với anh, phải thật sự cố gắng vì chúng ta, cho nên… Trong tình huống đó, anh chỉ có thể làm như vậy, mới khiến cho em không khó khăn như thế, nhưng mà, anh cũng không hề có ý định muốn từ bỏ em! Thật ra ngày ấy…”
Cao Dương Thành nói, vuốt ve gương mặt Hoàng Ngân, khóe miệng hơi nhếch lên một nụ cười đau khổ: “Thật ra ngày ấy, anh vô cùng sợ hãi em sẽ nói ra câu nói kia! Vì anh biết, nếu câu kia đi ra từ trong miệng em, thì có lẽ… Đời này anh với em thật sự sẽ không còn cơ hội nữa! Muốn em cho anh thêm một cơ hội, có lẽ lại phải đợi bốn năm sau, rồi bốn năm sau nữa… Anh không muốn đợi nữa! Cho nên, đành phải chặn lại câu nói của em trước khi em kịp nói ra!”
Nước mắt, lại lần nữa lăn dài trên hai gò má ửng hồng của Hoàng Ngân.
Nghe xong những lời này, trong lòng cô vô cùng cảm động, nhưng vẫn cứng miệng nghiêng mặt đi, không trả lời anh.
Cao Dương Thành sững sờ nhìn Hoàng Ngân.
“Cao Dương Thành, anh vốn là một cây củ cải lăng nhăng!”
Hoàng Ngân dường như thật sự không nhịn được nữa, lại lẩm bẩm mắng một câu.
Vành mắt lập tức lại ướt, hai chân trần truồng của cô lại bực bội đá lên không trung một cái: “Khi anh quay về, tiện đường ném tôi ở quán rượu ven đường là được!”
Cô không muốn trở về, cũng không muốn đi cùng anh.
“Không được! Không thể tùy tiện được, tìm ngôi nhà nào tiện nghi ấy, phải tiện nghi nhất.”
Hoàng Ngân lại vội vàng nói thêm một câu.
Cao Dương Thành cúi đầu dựa vào tay lái, hai mắt khóa chặt lấy cô, hoàn toàn không có ý định lái xe.
Hoàng Ngân thấy anh không lái xe, cũng không có ý định muốn đi, chỉ một mực nhìn mình chằm chằm, cô thấy vậy trong lòng cũng không kìm được hơi sợ hãi.
Cô chớp mắt nhìn anh: “Anh nhìn cái gì?”
Cao Dương Thành nhíu mày, nghiêm túc: “Đỗ Hoàng Ngân, em nói xem nếu không phải lương tâm em bị chó gặm thì cũng là chỉ số thông minh bị chó nuốt mất rồi!”
Hoàng Ngân ngậm miệng.
Cô nhíu mày, không vui nguýt anh một cái: “Anh có ý gì hả!”