Hôm đó sau khi phát hiện ra cô thích lấy trộm đồ trong các cửa hàng, anh bèn về nhà lên mạng tìm thông tin, mới nhận ra hành vi này trong tâm lí học được gọi là “chứng ăn cắp vặt”!
Đây thực chất là một loại bệnh! Là một hội chứng tâm lí!
Những người như bọn họ, hoàn toàn không phải vì để thỏa mãn điều kiện vật chất, mà là để tìm kiếm sự xoa dịu về tâm lí, là một loại nhu cầu tâm lí đặc biệt. Một mặt, bọn họ mong muốn bị phát hiện, mặt còn lại, bọn họ lại muốn bị phát hiện và trừng phạt.
Cho dù là kết quả thế nào, đều sẽ đem tới cho bọn họ một loại “khoái” cảm và kích thích về tâm lí.
Mà nguyên nhân tạo nên bệnh này thường là muốn thể hiện sự phản nghịch với người thân.
Lục Li Dã không hiểu Vũ Quỳnh rốt cục là một người con gái như thế nào.
Đối với anh, cô giống như một câu đố…
Một câu đố đang đợi anh ta đi tìm hiểu, nghiên cứu.
Đang lúc Vũ Quỳnh mải lấy đồ đến quên hết mọi thứ, thì bỗng nhiên bên cạnh xuất hiện một bàn tay, cũng đang bắt chước cô, nắm bừa lấy một đống đồ trên quầy hàng nhét vào túi mình.
Vũ Quỳnh nghi hoặc nghiêng đầu nhìn…
Lục Li Dã?
Cô thật sự có chút không thể tin nổi.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Nhân lúc vẫn chưa bị phát hiện, mau lấy đi!”
Lục Li Dã nói rồi dứt khoát chạy sang một quầy hàng khác, tiếp tục lấy.
Vũ Quỳnh nghẹn họng trố mắt nhìn anh.
Rất lâu sau…
“Lục Li Dã.”
Vũ Quỳnh đến bên, kề sát anh, thấp giọng hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”
“Giúp cô lấy đồ.”
Lục Li Dã nói một cách dĩ nhiên, rồi mở cặp sách ra trước mặt cô cho cô nhìn, giống như đang dâng bảo vật vậy: “Thấy sao? Thủ pháp không tồi đúng không? Tôi chỉ lấy thứ gì quý giá thôi!”
“…”
Vũ Quỳnh câm nín.
Trong lòng có một chút ấm áp lạ lùng, lướt qua rất nhanh…
Bỗng nhiên nghe có người hét lên: “Mau bắt trộm!! Mau bắt lấy trộm!!”
Lục Li Dã nhìn về phía phát ra âm thanh đằng xa: “Chạy!”
Ngay sau đó, nắm lấy tay Vũ Quỳnh chạy như điên ra ngoài.
Cặp sách của anh ta vẫn chưa kịp kéo khóa vào, vừa chạy, đồ vừa rơi.
Làm cho mình trông chật vật, làm Vũ Quỳnh nhịn không được mà cười ra tiếng: “Lục Li Dã, anh ngốc chết mất!”
Hai người lúc ngang qua cửa, bởi vì khóa phòng trộm vẫn chưa mở, làm cho máy cảnh báo trong cả siêu thị kêu điên cuồng.
Tất cả nhân viên và người mua hàng trong siêu thị đều nhìn về phía bọn họ .
Tiếng bàn tán xôn xao.
“Chậc chậc, nhỏ như vậy đã đi trộm cắp, sau này lớn lên rồi không biết sẽ làm cái gì nữa!”
“Nhìn hai đứa có giống như con cái nhà nghèo đâu…”
“Ai mà biết được! Trẻ con bây giờ đứa nào cũng ngỗ nghịch muốn chết!”
“…”
Chạy từ trong siêu thị ra, rồi lại thoát khỏi vòng vây của bảo vệ, đã qua hơn 15 phút rồi.
Trong một ngõ nhỏ khuất nẻo.
Hai người nắm tay nhau, dán sát người vào tường, mệt đến nỗi thở dốc từng hồi.
Cuối cùng, bốn mắt nhìn nhau, nhìn bộ dạng thảm hại của đối phương, đều không nhịn được mà cười ra tiếng.
“Nhóc quỷ Vũ, cậu đây tặng hết lần đầu tiên của mình cho cô rồi…”
Lục Li Dã nắm chặt tay của Vũ Quỳnh, không chịu buông.
Lúc nói, vẫn thở dốc như vậy.
Bỗng nhiên lật người, ép Vũ Quỳnh lên bức tường đằng sau.
Nheo mắt, tà mị nhìn cô.
Giọt mồ hôi lóng lánh chảy theo thái dương rơi xuống, trong sự cương quyết ấy lộ ra sức quyết rũ gợi cảm của hoóc – môn nam tính, khiến người ta không thể rời mắt.
Cánh tay hờ hững đặt sau đầu cô, khóe môi tự đắc mà nhấc lên, lưu manh mà cười nói: Cô phải chịu trách nhiệm với cậu đây nha!”
“Hứ!”
Vũ Quỳnh khinh bỉ anh ta.
Cười rồi đẩy cơ thể anh đang đè lên người mình ra: “Bỏ ra nào! Anh ngốc chết mất, nếu không phải vì anh, tôi sẽ không bị người ta phát hiện ra đâu!”
Lục Li Dã cong mắt cười, véo má cô, để cô nhìn thẳng vào đôi mắt hoa đào đầy hấp dẫn của mình, trách cô: “Đồ vô lương tâm! Nếu không vì ghét cô, tôi đến nỗi phải đi trộm đồ nhà người ta sao!”
“Phụt—”
Vũ Quỳnh rốt cục vẫn bị anh ta chọc cười.
“Thôi bỏ đi, siêu thị Vinmart đó là của nhà anh mà!”
Vũ Quỳnh cũng có hơi ngại, mình cũng thật sự lấy không ít đồ của nhà người khác.
“Vậy anh còn cứ chạy theo tôi làm gì?”
Cô khó hiểu.
“Vì muốn nắm tay em!”
“…”
Vũ Quỳnh nghe xong, gương mặt không kìm được cũng đỏ lên một chút, giận dỗi mà nhìn anh ta, đẩy anh ta một cái: “Anh đúng là không có mặt mũi! Mau tránh ra…”
Đúng lúc ấy, điện thoại trong túi Lục Li Dã bỗng đổ chuông.
“Ai vậy?”
Thấy biểu cảm anh ta có hơi lạ, Vũ Quỳnh nhịn không được dướn đầu hỏi một câu.
Thấy màn hình hiển thị trên điện thoại anh ta, lại âm thầm rút đầu về.
Là ba anh ta…
Xoắn xuýt một lúc lâu, Lục Li Dã cuối cùng cũng chấp nhận cuộc gọi.
Ngay sau đó, đã nghe thấy tiếng gào của Lục Thanh Lâm từ đầu dây bên kia truyền tới.
Tiếng rất to, long trời lở đất, đến Vũ Quỳnh đứng cạnh cũng nghe thấy.
“Con ở siêu thị làm cái trò quỷ gì vậy? Trộm đồ? Lại còn đem theo thiên kim nhà họ Vũ? Lục Li Dã, con điên rồi có phải không?”
“Ba, ba nhỏ tiếng chút, cẩn thận dọa con dâu tương lai của ba chạy mất!”
Con dâu trong lời anh nói, đương nhiên là Vũ Quỳnh.
Cơ thể lười nhác mà dựa vào bên cạnh Vũ Quỳnh, vừa nói chuyện điện thoại với ba mình, vừa không quên liếc mắt với Vũ Quỳnh, trêu chọc cô.
“Con dâu của ba con nhiều quá, nhận không nổi! Tên oắt con này, đến bao giờ mới chịu biết thân biết phận một chút hả?!!”
Lục Thanh Lâm trong điện thoại lại nâng giọng: “Rồi cũng có một ngày, ba sẽ bị con làm cho tức chết mất! Con quay trở về ngay cho ba! Chuyện hôm nay ba không để yên đâu!”
“Con không về!”
Lục Li Dã từ chối thẳng: “Chỉ lấy chút đồ chơi ở siêu thị thôi, ba ích kỉ vậy à? Coi như tặng cho con dâu tương lai của ba đi!”
Nói xong, không đợi Lục Thanh Lâm trả lời, đã thẳng tay cúp máy.
Anh ta biết rõ ba mình không phải là keo kiệt tí đồ mà bọn họ lấy, mà tức vì anh dám chạy ra ngoài trộm đồ.
“Anh về đi!”
Vũ Quỳnh biết Lục Thanh Lâm tức giận rồi, nếu Lục Li Dã mà còn trở về muộn nữa, chắc chắn sẽ không có kết quả tốt.
Vũ Quỳnh nói rồi lấy đồ đạc từ trong túi mình ra nhét vào cặp anh.
“Em làm gì vậy?”
Lục Li Dã nhìn đến khó hiểu.
“Anh mang những thứ này về, nếu ba anh đánh anh, anh cứ nói là tôi trộm, không liên quan gì đến anh, anh chỉ đang giúp người trong siêu thị đuổi tôi thôi! Còn nữa, từ sau tôi không trộm đồ nhà anh nữa.”
“Nhóc quỷ Vũ!”
Lục Li Dã nhíu mày, níu lại góc áo sau của Vũ Quỳnh, kéo cô lại đằng sau, đặt cô dựa lên tường.
“Cô nghĩ Lục Li Dã tôi là người thế nào vậy? Trong long cô, cậu đây là người sẽ bán đứng bạn bè, không có nghĩa khí như vậy sao?”
“Tôi không có ý đó, cũng không nghĩ anh như vậy.”
Vũ Quỳnh vội giải thích.
“Vậy cô có ý gì?”
Lục Li Dã nhấc mày nhìn cô.
Thấy cô cắn môi không nói, anh bỗng cười ái muội, dựa sát vào cô: “Sao vậy, sợ anh trở về bị ba đánh sao?”
Vũ Quỳnh không nhịn được phì cười: “Cũng đúng! Đằng nào anh cũng rất thiếu đòn!”
“…”
Lục Li Dã không đem đồ từ cặp mình bỏ lại vào túi cô, tay khoác vai cô, ôm cô đi ra khỏi ngõ: “Mấy thứ này rất nặng, tôi vác cho cô trước!”
“Còn nữa, từ sau ngoài những thứ trong siêu thị Vinmart ra, không cho cô lấy đồ của siêu thị công ty khác nữa!”
“Tại sao?”
Vũ Quỳnh chau mày.
“Bởi vì ở những chỗ khác, cậu đây không bảo vệ cô được! Hiểu không?”
Lục Li Dã gõ gõ đầu cô, vẫy tay tiêu sái: “Đi thôi! Cậu đây mời cô ăn bữa cơm!”
….
Buổi tối, cơm no rượu say xong.
Hai người ngồi xuống đất nơi đầu phố phồn hoa.
Làn gió lạnh đầu đông thổi qua, đúng là có chút lạnh.
Lục Li Dã thoải mái mà cởi áo ngoài ra, trùm lên người Vũ Quỳnh: “Tôi đưa cô về nhà.”
“Tôi không lạnh.”
Vũ Quỳnh không chịu mặc, nhưng Lục Li Dã đè lại vai cô, không để cô kéo xuống.
Cô hết cách, đành khoác vào.
Lục Li Dã chỉ còn mặc chiếc áo sơ mi mỏng manh, gió lạnh thổi, anh không khỏi hơi rùng mình, Vũ Quỳnh thấy thế không nhịn được mà cười: “Anh đừng cố nữa, tôi nói tôi không lạnh, mặc lại áo vào đi!”
Lục Li Dã không hài lòng: “Có thể cho cậu đây chút mặt mũi được không? Đi nào, đưa nhóc con phiền phức nhà cô về đã rồi nói.”
Anh nói rồi kéo Vũ Quỳnh đi.
“Tôi không về.”
Vũ Quỳnh không chịu đứng dậy, kéo áo xuống, đưa cho anh: “Anh mau về nhà đi!”
“Không về?”
Lục Li Dã quay người nhìn cô, nhận lấy áo trong tay cô, không mặc lên, chỉ tùy tiện vắt lên cánh tay, từ trên cao nhìn xuống cô: “Cô nói với tôi cô không trở về?”
“Ừm…”
Vũ Quỳnh nhớ lại những lời của Vưu Tiên và Cao Hướng Dương, liền không chịu trở về đối mặt với anh nữa.
Hoặc có lẽ, cô nên chuyển ra khỏi nhà anh mới đúng!
Lục Li Dã ngồi xuống trước mặt Vũ Quỳnh, nhấc khóe môi cười xấu xa: “Nhóc quỷ Vũ, cô biết cậu đây thích nhất là nghe con gái nói gì với tôi không?”
“Nói gì?”
Vũ Quỳnh khó hiểu mà chớp mắt.
“Tôi không muốn về nhà!”
“…”
“Lời này có ý là, muốn vào khách sạn cùng với cậu đây!”
Đôi mắt như ánh sao trời của Lục Li Dã cười lên như một dải ngân hà đầy sao, rực rỡ chói sáng: “Sao, thì ra cô muốn vào khách sạn cùng tôi? Nếu là thật như vậy, cậu đây đây không khách khí đâu!”
“Vào cái đầu anh!”
Vũ Quỳnh cong ngón tay, ấn mạnh vào trán anh: “Anh mau về đi, muộn lắm rồi!”
Lục Li Dã không đùa nữa, ngồi xuống bên cạnh cô, nghiêm túc hỏi: “Tôi không về nữa, vậy cô phải làm sao?”
“Lát nữa tôi tự vào khách sạn đặt phòng, hoặc là…vào quán game một đêm cũng không tồi! Nếu không thì, đến quán bar chơi cũng được!”
Lục Li Dã cười lạnh: “Nhóc quỷ nhà cô cuộc sống về đêm cũng phong phú quá nhỉ! Đi thôi—”
Anh nói rồi kéo tay Vũ Quỳnh đi.
“Đi đâu?”
“Nhà tôi!”
“A?”
Vũ Quỳnh vội vã giãy khỏi tay anh: “Tôi không đi! Không đi…”
“Không có ba mẹ tôi đâu!”
Lục Li Dã lại nắm lại tay cô, lần này nắm rất chặt, không để cô trốn thoát nữa.
“Một mình tôi có thuê một chung cư ở gần trường.”
“Vậy tôi cũng không đi.”
Vũ Quỳnh có hơi ngại ngùng.
Lục Li Dã mỉm cười: “Cô thôi đi, cô tưởng cậu đây có hứng thú với cô sao?”
“Tôi không có ý đó…”
“Không có ý đó thì đi thôi!”
Lục Li Dã kéo cô vào bến đỗ xe buýt: “Cô yên tâm, tôi đưa cô đến chung cư rồi đi! Dù sao cũng không thể để cô ở một mình bên ngoài lang thang đúng không? Cậu đây không có hứng thú với cô, không có nghĩa là mấy con sói đói trên đường không có hứng thú với cô!”
Vừa lên xe, Lục Li Dã đã tìm một chỗ để Vũ Quỳnh ngồi.
Anh cũng không ngồi, mà đeo cặp sách đứng bên cạnh cô.
“Cảm ơn anh, Lục Li Dã!”
Vũ Quỳnh nói với anh lời cảm ơn từ đáy lòng mình.