CHƯƠNG 187: CỨ NHƯ VẬY THÔNG ĐỒNG
Một bài hát xong.
Xung quanh vang lên tiếng kêu gào của các đồng nghiệp.
Huýt sáo, vỗ tay, rất náo nhiệt.
“Tổng giám đốc Cao, giọng của ngài nghe hay quá! ! Lại hát một bài! Lại hát một bài . . .”
“Tổng giám đốc, anh thật tuyệt! Tuyệt vời !!”
Giọng nói si mê của các cô gái, và cả giọng nói kính mến ngưỡng mộ của các chàng trai vang lên không dứt.
Tổng giám đốc Cao hôm này triệt để khiến tất cả mọi người được mở rộng tầm mắt.
Hóa ra Sếp lạnh lùng là vậy cũng biết hát karaoke, lại còn hát những bài hát máu chó như thế, tất nhiên ngầu nhất là người ta có thể hát bài hát nát bét ấy thành một bài hát mang vị cao cả, thật khiến người bái phục!
“Chị Hoàng Ngân, về phương diện này người ngầu nhất chính là chị!”
Tiểu Bát ở bên cạnh Hoàng Ngân lộ đầu ra nhìn, hướng cô giơ ngón tay cái.
Hoàng Ngân có chút ngẩn ngơ, nhìn Cao Dương Thành đang được mọi người vây quanh, nghĩ lại càng thêm hoảng hốt.
“Anh ta làm thế nào mà có ba cái đầu . . .”
Vừa nãy không phải mới chỉ có hai cái sao?
Hoàng Ngân choáng váng chóng mắt đỡ trán, người nghiêng ngả vài cái, suýt chút thì té nhào, may được tiểu Bát bên cạnh đỡ: “Chị Hoàng Ngân, chị uống say rồi!”
Cô vội đỡ Hoàng Ngân ngồi xuống cạnh Cao Dương Thành.
“Tổng giám đốc Cao, chị Hoàng Ngân hình như say rồi.”
Cao Dương Thành nghiêng đầu nhìn Hoàng Ngân hai má đỏ ửng.
Mày nhíu lại, tay vỗ nhẹ lên khuôn mặt đỏ bừng của cô: “Này! Đỗ Hoàng Ngân?”
Hoàng Ngân tỏ ra không hài lòng với động tác của anh, mày thanh tú cau lại, tóm lấy tay anh, đầu óc mơ hồ kêu: “Đánh mông tôi xong giờ lại đánh mặt! ! Tôi là người dễ ức hiếp thế à?”
“ . . .”
Tiểu Bát cảm thấy đỏ mặt thay cô, trong lòng nghĩ không thể để cô ấy mất mặt tiếp được: “Tổng giám đốc Cao, nếu không để tôi đưa cô ấy về trước?”
Tay của Cao Dương Thành, vẫn như cũ bị Hoàng Ngân nắm.
Cả người mùi men say nghiêng ngả hướng vào lòng Cao Dương Thành dụi: “Anh chuyên gia bắt nạt tôi! ! Đánh mông tôi . . . tôi muốn đi đánh mông anh! !”
Hoàng Ngân nói, còn thật duỗi tay ra phía sau Cao Dương Thành: “ba . . .” một tiếng, vừa thưởng một cái tát lên mông anh! !
“ AH——”
Tiểu Bát hít một hơi lạnh, lập tức thay Hoàng Ngân lau mồ hồi lạnh.
Quả nhiên . . .
Khuôn mặt tuấn tú của tổng giám đốc Cao lập tức cực kỳ u ám, lông mày co lại, ẩn giấu cơn thịnh nổ muốn giết người.
Đôi môi mỏng của anh kéo ra một độ cong lạnh băng, ngón tay lạnh lẽo nắm lấy cằm của Hoàng Ngân: “Đỗ Hoàng Ngân, cô mà dám giả say, thì cô chết chắc rồi! !”
“Tổng giám đốc Cao, ngài đừng để ý, tôi . . .tôi trước đưa chị ấy về, chờ sau khi chị ấy tỉnh lại tôi sẽ để chị ấy đến xin lỗi ngài.” Tiểu Bát đỡ Hoàng Ngân lên nghĩ đi trốn.
“Không cần!”
Cánh tay của Hoàng Ngân bị Cao Dương Thành nắm chặt: “Để cô ấy cho tôi!”
Nói xong, còn không chờ tiểu Bát phản ứng lại, hai cánh tay bế ngang Hoàng Ngân đang say đến choáng váng, trước bao người, bế đi khỏi phòng riêng.
Trong phòng, tất cả đồng nghiệp, nhìn nhau.
“Tổng thanh tra cứ như vậy thông đồng được tổng giám đốc Cao?”
“Thế cũng không khỏi quá dễ để dụ dỗ? haizz, sớm biết tôi cũng xông về phía tổng giám đốc Cao lên thét! Không biết chừng lại có được cái đãi ngộ đánh mông gì đấy!”
“ . . .”
Hoàng Ngân bị Cao Dương Thành bế đến bãi gửi xe.
Trong lúc mơ màng, cô rõ ràng ngửi được mùi hương quen thuộc, mùi cỏ xanh, còn thoang thoảng mùi thuốc lá, còn có mùi hormone chỉ thuộc về riêng đàn ông . . .
“Ha ha, xem ra mình say thật rồi . . .”
Hoàng Ngân ngả vào lòng anh, cười ngô nghê.
Cao Dương Thành không để ý cô, ngồi vào xe, đột nhiên điện thoại trong túi của Hoàng Ngân vang lên.
“Điện thoại của tôi . . .”
Hoàng Ngân mơ màng nghe được, sờ soạng trên người: “Điện thoại, điện thoại . . .”
Cô từ trong túi áo mình, sờ đến túi quần, vẫn không thấy: “Ở đâu ta! Ôi ôi——ồn chết đi được!”
Cao Dương Thành nhìn cô tìm nhặng cả lên, cuối cùng không thể nhìn nổi nữa, lật mông cô lên, từ trong túi quần bò sau mông cô lôi ra cái điện thoại ra.
Có người sẽ để điện đằng sau mông sao? Đúng là đồ kỳ lạ!
Thật ra Cao Dương Thành không biết, sau khi Hoàng Ngân bị đánh mông, cô mới để điện thoại ở túi sau mông ấy, để phòng trường hợp lại bị tập kích, thì có điện thoại chắn giúp cô.
Là Louis gọi điện tới, Hoàng Ngân mơ mơ màng màng nghe điện thoại.
“Em yêu, . . .”
Cô nghe điện thoại, giọng nói mềm nhũn, đặc biết khiến người ta mê say, lại còn cách gọi thân mật, ngay lập tức khiến khuôn mặt Cao Dương Thành âm trầm.
“Bé cưng, em uống rượu?”
“Ừm, đúng rồi! Uống rất nhiều rất nhiều rượu . . .”
Đôi môi Hoàng Ngân hồng mềm mại, làm nũng nói: “Hình như em say rồi.”
“Em ở đâu? Giờ anh lập tức đi đón em.”
“Em ở . . .”
Hoàng Ngân vò nắm tóc trên đầu mình: “Em ở đâu?”
Cô nghĩ không ra, làm sao giờ?!
Nghiêng đầu hỏi người đen mặt bên cạnh: “Tôi đang ở đâu thế?”
“Cô ở nhà tôi!”
Cao Dương Thành cắn răng trả lời.
Rồi sau đó đạp mạnh chân ga, xe như bóng ma đêm chạy nhanh khỏi bãi đỗ xe.
“Cao Dương Thành nói, em ở nhà anh ta . . .”
Hoàng Ngân còn thành thật nói theo lời anh, trả lời Louis.
Louis trong lòng căng thẳng: “Em đang ở cùng với tổng giám đốc Cao?”
“Đúng rồi!” Hoàng Ngân tỉnh tỉnh mê mê gật đầu, bĩu môi, kể khổ với anh: “Anh ta ức khiếp em, còn đánh m. . . “
Chữ ‘mông’ còn chưa nói xong, đã Cao Dương Thành nhanh tay dành điện thoại.”
“Tổng giám đốc Louis.”
“Tổng giám đốc Cao!”
Thái độ của cả hai chẳng tính tốt đẹp gì.
“Cô ấy đang ở cùng tôi.”
Cao Dương Thành liếc mắt nhìn Hoàng Ngân bên cạnh vẻ mặt đỏ bừng, ý thức không tỉnh táo, đôi mày kiếm hơi cau lại.
“Cô ấy uống say rồi, tôi đi đón cô ấy, miễn cho mang đến phiền phức không cần thiết cho tổng giám đốc Cao.”
“Không cần! Cô ấy không phiền phức! theo tôi thấy, cô ấy rất đáng yêu, từng động tác cử chỉ đều đáng yêu!”
Cao Dương Thành nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Hoàng Ngân, ánh mặt vô thức dịu dàng đi nhiều.
Sau đó, không chờ Louis nói chuyện, anh tắt máy xong ném điện thoại của Hoàng Ngân ra ghế sau.
Khi Cao Dương Thành bế Hoàng Ngân về nhà, dì Trần có chút ngạc nhiên.
“Dì Trần, nấu một bát canh giải rượu mang lên phòng ngủ của tôi!”
Cao Dương Thành bế Hoàng Ngân lên lầu.
Dì Trần còn cho là mình nghe sai, vội đuổi theo vài bước: “cậu chủ, là phòng ngủ của ngài sao?”
“Ừm.”
Cao Dương Thành đáp một tiếng, bước chân đi có chút gấp.
Dì Trần có hơi giật mình.
Lần đầu tiên thấy cậu chủ đối xử như vậy với một cô gái, lại còn ôm cô ấy về phòng ngủ của mình?
Nếu biết, anh trước này chưa từng đối xử hòa nhã với bất kỳ cô gái nào như vậy, cho dù là có phụ nữ đến đây, cũng chẳng qua là khiến cô ta đến phòng khách đợi, ở đâu giống như bây giờ lại còn dịu dàng như thế bế về?
Dì Trần có chút vui mừng.
Tuy rằng biết cậu chủ là người có vợ, nhưng bà biết, cậu Cao đối với cô lớn nhà họ Khuất không có tình cảm, hôn nhân không có tình cảm với họ không phải là một gian nhà tù đau khổ sao?
Giờ cuối cùng có người có thì đi vào trong tim cậu ấy, bà có thể không vui sao?
Cao Dương Thành vừa vào phòng mình liền thả Hoàng Ngân ngồi lên sofa.
Hoàng Ngân say đến mơ hồ, “Nóng . . .”
Cô dùng tay không ngừng lôi kéo áo sơ mi trên người, bĩu môi, rất không vui: “Nóng chết mất! !”
Mồ hôi mỏng không ngừng chảy ra từ trán của Hoàng Ngân, làm mái tóc dài màu vàng bù xù bị ẩm ướt.
Mắt thấy cổ áo sơ mi cả Hoàng Ngân sắp bị cô cởi ra, Cao Dương Thành vội ngăn chặn động tác của cô: “Anh bế em đi tắm!”
Anh bế cô tiến vào nhà tắm.
Trong phòng có một bồn tắm lớn, chỉ là bồn tắm này thật ra là một cái bể bơi trong phòng, đủ để có thể làm Hoàng Ngân chìm nghỉm.
Để một người say bí tỉ như cô ngâm tắm, hiển nhiên là anh không yên tâm.
Anh thả Hoàng Ngân trong lòng xuống.
“Hoàng Ngân——”
Anh vỗ nhẹ lên khuôn mặt đỏ hồng của cô: “Có đứng vững được không?”
“Anh lại đánh mặt tôi! !”
Hoàng Ngân tức giận triệt để.
Bắt lấy tay anh, bắt đầu trút giận: “Cao Dương Thành, anh có thôi đi không, cứ bắt nạt tôi thôi! ! Anh không dịu dàng chút sao?! !”
Tổng giám đốc Cao có chút oan ức.
“Anh không đánh em.”
Khó được anh không giận, lại còn nhẫn nại giải thích với Hoàng Ngân đang say.
Nhưng Hoàng Ngân cứ khăng khăng cho rằng là anh đánh mình: “Tôi ghét anh! !Anh không biết giờ anh đáng ghét thế nào đâu, nhìn vẻ lạnh như băng của anh, tôi lại thấy tức!”
Hoàng Ngân chỉ vào mũi anh, khóe mắt chua xót: “Bốn năm không gặp, tại sao anh lại giả vờ như không biết tôi? Anh thật là không nhận ra tôi sao? Hay là anh cố ý? ! Cố ý khơi gợi lòng tò mò của tôi, đúng không? Anh là nắm chắc tính này của tôi, đúng không? Ha ha, anh cho là tôi vẫn sẽ giống như ngày trước thích anh như vậy sao? Ảo tưởng sức mạnh! Tôi đã sớm không thích anh rồi, tôi không thích anh nữa! Cao Dương Thành! !”
Cao Dương Thành nheo mắt nhìn Hoàng Ngân đang mượn rượu giở trò, đôi con ngươi đen chợt lóe, như là mở đầu trước khi bão táp đến.
“Anh nhìn Đường đi, đối với tôi tốt bao nhiêu! ! Anh cho rằng tôi không có ai yêu à? Tôi cũng thế có người yêu ! ! Đúng, anh có thể ung dung vui vẻ, ăn chơi nhảy múa, tại sao tôi không thể? Tôi cũng nên tìm người để yêu, phải không? Đường chính là người tốt tốt nhất của tôi, tôi nên đi đón nhận anh ấy . . .”
Hoàng Ngân lẩm bẩm một mình, giống như nói cho anh nghe, nhưng cũng lại giống như nói cho bản thân nghe.
“Ít ra anh ấy không giống anh, đánh mông tôi, lại còn đánh mặt tôi! !”
Hoàng Ngân đột nhiên gào một tiếng với anh, gào xong, lại còn tủi thân rơi vài giọt nước mắt.
Hầu kết quyến rũ của Cao Dương Thành hơi nhúc nhích, đôi mắt ma mị nguy hiểm híp lại, ánh mắt sắc như lưỡi dao, đâm thẳng vào tim Hoàng Ngân.
“Đỗ Hoàng Ngân! !”
Anh cắn răng quát cô, giọng trầm như phát ra từ thung lũng, sự tức giận hiển hiện ở đường gân trên trán, run rẩy.
Vươn tay, tay lạnh băng nắm lấy cằm cô nhấc lên, tầm mắt lạnh lùng nhìn cô: “Cô cho rằng tôi là người hở chút là đánh mông phụ nữ à?”
Không biết điều! !
“Ha! Tổng giám đốc Cao ở ngoài danh tiếng tốt tất nhiên không là hở chút đánh mông người ta, tôi thấy là hở tý là “cắm” lỗ mông người ta? !”
Tha thứ cho Hoàng Ngân, uống say dễ bị ngu đi, lời nói ra càng ba lăng nhăng.
Ai làm cho cô hôm nay chịu đả kích, đả kích cực mạnh.
“ ’cắm’ lỗ mông?”
Cao Dương Thành mắt lóe sáng: “Vậy cô Đổ có muốn để tôi ‘cắm’ cho không?”
“Phi! !”
Hoàng Ngân khinh bỉ anh: “Tôi chê anh bẩn! !”
Bốn chữ mang ý châm biếm này của Hoàng Ngân, thật là hung hăng đâm đau ngực anh.
Tay anh nâng cằm cô lên, càng dùng nắm, ánh mắt càng âm trầm.
Truyện được đăng trên ứng dụng điện thoại Mê Tình Truyện!
“Đỗ Hoàng Ngân, ai cũng có thể chê tôi bẩn! ! Nhưng cô thì không thể! ! !”
Trong ánh mắt anh nổi lên lớp đỏ tươi.