Anh cảm ơn Lục Li Dã xong bắt lấy tay nhỏ bé của Vũ Quỳnh từ trong tay anh ta xuống: “Tôi dẫn cô ấy về trước.”
“Ừ, được! Tạm biệt——”
Anh ta vẫy tay với Vũ Quỳnh.
“Bye bye. . .”
Vũ Quỳnh đáp lại anh ta.
Cao Hướng Dương khiêng Vũ Quỳnh vào trong thang máy, Lục Li Dã biếng nhác tựa vào cửa thàng máy nhìn Vũ Quỳnh, thẳng đến khi cửa thang máy đóng lại, bất thình lình trong lòng có sự hụt hẫng khó hiểu.
Cảm giác này . . .thật là kỳ quặc.
Ít ra, Lục Li Dã anh từ trước đến nay chưa từng có cảm giác ấy!
Cao Hướng Dương khiêng Vũ Quỳnh đến bãi đỗ xe.
Mở cửa ghế lái phụ ra, Đường Tiêu vẫn còn đang ngồi đó.
Vừa thấy Vũ Quỳnh, anh ta cực kỳ ngạc nhiên: “Đây không phải là em gái ở quán bar hôm nọ sao?”
“À. . . Hóa ra cô bé là em cậu! ! Hầy, tôi nói mà, cô gái nào mà dám cởi dây thắt lưng của cậu, không phải là muốn ăn đánh à?”
“. . .”
“Đi ra!”
Cao Hướng Dương không thèm để ý lời của Đường Tiêu, liếc qua ghế sau xe, chẳng chút khách sáo: “Cậu ra sau ngồi đi!”
“Này——”
Tên khốn này! !
“Đồ trọng sắc khinh bạn! ! Cậu cẩn thận không còn có bạn bè gì nhé!”
Miệng Đường Tiêu tuy oán giận nhưng anh ta vẫn ngoan ngoãn đứng dậy khỏi ghế lái phụ, hào phóng để lại chỗ cho Vũ Quỳnh.
Bản thân thì lại chui ra sau ngồi.
Đầu thò ra trước hóng chuyện, nhìn đôi anh em mà chả giống anh em ở phía trước, liền cảm thấy bầu không khí hết sức kỳ lạ.
Cao Hướng Dương để Vũ Quỳnh ngồi vào chỗ, lại vòng người giúp cô thắt dây an toàn.
Sau khi nhìn cô một cách sâu xa, rồi mới đóng cửa xe lại, vòng qua thân xe, quay về chỗ ghế lái.
Cả đoạn đường, Vũ Quỳnh không phát ra một tiếng, đầu lệch sang bên phải, ngẩn người nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ vụt qua nhanh như tên bắn.
Môi mỏng của Cao Hướng Dương mím chặt, ảnh mắt tối lạnh, chẳng hề có ý mở miệng nói chuyện.
Có lẽ Đường Tiêu bị bầu không khí đáng chết này làm cho nhịn không nổi, anh ta liền lên tiếng hỏi Vũ Quỳnh: “Em tên là tiểu Quỳnh hả?”
Anh ta bắt chuyện dò hỏi Vũ Quỳnh.
Vũ Quỳnh tựa như làm lơ, không cho bất kỳ chút quan tâm nào, thậm chí, ngay cả liếc mắt cũng không cho.
“Có cá tính! !”
Đường Tiêu vỗ đùi: “Tính y như anh trai em!”
Cao Hướng Dương mắt lạnh liếc anh ta một cái.
“Tiểu Quỳnh ơi, đêm hôm khuya khoắt em không về nhà, chạy sang nhà người con trai khác ở, nhiều ít cũng không nên, cũng chẳng trách anh trai em phải đi tìm, đúng không?”
Vũ Quỳnh không lên tiếng.
Đôi mày thanh tú cau lại, chỉ thấy tên này xì xào nói lắm thật phiền.
Vừa nghe lời của Đường Tiêu, cả khuôn mặt đẹp trai Cao Hướng Dương kéo càng dài.
“Nhóc nhưng làm cho anh em gấp sốt vó rồi, người ta ngay cả cơm tối cũng không ăn, cả đêm đi tìm em, em xem, ngay cả anh cũng bị cậu ta túm ra ngoài! Giờ sắp nửa đêm gần sáng rồi, mai còn phải đi làm nữa!”
Cho nên, Đường Tiêu nói nhiều như thế, là trách cô làm trễ nãi thấy gian ngủ của anh ta?
Mắt Vũ Quỳnh quét nhanh Cao Hướng Dương vẫn luôn mặt lạnh ngồi ở bên cạnh.
Anh còn chưa ăn cơm sao?
Thật sự là vì cô sao?
Vũ Quỳnh mím môi, vẫn không nói gì.
Cuối cùng Đường Tiêu hình như bị đôi anh em này làm cho thấy phiền: “Ây da! Đến phục các cậu rồi, cái tính hư hỏng gì vậy, chẳng nói năng gì! Cậu đây không thể không bị khí lạnh của cậu làm cho lạnh chết! ! Được rồi, được rồi, dừng xe bên đường đi, cậu đây tự bắt xe về còn hơn bị là bị hai người lạnh chết!”
Lời vừa dứt, xe “kíttttt” một cái liền dừng lại.
“. . .”
Đường Tiêu trực tiếp cạn lời rồi.
Được lắm! Cao Hướng Dương, chờ đấy! !
Đường Tiêu anh làm sao lại tìm một người bạn không chút nghĩa khí như này cơ chứ!
Đường Tiêu đẩy cửa xuống xe, Cao Hướng Dương lại không gấp lái xe đi.
Từ trong hộp lưu trữ lấy ra một cái bật lửa, lại lôi ra một điếu thuốc.
Mở cửa sổ xe, đốt đầu thuốc, hút một hai hơi, khói xanh lượn lờ từ giữa đôi môi ra, làm mờ đôi mắt thâm trầm của anh.
Anh không lên tiếng, chỉ chăm chăm hút thuốc.
Cuối cùng, hút xong một điếu, anh đem đầu thuốc dúi mạnh vào gạt tàn thuốc.
Mày rậm cau sâu, cảm xúc nóng nảy giấu trong đôi con ngươi đen như mực: “Nói đi, hôm nay lại cáu giận cái gì?”
Lồng ngực Vũ Quỳnh chợt đau một cái.
“Em muốn chuyển ra ngoài ở.”
Cô nói.
Hờn giận trong ánh mắt thâm trầm của Cao Hướng Dương chợt lóe rồi rất nhanh bị anh đè ép lại.
“Đổi chủ đề!”
Giọng nói, lạnh tựa như băng.
Thái độ, không cho xen vào.
“Nghĩ lại, em thấy Vưu Tiên nói không sai.”
Vũ Quỳnh hơi điều chỉnh lại tư thế ngồi.
Mắt Cao Hướng Dương híp chặt lại: “Cô ấy nói gì với em?”
“Chị ta cũng chẳng nói cái gì.”
Đôi mắt sáng ngập nước của Vũ Quỳnh, lúc này lại hơi tối lại: “Chị ấy nói hai người sắp kết hôn rồi! Đây là thật sao?”
Cô nghiêng đầu hỏi Cao Hướng Dương.
Ánh mắt Cao Hướng Dương đặt về phía trước, gật đầu: “Đúng.”
Một chữ, giống như một cái búa, hung hăng đập vào trong trái tim cô. . .cảm giác đau buồn ấy khiến cô không biết phải làm sao.
Vũ Quỳnh chỉ cảm thấy hốc mắt cực nóng: “Sau này các anh ở với nhau nhỉ?”
Câu hỏi này, căn bản là không cần đáp án.
Cao Hướng Dương lại lấy một điều trong bao thuốc ra, châm lửa.
“Em sẽ không sống chung với các anh!”
Giọng nói của Vũ Quỳnh bất giác hơi khàn đi, cô rời mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cố kìm bản thân lau sạch hơi nước trong hốc mắt: “Thà nhân lúc bây giờ, còn hơn là vào lúc đó dọn ra dưới mí mắt của chị ta!”
Ít ra, cô sẽ không chật vật như thế!
“Em cứ sống ở đây!”
Cao Hướng Dương kiên trì, hút một hơi điếu thuốc trong tay, có lẽ do khói thuốc hun, giọng nói trầm khàn, lộ ra chút tang thương: “Ở bên anh, chỗ nào cũng không cho đi!”
Nói xong lời bá đạo, dập điếu thuốc trong tay, đạp chân ga, xe khởi động, bay nhanh vào trong màn đêm. . . Vũ Quỳnh đến cùng là không nhịn được, nước mắt đáng thất vọng mà rơi xuống.
Thực ra, cô rất muốn hỏi một câu, giờ này để cô làm ổ bên cạnh anh, thì lại như thế nào?
Có thể cho cô làm ổ cả đời không?
Đáp án hiển nhiên là không thể!
Cho nên, cô lựa chọn không hỏi!
Không hỏi, thì không đau. . .
Nhưng, tại sao tim cô lại giống như ngâm trong a-xít, vừa xót vừa trướng. . .kích thích nước mắt của cô, làm cho nước mắt cô không ngừng tuôn ra ngoài!
. . . .
Về đến chung cư, Cao Hướng Dương không nổi trận lôi đình, thậm chí phớt lờ cô, lên tầng về phòng mình.
Đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn cảnh đêm mơ hồ trước mắt, Cao Hướng Dương chỉ cảm thấy lòng mình rối bời.
Mày kiếm khóa chặt, giật lấy cà vạt trên cổ ném sang một bên, xong lại cởi vài cái huy cổ áo rồi mới cảm thấy dễ thở hơn chút.
Trong đầu tràn ngập cảnh tượng Vũ Quỳnh qua đêm trong nhà Lục Li Dã.
Nếu đêm nay anh thật sự không tìm được cô thì làm sao?
Cô thật sự định ở trong nhà tên đàn ông kia?
Giữa họ rốt cuộc có quan hệ gì? Tốt đến mức cô có thể một mình đến nhà anh ta ở? Hay là giữa họ . . . căn bản là quan hệ bạn trai bạn gái?
Nếu không phải là tối nay anh không thức thời đi làm phiền họ, thì hai người họ sẽ trực tiếp lên giường với nhau không?
Cao Hướng Dương trong lòng càng nghĩ càng loạn.
Thế nhưng dù vậy, ngoài việc anh nghĩ mọi cách giam cô lại bên cạnh mình, thì không cách nào khác!
Vũ Quỳnh ngơ ngác ngồi dưới đất ban công ngoài trời ngoài phòng khách.
Cô không đi dép, hai chân gập lại, cánh tay ôm lấy đầu gồi, đầu hơi ngẩng lên, nhìn bầu trời đêm mênh mông bát ngát ngoài cửa sổ, trong lòng trống rỗng, cái gì cũng không có.
“Cô chủ, bệnh cảm còn chưa khỏi hoàn toàn mà? Sau lại ngồi xuống đất rồi! Nhanh đứng dậy đi, lạnh lắm đó.”
Dì Lý vẫn chưa ngủ say, nghe thấy tiếng động hai người về nhà liền vội vàng dậy nhìn xem thì thấy Vũ Quỳnh đang ngồi ngẩn ngơ một mình ở ban công.
Vũ Quỳnh nghiêng nghiêng đầu: “Không sao, không lạnh.”
“Sao không lạnh được chứ!”
“Dì Lý, dì đừng để ý đến cháu, đi ngủ sớm đi.”
Vũ Quỳnh không quan tâm đến lời của dì Lý.
Dì Lý thấy không khuyên được cô, cũng không lên tiếng, dứt khoát lên tầng tìm Cao Hướng Dương.
“Cậu chủ, tối chưa ăn gì, cậu xuống dưới ăn chút gì đi, tôi làm nóng dưới bếp rồi!”
Ngoài cửa, vang lên tiếng nói của dì Lý, Cao Hướng Dương lúc này mới từ trong tâm tư của bản thân tỉnh lại.
Mở cửa cho dì Lý: “Dì Lý, muộn vậy rồi, mau đi ngủ đi, cháu cũng không ăn nổi gì nữa đâu, sáng mai lại tính.”
“Các cậu sao vậy? Một người thì không chịu ăn, một người thì ngồi hứng gió ngoài ban công không chịu vào! Lại cãi nhau rồi à?”
Dì Lý không nhịn được mà lo lắng hỏi một câu.
Cao Hướng Dương cau mày: “Tối vậy rồi, nó còn ở ban công?”
“Vâng, khuyên thế nào cũng không nghe, vẫn là cậu đi đi, cô ấy nghe lời cậu! Cứ ngồi thế, lại cảm lạnh cho coi, cậu cũng thế, không ăn gì thì sớm muộn dạ dày cũng đói hỏng!”
“Vâng, chờ chút cháu đi ăn chút, dì nhanh đi ngủ đi.”
“Được rồi, vậy tôi đi ngủ trước đây.”
“Chúc ngủ ngon.”
Dì Lý xuống tầng đi ngủ.
Đúng như lời dì Lý nói, con nhóc kia vẫn đang ngẩn ngơ ngồi hứng gió ở ban công.
Bóng lưng mảnh mai, có sự cô đơn không nói nên lời.
Gió lạnh phẩy qua, cô run một cái, nhưng lại không động đậy, chỉ co chân lại chút.
Cao Hướng Dương giờ mới để ý đến, hai chân cô để trần, ngay cả dép lê cũng không đi.
Anh đi đến tủ dép, lấy đôi dép lông màu hồng của cô, đi về phía Vũ Quỳnh.
Anh ngồi xổm xuống trước mặt cô, nắm lấy bàn chân trắng nõn của cô. . .
Cảm giác lạnh buốt truyền vào trong lòng bàn tay anh, khiến anh không nhịn được cau mày lại.
Động tác bất thình lình của anh làm cho Vũ Quỳnh sững sờ, hơi chút ngượng nghịu, vung tay anh ra, khẽ nói: “Để em tự làm, cảm ơn.”
Cô thế mà lại nói cảm ơn với anh? !
Cao Hướng Dương trong giây lát, dường như nghi ngờ bản thân nghe lầm rồi.
Đôi mắt nheo lại, mày kiếm cau lại, buông đôi chân lạnh lẽo của cô ra.
“Mai em về ở ký túc xá.”
Vũ Quỳnh đôt nhiên nói.
Cao Hướng Dương không nói gì, môi mỏng mím chặt, ánh mắt bức bách nhìn chằm chặp cô, không hề chớp mắt.
Ánh nhìn lạnh lùng sắc bén ấy, tựa như sâu xa nhìn tỏ cô, nhìn rõ hết thảy!
Nhưng thình lình, một cánh tay dài bế ngang Vũ Quỳnh dưới đất lên: “Có anh ở đây, chỗ nào cũng không cho em đi! ! Cho dù em đi ký túc xá, anh cũng sẽ giống như hôm này, tóm em về! !”
Bế cô lên tầng.
Vũ Quỳnh tức giận đấm một cái vào ngực anh: “Anh dựa vào cái gì mà giam cấm tự do của em! ! Em muốn đi đâu, đó là chuyện của em, chẳng liên quan đến anh! ! Anh không thể bá đạo như vậy! !”
Cao Hướng Dương đẩy cửa phòng ngủ của cô, đặt cô lên sofa, con ngươi thâm trầm bức bách liếc nhìn cô, ánh mắt nóng bỏng: “Chuyện như ngày hôm này, đừng lại xảy ra lần thứ hai! ! Đừng để anh không tìm được em! !”
Con ngươi đen như mực của anh, dần bị thay thế bởi màu đỏ tươi.
Cảm giác luống cuống sốt ruột lúc anh không tìm thấy cô, thật sự là sự mờ mịt và mất phương hướng trước này chưa từng có.
Tình huống như vậy, anh không muốn xảy ra lần thứ hai! !
Cho nên, anh quả là không dám tưởng tượng, nếu một ngày nào đó cô không còn ở bên cạnh anh, anh sẽ thế nào.
Bàn tay to không kìm được mà xoa nhẹ lấy cái cằm non nớt của cô, giọng khàn khàn nói: “Không cho phép lại nhắc đến cái gì mà chuyển ra ngoài ở! ! Anh nói rồi, chỗ nào cũng không cho em đi, chỉ được phép ở bên cạnh anh! !”