CHƯƠNG 367: GẶP NHAU BẤT NGỜ KHÔNG KỊP TRỞ TAY
…
Trong xe Bentley…
Vũ Quỳnh kinh ngạc nhìn theo bóng chiếc xe vừa lướt nhanh qua xe của bọn họ.
Trong giây lát, cô hình như đã nhìn thấy anh…
Cho dù chỉ liếc mắt trong vài giây ngắn ngủi nhưng cô có thể xác định được đó là anh.
“Em nhìn gì vậy?”
Trần Mặc lau mái tóc dài ướt sũng cho Vũ Quỳnh và hỏi cô.
Vũ Quỳnh thu hồi ánh mắt, lấy lại tinh thần lắc đầu nói: “Không… Không có gì…”
“Cả người em đều ướt cả rồi…”
Trần Mặc dịu dàng lau cho Vũ Quỳnh.
“Cảm ơn…”
Vũ Quỳnh nói cảm ơn và nhận lấy chiếc khăn khô trong tay anh ấy, mỉm cười: “Anh để em tự làm là được rồi.”
“Ừ…”
Trần Mặc cũng không cưỡng ép, đưa khăn lại cho cô.
Nếu muốn nói giữa Vũ Quỳnh và Trần Mặc là người yêu thì thật ra càng giống với bạn bè hơn, chính là quan hệ bạn bè tôn trọng lẫn nhau.
Nhưng tại sao hai người lại ăn ý tính bước vào hôn nhân như vậy?
Nguyên nhân đại khái chỉ có hai người trong cuộc mới hiểu rõ được.
“Buổi tối có một người bạn của anh mở tiệc mừng anh trở về. Cậu ấy nói muốn gặp cô dâu tương lai của anh. Em sẽ đi cùng anh chứ?”
Trần Mặc hỏi cô.
Anh vẫn luôn tôn trọng ý kiến của cô.
“Bạn tốt của anh à?”
Vũ Quỳnh hỏi một câu rồi gật đầu không mấy do dự: “Được, mấy giờ vậy anh?”
“Tám giờ tối, anh sẽ tới nhà đón em.”
“Được, cảm ơn anh.”
…
Lúc này, Cao Hướng Dương đang chạy tới bệnh viện cũng nhận được điện thoại của người anh em Đường Tiêu.
“Có chuyện mau nói, có rắm mau thả!”
Cao Hướng Dương nhận điện thoại, giọng điệu không hề hòa nhã.
“Oa! Cậu mới ăn thuốc nổ à? Giữa trưa mà có ai lại dám đắc tội với viện trưởng Cao của chúng ta vậy?”
Cao Hướng Dương vừa mở miệng, Đường Tiêu đã nghe được tâm trạng khó chịu của anh rồi.
“Cậu bớt nói nhảm đi!”
Cao Hướng Dương có vẻ đặc biệt mất kiên nhẫn: “Không có việc gì thì tôi cúp máy đây.”
“Này! Cậu chủ đây từ thành phố A tới đây hơn nửa năm, cậu không hề có phản ứng gì, thậm chí không mời nổi cậu đây ăn một bữa. Trong lòng cậu không thấy khó chịu hả?”
“Cậu rốt cuộc muốn nói gì?”
“Tối nay tôi có hẹn anh bạn thân của tôi mới từ nước ngoài tới KTV ở “Đế Cung”. Cậu đến trả tiền đi.”
“…”
Hóa ra tên khốn kiếp này nói nhiều như vậy cũng chỉ là muốn bảo anh đi trả tiền.
Anh ta rõ ràng là cậu chủ của nhà họ Đường, ngay cả một hóa đơn cũng không thanh toán nổi sao?
Rõ ràng người này muốn lừa chút tiền của Cao Hướng Dương anh thôi.
Hóa đơn hôm nay chắc chắn không thoát khỏi bốn số không rồi.
“Tôi biết rồi.”
Cao Hướng Dương thật ra nhận lời rất sảng khoái.
“Vậy cậu nhớ qua sớm một chút đấy!”
“Tôi không tới sớm được đâu.”
Cao Hướng Dương nhìn xuyên qua kính chiếu hậu, quan sát tình hình giao thông và xi nhan xin rẽ trái: “Buổi chiều tôi có ca mổ quan trọng, còn không biết sẽ bận đến mấy giờ nữa. Nếu tôi không tới được, cậu cứ ghi đơn dưới tên tôi là được.”
“Vậy thì không được. Cậu phải đến trước mười hai giờ đấy, nếu mà cậu không đến thì ngay cả anh em cũng không cần làm đâu! Cúp máy đây.”
Đường Tiêu nói xong cũng không đợi Cao Hướng Dương trả lời đã cúp điện thoại.
Cao Hướng Dương lấy tai nghe Bluetooth xuống, hoàn toàn không để ý tới lời uy hiếp của Đường Tiêu.
Dù sao người này cứ ba ngày hai lượt lại kêu cắt đứt quan hệ, anh đã sớm quen rồi!
Anh quay đầu xe, trực tiếp lái vào trong bãi đậu xe của bệnh viện…
Ban đêm, lúc mười một giờ.
Sau khi Cao Hướng Dương rời khỏi bàn mổ vẫn đi thẳng tới ‘Đế Cung’.
Anh không vì gì khác ngoài chuyện sau khi ra khỏi phòng mổ mới phát hiện điện thoại của mình đã sắp nhanh bị tên khốn Đường Tiêu gọi muốn nổ tung rồi.
Năm mươi tám cuộc gọi nhỡ.
Cho dù có gọi đoạt mạng cũng không cần phải ra sức như vậy chứ?
Cuối cùng, anh còn nhận được hơn mười tin nhắn của anh ta.
Nội dung cơ bản đều như nhau.
“Nếu cậu không tới Đế Cung, cậu sẽ phải hối hận đấy.”
“Rốt cuộc cậu có tới hay không?”
“…”
Sau đó cũng là liên tiếp những tin nhắn giục như đoạt mạng.
Cao Hướng Dương không xem đã tùy tiện dùng ngón tay lật qua và tắt đi.
Sau khi thay quần áo, anh ra khỏi bệnh viện và lái xe tới thẳng Đế Cung.
…
Cao Hướng Dương đến cửa Đế Cung mới gọi điện thoại cho Đường Tiêu.
“Phòng số mấy?”
Anh dứt khoát hỏi anh ta.
“Cậu tới rồi à? Phòng 4012! Nhanh lên đây đi.”
Đường Tiêu còn chưa nói xong thì Cao Hướng Dương cũng đã cúp điện thoại.
Anh đi vào thang máy và bấm số lên tầng.
Nhân viên phục vụ đứng bên ngoài cung kính đẩy cửa phòng 4012 ra.
Cao Hướng Dương bình tĩnh đi vào.
“Cậu chủ Cao! Bên này…”
Mới vừa vào cửa, anh đã nghe được tiếng Đường Tiêu đang gọi mình.
Cao Hướng Dương nghe tiếng mới liếc mắt nhìn sang. Nhưng anh nhìn thấy không phải là Đường Tiêu… mà là người ngồi cách anh ta không xa, Vũ Quỳnh!!
Vũ Quỳnh cũng đang nhìn về phía anh.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong mắt đều có chút hoảng hốt, đều giật mình kinh ngạc.
Ánh mắt Cao Hướng Dương nhìn chằm chằm vào cô.
Chiếc váy màu trắng ban ngày đã được cô cởi ra, thay vào đó là một chiếc váy dài tới đầu gối màu tím nhạt.
Màu tím nhạt là màu rất kén người, nhưng khi mặc ở trên người cô lại có vẻ sang trọng và trang nhã.
Trông cô ngược lại có vẻ không phù hợp với sự ầm ĩ trong phòng.
Cao Hướng Dương thu hồi lại tầm mắt.
Trong đôi mắt thâm trầm không thấy có gì chấn động.
Anh đi về phía cô.
Bỗng nhiên, anh đã hiểu được ẩn ý của Đường Tiêu trong những tin nhắn kia.
Vũ Quỳnh không ngờ Cao Hướng Dương vừa vào cửa lại đi thẳng về phía mình.
Cô còn chưa sẵn sàng để đón chào anh.
Bỗng nhiên gặp lại như vậy làm cho cô ít nhiều cảm thấy trở tay không kịp, trong ánh mắt không thể nào che giấu hết sự hoảng loạn.
Nhưng cô không ngờ…
Cao Hướng Dương trực tiếp đi qua cô tới trước mặt Đường Tiêu và bình tĩnh ngồi ở bên trái anh ta.
Vũ Quỳnh hoảng hốt…
Trái tim nâng lên lập tức rơi xuống, hình như… còn kèm theo sự mất mát nào đó.
Rõ ràng là mình suy nghĩ quá nhiều rồi.
“Sao vậy?”
Dường như nhận thấy được sự khác thường của Vũ Quỳnh ngồi bên cạnh, Trần Mặc cầm tay cô ân cần hỏi han.
Anh ấy phát hiện ra bàn tay nhỏ của cô đã hoàn toàn lạnh giá.
“Nhìn sắc mặt em rất tệ.”
Vũ Quỳnh lắc đầu: “Em không sao…”
“Em về từ bao giờ?”
Bỗng nhiên, một giọng nói trầm lại có phần lạnh lẽo vang lên ở bên trái cách cô không xa.
Giọng điệu tùy ý, thản nhiên giống như chỉ thuận miệng hỏi.
Vũ Quỳnh hơi sửng sốt, nghiêng đầu nhìn người đàn ông ngồi bên trái Đường Tiêu.
Cao Hướng Dương không quay đầu nhìn cô.
Anh chỉ cúi đầu dựa lưng vào sô pha, hút điều thuốc lá trong tay với vẻ không tập trung.
Nhìn một bên mặt lạnh lùng nghiêm nghị của anh dưới ánh đèn tối tăm, một phần lộ ra ngoài sáng, một phần ở trong tối càng làm nổi bật vẻ sắc bén trên gương mặt.
Ngón tay thon dài của anh kẹp một điếu thuốc lá.
Tia lửa màu đỏ lúc sáng lúc tối, khói thuốc lượn lờ chậm rãi bay lên khiến gương mặt nghiêm nghị của anh trở nên mơ hồ.
Hai năm không gặp, khí chất của anh lại càng trầm tĩnh hơn.
Cảm giác kín kẽ như khoác một chiếc áo choàng thần bí lên khí chất lạnh lùng của anh.
Không thể nghi ngờ…
So với lúc trước, người đàn ông này càng thêm trưởng thành và kín đáo hơn.
Cũng tăng thêm phần gợi cảm khiến các cô gái trẻ tuổi theo đuổi mạnh mẽ hơn.
Trong đôi mắt sáng lấp lánh của Vũ Quỳnh thoáng có chút dao động.
“Em về một thời gian rồi.”
Cô bình tĩnh trả lời.
Trên gương mặt cô dường như không có mấy cảm xúc hoang mang.
Trần Mặc hơi bất ngờ: “Các người quen nhau sao?”
Vũ Quỳnh muốn trả lời lại bị Cao Hướng Dương giành trước: “Tôi là anh của con bé, Cao Hướng Dương.”
Anh nói xong liền đứng dậy, cách Đường Tiêu lịch sự giơ tay phải về phía Trần Mặc.
Trần Mặc hơi bất ngờ, vội vàng cười rất quý phái và bắt tay Cao Hướng Dương: “Dường như tôi chưa từng gặp anh trong buổi lễ đính hôn.”
“Tôi bận quá.”
Cao Hướng Dương trả lời vắn tắt, rất thản nhiên mà lại đơn giản rõ ràng.
Sau đó anh rút tay về và trở lại chỗ ngồi.
Trên gương mặt nghiêm nghị của anh hoàn toàn là vẻ ung dung, dường như tâm trạng không hề bị ảnh hưởng bởi vì sự xuất hiện của Vũ Quỳnh và chồng chưa cưới của cô.
“Được rồi, tôi chính thức giới thiệu một chút, người này là anh em của tôi, bác sĩ Cao – Cao Hướng Dương.”
Đường Tiêu tất nhiên cảm giác được bầu không khí kỳ lạ lúc này nên lôi kéo giới thiệu Cao Hướng Dương cùng Trần Mặc.
“Người này lại là Trần Mặc – chuyên gia tâm lý Trần có danh tiếng lừng lẫy mới vừa từ nước Mỹ trở về, cũng xem như là bác sĩ cùng ngành!”
Cao Hướng Dương thản nhiên nhìn Trần Mặc khẽ gật đầu.
“Người này… không cần tôi giới thiệu đi? Cô ấy là vợ chưa cưới kiêm trợ lý của Hoàng Minh, Vũ Quỳnh! Em gái cậu…”
Đường Tiêu cố ý nhấn mạnh ba chữ “em gái cậu” đặc biệt rõ ràng, nghe còn có vẻ như đang mắng chửi người vậy.
Cao Hướng Dương bất thình lình trừng mắt nhìn anh ta.
Lúc này Đường Tiêu mới thức thời bớt phóng túng lại.
Vũ Quỳnh dường như không thích nghi được với bầu không khí này.
“Tôi xin phép vắng mặt, đi vệ sinh một lát.”
Cô nói xong đứng dậy và đi ra ngoài.
Cao Hướng Dương nheo mắt và sắc mặt trầm xuống.
Cô nhóc này… thay đổi rồi!
Cô gái năm đó kiêu căng tùy hứng, không trải đời, cao ngạo đến mức mắt cao hơn đầu đã hiểu được cách lịch sự với người ngoài như vậy từ bao giờ?
Không biết tại sao, rõ ràng cô trở nên tốt hơn nhưng trong lòng anh bỗng nhiên cảm giác như có một ngọn lửa bốc lên.
…
Trước khi Vũ Quỳnh tới Đế Cung lại chưa từng nghĩ tới mình sẽ gặp Cao Hướng Dương ở đây.
Đột nhiên gặp lại, ít nhiều vẫn làm cho cô cảm thấy trở tay không kịp.
Vũ Quỳnh đẩy cửa phòng vệ sinh rồi đi vào, tiện tay đóng cửa lại. Nhưng cô còn chưa kịp khóa thì cánh cửa bỗng nhiên bị người ta ngang ngược đẩy ra.
Bóng dáng cao lớn bước vào, “rầm” một tiếng, cánh cửa đã bị đóng lại, tiếp theo là tiếng khóa cửa vang lên.
Vũ Quỳnh giật mình kinh ngạc nhìn Cao Hướng Dương đột nhiên xông vào mà có cảm giác không hiểu tại sao, không rõ tình hình gì xảy ra, thậm chí cô còn nghi ngờ mình đã đi vào nhầm phòng vệ sinh: “Anh… anh làm gì vậy?”
Cao Hướng Dương đi tới gần cô.
Không gian trong phòng vệ sinh vốn không lớn.
Đặc biệt là sau khi Cao Hướng Dương đi vào, dáng vẻ cao lớn thẳng tắp như cây tùng lại mang theo khí thế đầy áp lực đi về phía cô, trong nháy mắt làm cho không gian càng có vẻ chật hẹp hơn, làm cho cô gần như không thở nổi.
“Cao… Cao Hướng Dương…”
Vũ Quỳnh bị anh ép phải lùi lại từng bước về phía sau.
Cô hất đầu lên, đôi mi thanh tú không vui nhíu lại, xấu hổ trừng mắt nhìn anh: “Anh làm gì thế?”
“Em tới đây làm gì?”
Cao Hướng Dương chợt giơ tay ra, ngang ngược giữ cằm của cô lại, lực ngón tay không hề nhẹ.
Vũ Quỳnh giật mình.
Cô có thể cảm giác được rõ ràng sự tức giận trên người anh khiến người ta không rét mà run.
Anh đang tức giận à?
Anh đang tức giận cái gì chứ?
“Anh thả em ra!! Anh làm em đau đấy!!”
Vũ Quỳnh tức giận vùng vẫy trong bàn tay của anh.
Hai bàn tay nhỏ bé của cô cố gắng kéo bàn tay anh đang giam giữ mình, cơ thể nhỏ bé cũng xoay trái xoay phải, chỉ muốn thoát khỏi sự ràng buộc của anh.
“Khốn kiếp…”
Vũ Quỳnh vùng vẫy tới khắp người đổ đầy mồ hôi vẫn không có kết quả gì.