CHƯƠNG 395: QUA KHỎI NGUY HIỂM
Cao Hướng Dương hơi choáng, anh vừa nghiêng đầu nhìn thì thấy dì Sam và ba mẹ mình đang nôn nóng chạy về phía này.
Thùy Sam tốn hết sức kéo chồng mình đang nổi cơn điên ra: “Vũ Phong, anh đang làm gì đấy? Anh đừng như vậy, anh khó chịu nhưng người nhà của Hướng Dương còn khó chịu hơn anh gấp mấy lần, anh đừng như vậy mà…”
Thùy Sam nói thế nhưng cuối cùng cũng không nhịn được, bà ôm chồng mình khóc rống lên.
Hoàng Ngân cũng không ngừng lau nước mắt.
Nhìn con trai bị đánh đến sưng mặt mũi, bà ấy không còn gì để nói, chỉ vùi đầu vào lòng chồng mình khóc nức nở.
Cao Hướng Dương cởi áo vest ra, tùy ý khoát lên cánh tay mình, anh dùng tay lau máu đang trào từ trong lỗ mũi ra.
Mũi vẫn còn rất đau.
Trên trán bởi vì vụ va chạm lúc nãy mà máu không ngừng chảy ra.
Khuôn mặt điển trai đầy vết bầm.
Dáng vẻ anh như vậy nhìn hơi chật vật, nhưng vẫn không che giấu được khí chất trầm ổn và tao nhã của anh.
Anh đi tới trước mặt Hoàng Ngân nói: “Mẹ, con ra ngoài hút thuốc một lát…”
Cổ họng anh khàn đến nỗi gần như nói không ra tiếng.
Lông mày nhăn lại che giấu quá nhiều đau thương và còn có… áy náy.
Hoàng Ngân che miệng, gật đầu.
Sau đó, bà ấy giơ tay ra ôm thật chặt con trai mình nói: “Chắc chắn Tam Nhi sẽ khỏe lại, ông trời sẽ phù hộ cho người tốt bình an! Chúng ta sẽ cùng con bé vượt qua cửa ải khó khăn này…”
“Cảm ơn mẹ!”
Giọng nói của Cao Hướng Dương nức nở, nghẹn ngào.
Anh đưa tay ôm mẹ thật chặt.
Buông mẹ ra, Cao Hướng Dương bước từng bước nặng nề đi đến khu vực dành cho người hút thuốc.
Nhìn bóng lưng cô đơn của con trai khiến trong lòng Hoàng Ngân vô cùng đau xót.
Bàn tay to lớn của Cao Dương Thành nắm chặt bàn tay nhỏ bé của vợ mình, ông có thể cảm nhận được bàn tay cô rất lạnh, còn đang run cầm cập trong tay mình.
Không biết Cao Hướng Dương đã ngồi thẫn thờ trong khu vực hút thuốc bao lâu.
Lúc Hoàng Ngân tìm anh đã thấy anh một mình lẻ loi ngồi ở đó.
Anh không ngừng hút thuốc, không ngừng rơi nước mắt, không ngừng lau nước mắt, sau đó lại kìm nén không khóc rống lên… Hoàng Ngân chưa từng thấy dáng vẻ yếu đuối như vậy của con trai mình.
Cho dù là lúc nhỏ khi được đưa vào khoang xạ trị, anh cũng kiên cường mang theo nụ cười.
Lần đầu tiên nhìn thấy anh khóc thành bộ dáng này, Hoàng Ngân nhịn không được bụm miệng khóc nức nở, nhưng bà không dám đẩy cửa đi vào làm phiền anh.
Bà biết chắc chắn con trai mình là người đau lòng nhất.
Người con gái mình yêu sâu sắc lại vì mình mà tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc.
Cho dù không phải cố ý, nhưng không thể không nói kẻ cầm đầu gây họa kia chính là anh.
Anh cần phát tiết tâm trạng ngột ngạt kia hơn bất kỳ ai.
Bên trong phòng cấp cứu.
Ánh đèn trắng rọi lên khuôn mặt tái mét của Vũ Quỳnh làm nổi bật khuôn mặt trẻ con của cô, hoàn toàn không có sức sống.
Máu không ngừng chảy ra ngoài…
Các bác sĩ bận bịu tới lui, họ không ngừng tiếp máu cho cô.
Tiếng máy móc tít tít kêu vang không ngừng trong phòng cấp cứu căng thẳng.
Trên bàn mổ, Vũ Quỳnh có thể cảm nhận được rõ ràng có một dòng nước nóng đang chảy ra khỏi cơ thể mình… Mà cơ thể cô cũng càng lúc càng lạnh, mất cảm giác, cứng ngắc… Cô cảm thấy mình sắp chết rồi.
Loại cảm giác vô lực mà xa xăm kia khiến cô cảm thấy khủng hoảng…
Những hình ảnh ngày xưa giống như đang phát lại, không ngừng lướt qua trong đầu cô.
Năm mười lăm tuổi đó…
Lần đầu tiên anh mang bạn gái về nhà.
Đêm đó, cô và anh suýt chút nữa phát sinh quan hệ, anh ôm cô nhưng không ngừng gọi tên cô gái khác. Cuối cùng, anh giống như nổi điên đuổi cô ra khỏi nhà, khiến cô mắc mưa nửa đêm… Hai năm trước…
Anh liên tục nhiều lần xoay xung quanh giữa cô và cô gái kia.
Cuối cùng cô thắng, cô ta rời đi…
Anh nói, người anh yêu vẫn là cô, còn cô gái kia tên là Vưu Tiên.
Mà vừa nãy…
Trong nháy mắt bọn họ lại giống như trở về lúc trước đây.
Trở lại mối quan hệ luẩn quẩn giữa ba người.
Vưu Tiên…
Đối với Vũ Quỳnh mà nói cái tên này nhạy cảm như một cây gai….
Một cây gai ghim vào lòng, chỉ cần đụng vào sẽ đau đến thấu xương.
Cây gai đó đâm quá sâu, muốn nhổ bỏ trừ khi… lóc thịt xẻ da.
Vũ Quỳnh nằm trên bàn mổ lạnh như băng, mọi thứ xung quanh tựa hồ cũng đều lạnh lẽo.
Mà thân thể của cô cũng càng lúc càng lạnh.
Dần dần cô hít thở cũng trở nên khó khăn…
Cơ thể càng lúc càng nhẹ…
Suy nghĩ trong đầu cũng càng lúc càng hỗn loạn.
Lúc này bên ngoài phòng cấp cứu có rất nhiều người đang chờ đợi.
Cao Hướng Dương, Vũ Phong, Thùy Sam, Cao Hướng Dương, và cả Hoàng Ngân.
Không có Hướng Tình.
Cô bé ra ngoài đến bây giờ vẫn chưa trở về, hơn nữa đã hai ngày không liên lạc được.
Còn về bà nội và bà ngoại của Vũ Quỳnh, đương nhiên bọn họ không dám báo bởi vì sợ làm các cụ kinh sợ.
Thời gian trôi qua từng giây, từng phút…
Đối với những người ở ngoài này mà nói, một ngày bằng một năm.
Mỗi một giây trôi qua cũng giống như một cây kim, chỉ nhích một chút đã tới ngay trái tim của bọn họ, tàn nhẫn đâm một cái… khiến cho mọi người đều không thở nổi.
Một giờ trôi qua…
Hai giờ trôi qua…
Rốt cục…
Rốt cuộc đèn trong phòng cấp cứu tắt.
“Két” một tiếng, cửa bị đẩy ra từ bên trong.
Sau đó vài bác sĩ mặc áo blouse từ bên trong bước ra.
“Bác sĩ, tình hình thế nào rồi?”
Mọi người cùng nhau bước lên hỏi.
Bác sĩ tháo khẩu trang ra: “Mọi người bình tĩnh đừng sốt ruột, tin tốt là cuối cũng người bệnh cũng coi như đã vượt qua cơn nguy hiểm, nhưng mọi người nên biết rằng… đứa bé trong bụng chắc chắn không còn.”
Mọi người như trút được gánh nặng, nhưng trong lòng lại có cảm giác như mắc nghẹn.
Nhất là Cao Hướng Dương.
Đứa bé…
Đây là kết tinh tình yêu đầu tiên của bọn họ, nhưng cuối cùng vẫn không giữ được.
Rất nhanh, Vũ Quỳnh được các bác sĩ đẩy từ phòng cấp cứu ra.
Cô vẫn còn trong trạng thái hôn mê, chưa tỉnh lại.
Sắc mặt trắng bệch, không có chút huyết sắc nào, đôi môi anh đào nhỏ nhắn xinh đẹp thường ngày lúc này tím tái khiến người ta phải đau lòng.
Dáng vẻ kia thoạt nhìn yếu ớt đến hoàn toàn không có sức sống.
Thùy Sam và Hoàng Ngân nhìn thấy đều nhịn không được khóc òa lên.
Sau khi biết được tình trạng của Vũ Quỳnh, tâm trạng của Vũ Phong mới vững hơn một chút.
Chỉ cần còn sống so với cái gì cũng tốt hơn.
Cao Hướng Dương đứng cuối trong đoàn người, nhìn Vũ Quỳnh nằm trên giường bệnh, lồng ngực như có bàn tay vô hình bóp ngẹt trái tim anh… vừa đau vừa buồn khiến anh không thở nổi.
Bên trong phòng bệnh VIP.
Bởi vì bây giờ là thời kỳ đặc biệt, nên Vũ Quỳnh cần yên tĩnh tuyệt đối, vì vậy trong phòng bệnh của cô mỗi lần nhiều nhất chỉ cho phép hai người ở lại.
Cao Hướng Dương nhấc ghế ngồi cạnh đầu giường của cô.
Anh nắm lấy bàn tay của cô từ trong chăn đặt vào lòng bàn tay mình.
Rõ ràng là trời rất nóng, nhưng bàn tay cô lại lạnh như nước đá.
Loại lạnh lẽo kia giống như mũi dao nhọn đâm thấu xương, khoét nát tim anh, khiến anh nghẹt thở một thời gian dài.
Anh thở nặng nề, dán khuôn mặt vào mặt cô, hốc mắt đỏ ửng: “Xin lỗi… khiến em chịu khổ vì anh, xin lỗi em Tam Nhi…”
Giọng nói khàn khàn, hơi nghẹn ngào.
Đôi môi mỏng của anh lần lượt hôn lên từng ngón tay của cô: “Anh đúng là khốn nạn! Ngay cả chuyện quan trọng của hai năm trước cũng bị anh quên sạch sẽ…”
“Sau khi em tỉnh lại, em đánh anh một trận có được không? Có phải anh quá khốn nạn không? Buổi tối quan trọng như thế vậy mà anh có thể quên cho được. Anh thật đáng ăn đòn mà.”
Cao Hướng Dương nắm bàn tay nhỏ của cô, cọ lên khuôn mặt sưng vù của mình.
“Nếu như bây giờ em có thể mở mắt ra nhìn thấy anh, chắc hẳn trong lòng em sẽ rất thoải mái. Em phải biết rằng ba mươi mấy năm qua anh chưa bao giờ chật vật như thế này…”
“Nhưng mà trong lòng cũng chưa bao giờ đau đớn, sợ sệt như vậy.”
Nước mắt một lần nữa tràn mi: “Hôm nay em thật sự khiến anh sợ phát khiếp!”
Anh lẩm bẩm nỉ non, giọng nói run rẩy, môi mỏng không ngừng hôn lên mu bàn tay nhỏ của cô: “Anh rất sợ em sẽ rời bỏ anh…rất sợ…”
Anh nghiêng người qua, dán vào khuôn mặt trắng bệch của cô, trong chớp mắt anh cúi đầu xuống, đau lòng, nhẹ nhàng, cẩn thận từng li từng tí hôn lên bờ môi tái nhợt của của cô… Cảm ơn em vẫn còn sống…
Chuyện này thật sự còn quan trong hơn bất cứ thứ gì.
Từ trong phòng bệnh đi ra, tất cả mọi người trong sảnh đều chạy tới.
“Thế nào rồi? Con bé đã tỉnh chưa?”
Thùy Sam hỏi Cao Hướng Dương.
“Dạ, vẫn chưa ạ.”
Cao Hướng Dương lắc đầu: “Dì Sam, chú Phong hai người vào thăm cô ấy một chút đi!”
“Ừ…”
Thùy Sam và Vũ Phong đẩy cửa phòng bệnh đi vào.
Hoàng Ngân nhìn vết thương chằng chịt trên người con trai mình, trong lòng bà cũng khó chịu đến nói không nên lời.
Vẻ mặt của Cao Dương Thành nặng nề đến cực điểm, anh ngẩng đầu liếc con trai một cái, nghiêm túc trách mắng: “Con cũng là bác sĩ, lẽ nào bé Quỳnh có thai hay không con cũng không rõ hay sao? Tại sao phải đến lúc chảy nhiều máu mới biết chứ?”
“Được rồi, được rồi… Chuyện cũng đã xảy ra rồi, anh nói bớt vài câu đi. Trong lòng nó còn khó chịu hơn chúng ta gấp mấy lần đấy. Cuối cùng cũng coi như có thể giữ được mạng sống của Tam Nhi rồi.”
Hoàng Ngân vội vàng làm người hòa giải.
Cảnh tượng túc nãy bà nhìn thấy trong khu vực dành cho người hút thuốc kia đến bây giờ vẫn còn bám vào lòng đấy.
Nhìn dáng vẻ kìm nén khổ sở của con trai mình, bà làm mẹ có thể dễ chịu sao?
“Nào đến đây, mẹ vừa đi lấy thuốc bôi cho con, ngồi xuống đây mẹ thoa thuốc cho.”
“Mẹ, con không sao!”
Cao Hướng Dương lắc đầu một cái, sờ lên vết thương bên khóe miệng của mình nói: “Chỉ là vết thương ngoài da, không có chuyện gì mẹ đừng lo lắng.”
“Đừng lo lắng? Con tự mình soi gương đi, nhìn mặt con bây giờ đã thành hình dạng gì rồi!”
Hoàng Ngân gấp đến đỏ cả mắt.
Một khuôn mặt đang yên đang lành, giờ khắp nơi đều là vết bầm xanh tím, khóe miệng sưng đỏ, trên trán vẫn còn chảy máu.
Cao Hướng Dương cong môi cười: “Đây là đáng đời con, so với đau khổ mà Tam Nhi phải chịu đựng, chút đau đớn này của con có tính là gì?”
Hoàng Ngân thở dài: “Được rồi, đến đây đi! Dáng vẻ này của con nếu bị Tam Nhi tỉnh lại nhìn thấy, con bé lại phải lo lắng cho con thêm.”
Hoàng Ngân nói xong đứng dậy kéo con trai ngồi xuống ghế sofa.
Bà đổ thuốc trong chai ra, thoa lên chỗ bị thương của anh.
Tuy bà không phải là bác sĩ, nhưng nhiều năm nay đi theo chồng ngược lại học được cũng không ít.
“Nếu đau thì nói với mẹ một tiếng…”
“Dạ.”
Cao Hướng Dương khép mắt lại, để mặc cho mẹ thoa thuốc cho mình.
Anh không lên tiếng, ngay cả một biểu cảm dư thừa trên mặt cũng không có.
“Con trai à, con đừng trách chú Vũ của con, chuyện này nếu đổi lại là bất cứ người làm ba nào khác, bọn họ cũng đều sẽ làm như vậy…”
Hoàng Ngân trấn an con trai của mình.
“Mẹ, con không trách chú Vũ, vốn dĩ chuyện này là do con gây họa, suýt chút nữa con đã hại chết Tam Nhi, chú ấy đánh con là đúng.”
“Con cũng đừng nên nói mình như vậy.”
Hoàng Ngân thở dài một tiếng: “Con là con trai của mẹ, mẹ biết trong lòng con nghĩ thế nào. Mặc dù đứa con trong bụng tiểu Vũ là của con, nhưng chuyện này không thể trách được ai, dù sao đây là chuyện không ai có thể khống chế được, vì vậy con cũng đừng mãi oán giận mình. Cũng may bây giờ Tam Nhi đã qua khỏi cơn nguy hiểm, cũng coi như tổ tiên chúng ta đã phù hộ…”
#####CHƯƠNG 396: BÂY GIỜ KHÔNG MUỐN GẶP ANH
CHƯƠNG 396: BÂY GIỜ KHÔNG MUỐN GẶP ANH
“Còn về chuyện con của hai đứa…. Con cũng đừng tiếc nuối nữa, cũng may hai đứa vẫn còn trẻ, về sau vẫn còn cơ hội mà! Hơn nữa, với tình trạng sức khỏe hiện tại của con mà nói, đứa bé này được sinh ra cũng không hẳn là việc tốt, con hiểu không? Con hãy nghe lời khuyên của mẹ, trong thời gian năm ba năm tiếp theo, chúng ta đừng nghĩ đến chuyện con cái nữa, đợi sức khỏe của con ổn định tốt rồi mới tính tiếp, hiểu không?
“Mẹ, con muốn cưới Tam Nhi.”
Sắc mặt của Hoàng Ngân ánh lên niềm vui.
Cao Dương Thành ngẩng đầu nhìn con trai mình: “Trong tình hình như bây giờ, con nghĩ chú Phong của con sẽ dễ dàng đồng ý vậy sao?”
“Con sẽ năn nỉ để chú đồng ý!”
Trên thực tế, vấn đề quan trọng hiện tại là thái độ của Tam Nhi.
“Tam Nhi đồng ý rồi sao?”
Hoàng Ngân tò mò hỏi con trai.
Cao Hướng Dương thật thà lắc đầu: “con vẫn chưa kịp cầu hôn với cô ấy.”
“Này, chuyện cưới xin của hai con sớm xử lý ổn định cho xong chuyện, đừng dây dưa kéo dài nữa, đêm dài lắm mộng! Nhưng mà sức khỏe của con …”
Mắt Cao Hướng Dương hơi tối lại, hít thật sâu và nói: “Trước khi quyết định cầu hôn Tam Nhi, con có đến bệnh viện kiểm tra lại thêm một lần nữa rồi, tình hình sức khỏe rất tốt.”
Trong phòng bệnh VVIP.
Trên giường bệnh, hàng lông mi cong tựa như cánh bướm của Vũ Quỳnh động đậy, cô cố gắng muốn mở mắt, nhưng không tài nào mở nổi.
“Tam Nhi?”
Trong mơ hồ, như nghe được tiếng gọi nhỏ nhẹ ấm áp có phần lo lắng của bố mẹ mình.
“Tam Nhi, con tỉnh chưa? Tam Nhi …”
“Con yêu, thử mở mắt nhìn xem!”
Vũ Quỳnh mơ hồ cố mở mắt …
Mọi thứ hiện ra trước mắt cô một cách mơ hồ, không rõ.
“Tỉnh rồi, tỉnh rồi!! Tam Nhi tỉnh rồi!!”
Thùy Sam kích động khóc không thành tiếng.
“Cuối cùng con cũng tỉnh rồi, hu hu hu …”
Nước mắt của mẹ rơi xuống khóe mắt của Vũ Quỳnh, rồi từ từ, mọi thứ càng ngày càng rõ hơn.
Tiếp theo là gương mặt tiều tụy của ba cô.
Chỉ mới trải qua vỏn vẹn có một ngày thôi, mà nhìn họ có vẻ già đi rất nhiều.
“Ba…”
“Mẹ…”
Vũ Quỳnh khó khăn thốt ra từ cổ họng mình, nhẹ như không thành tiếng.
“Đây!! Mẹ đây, mẹ đây!!”
Thùy Sam liền nắm lấy tay con gái, nước mắt ngắn dài: “Cuối cùng tỉnh rồi, cám ơn Trời Phật!! Không sao rồi, không sao rồi…”
“Con… không sao…”
Gương mặt của Vũ Quỳnh trắng bệch không một chút sinh khí.
Ở vùng bụng vẫn đau âm ỉ, khó chịu như bị dao cứa.
Nhưng, vết đau trên cơ thể làm sao sánh được với nỗi đau bi thương trong lòng cô.
Đứa bé …
Đứa con đầu lòng của họ, cứ như vậy rời khỏi bụng cô ấy.
Có thể đây là ông trời trêu ngươi họ.
Cũng có thể là định mệnh, cô với người đàn ông tên Cao Hướng Dương đó trước giờ vẫn là…. có duyên không có phận.
Thùy Sam có vẻ như hiểu được nỗi lòng của Vũ Quỳnh: “Tam Nhi, con cũng đừng suy nghĩ nhiều quá! Mẹ biết con buồn, nhưng thời gian còn dài, sau này con vẫn còn có cơ hội làm mẹ, giờ nhiệm vụ của chúng ta là phải giúp con bồi bổ sức khỏe! Hiểu không?”
“Dạ, dạ…”
Vũ Quỳnh tuy gật đầu đồng ý, nhưng không biết từ lúc nào khóe mắt cô đã ướt đẫm.
“Mẹ ra gọi Hướng Dương vào đây! Mọi người đợi ở bên ngoài lâu lắm rồi!”
Thùy Sam lau nước mắt, đứng dậy xoay người định đi, nhưng bất ngờ bị Vũ Quỳnh giữ tay lại.
“Mẹ …”
Tiếng của cô rất nhẹ.
Có vẻ như rất khó khăn để nói thành tiếng.
Bàn tay yếu ớt của cô nắm lấy cổ tay của mẹ mình.
“Mẹ!”
“Sao vậy con?”
Thùy Sam nhìn thấy dáng vẻ của con gái, vội vàng ngồi lại, hỏi: “Tam Nhi, sao vậy con?”
“Con… bây giờ con không muốn gặp anh ấy, con chỉ muốn được nghỉ ngơi…”
“Tam Nhi, ý con là …”
Thùy Sam thở dài, nghiêng đầu nhìn chồng đang ngồi bên cạnh, không biết nên làm sao.
“Được, Tam Nhi, ba mẹ sẽ theo ý con! Con nói không gặp thì ba mẹ sẽ không cho nó gặp! Con cố gắng dưỡng sức, không được suy nghĩ nhiều quá, và cũng không được khóc nữa, biết chưa?”
Vũ Phong vừa nói với con bằng giọng khàn của mình, tay vừa lau nước mắt cho con.
“Vậy còn Trần Mặc? Con muốn gặp Trần Mặc không? Người ta cũng ở ngoài đó đợi lâu lắm rồi đó.”
Thùy Sam lại hỏi con gái.
“Anh Trần Mặc cũng đến rồi ạ?”
“Ừm…sau khi biết con xảy ra chuyện là lập tức chạy đến đây rồi.”
Thùy Sam nói đoạn lại thở dài: “Tam Nhi à, tuy là mẹ biết con không thích Trần Mặc, nhưng mà, Trần Mặc thật sự cũng là một người tốt, mẹ nhìn cách cậu ấy đối xử với con rất thật lòng …”
“Mẹ ….”
Vũ Quỳnh ngắt lời mẹ bằng giọng yếu ớt của mình: “Chúng ta đừng nói chuyện đó vào lúc này được không?”
“Đúng đúng đúng, mẹ thật là, con mới tỉnh dậy mà mẹ lại cằn nhằn gì đâu …”
Thùy Sam lau nốt nước mắt còn sót lại nơi khóe mắt: “Vậy mẹ đi gọi Trần Mặc vào đây nha?”
“Dạ, được…”
Vũ Quỳnh đáp nhẹ một câu, rồi mệt mỏi nhắm mắt lại.
Thùy Sam đứng dậy, bước ra ngoài phòng bệnh.
Đại sảnh bên ngoài phòng bệnh, Hoàng Ngân và Cao Dương Thành không còn ở đó nữa, chỉ còn Cao Hướng Dương và Trần Mặc vẫn còn ngồi đợi.
Còn Hoàng Ngân đã về nhà hầm canh bổ máu cho Vũ Quỳnh tẩm bổ.
Quản lý của bệnh viện đều túc trực bên giường bệnh của Vũ Quỳnh, cuối cùng, Cao Dương Thành chỉ còn cách quay về để xử lý việc của bệnh viện.
“Dì Sam!”
Vừa nhìn thấy Thùy Sam bước ra từ phòng bệnh, Cao Hướng Dương và Trần Mặc cùng lúc đứng dậy đi về hướng Thùy Sam.
Cả hai người đàn ông đều thức trắng cả đêm, nét tiều tụy mệt mỏi hiện rõ trên gương mặt của họ.
Đặc biệt là Cao Hướng Dương, hôm qua còn chịu một trận đòn của Vũ Phong, giờ trên mặt vẫn sưng, mũi bị bầm, tròng mắt hiện rõ mạch máu đỏ ngầu, nhìn bộ dạng khiến cho Thùy Sam có chút không cầm lòng được.
“Tam Nhi tỉnh chưa ạ?”
Cao Hướng Dương liền hỏi Thùy Sam.
“Ừm! Tỉnh rồi, tỉnh rồi…”
“Vậy thì tốt quá!! Cho con vào gặp cô ấy!”
Cao Hướng Dương vừa dứt lời, liền đẩy cửa phòng định đi vào, nhưng bị Thùy Sam ngăn lại: “Hướng Dương, đừng gấp, Tam Nhi mệt rồi, bây giờ đã ngủ rồi, con nhìn con kìa, bị thương đến vậy rồi, hay là con về nhà nghỉ ngơi chút đi! Để Tam Nhi nhìn thấy bộ dạng này của con, con bé lại lo lắng nữa, đúng không?”
“Không sao đâu dì Sam, chỉ là vết thương ngoài da thôi, không sao thật mà!”
Cao Hướng Dương nói đoạn, định bước tiếp vào trong.
Nhưng không ngờ Thùy Sam vẫn chưa nới lỏng tay nắm cửa.
Cao Hướng Dương bất ngờ nửa giây, giây tiếp theo, như hiểu được điều gì đó.
Nhìn sâu vào mắt của Thùy Sam: “Dì Sam…”
Thùy Sam có chút bối rối: “Hướng Dương, nghe lời dì được không? Về nghỉ ngơi trước đi.”
“Tam Nhi không muốn gặp con.”
Thùy Sam không cảm thấy bất ngờ khi Hướng Dương đoán ra sự việc, bà cuối cùng cũng gật đầu thừa nhận: “Ừm, tâm trạng của Tam Nhi vẫn chưa ổn định, nên có thể trong lòng vẫn còn buồn, suy nghĩ lung tung, con đừng để bụng.”
Mặt Cao Hướng Dương tối sầm lại.
Cô ấy vẫn còn trách anh sao?
Cũng phải thôi, nếu như không phải tại mình, cô ấy cũng không phải bước qua ranh giới sinh tử này.
“Sau khi tỉnh dậy, tỉnh hình của cô ấy khả quan không ạ?”
Cao Hướng Dương đã không còn ngoan cố muốn vào gặp cô ấy nữa.
Vì anh biết, điều cô ấy cần nhất bây giờ là tịnh dưỡng, cô ấy không muốn gặp mình, nếu như mình ngoan cố vào trong, chỉ khiến cô ấy buồn phiền thêm thôi, như vậy bệnh tình của cô ấy sẽ càng nghiêm trọng hơn.”
“Tình hình cũng khá ổn, con cũng đừng lo quá, chú và dì cũng đều là bác sỹ cả, chú và dì sẽ chăm sóc con bé cẩn thận.”
Thùy Sam nhẹ nhàng an ủi Hướng Dương.
“Dạ …”
Cao Hướng Dương cười cười, nhưng đáy mắt vẫn có chút hụt hẫng.
“Trần Mặc…”
Thùy Sam gọi Trần Mặc, rồi lại nhìn Cao Hướng Dương một cái, rồi thở dài nói với Trần Mặc: “Cháu vào đi.”
Trần Mặc nghiêng đầu nhìn Cao Hướng Dương đang đứng bên cạnh.
Cao Hướng Dương không nói gì.
Gương mặt tuấn tú thường ngày giây phút này có vẻ như kiệt quệ tột đỉnh.
Anh lùi ra sau, quay lại ngồi trên ghế sofa.
Bàn tay xoa mặt, như muốn che đi sự khó chịu và nỗi buồn trong lòng.
Thấy Trần Mặc vẫn đứng đó nhìn mình, anh xua xua tay: “Anh vào đi, chăm sóc tốt cho cô ấy.”
Lúc này Trần Mặc mới theo Thùy Sam đi vào phòng bệnh.
Cao Hướng Dương trầm tư xoa mặt, thở dài, như muốn bộc phát nỗi niềm tận đáy lòng, nhưng cứ mỗi lần hít thở sâu đều khiến cho anh cảm thấy khó chịu ở lồng ngực.
Sau khi Trần Mặc vào phòng bệnh, Thùy Sam và Vũ Phong biết ý chủ động đi ra ngoài.
Cao Hướng Dương hiểu ý của hai trưởng bối.
Rõ ràng là muốn để không gian riêng cho hai người đó.
Anh khó khăn mím mím môi rồi nói: “Dì Sam, Chú Phong, con đi ra ngoài hút điếu thuốc.”
Nói xong liền đi ra bên ngoài.
Nhìn từ sau lưng, dáng vẻ hiện lên nỗi hụt hẫng nào đó khó diễn tả thành lời.
Thùy Sam thở dài: “Anh, anh nói chúng ta đối xử như vậy với Hướng Dương, có phải là tàn nhẫn quá không?”
“Con gái không muốn gặp nó, mình cũng đâu có cách nào khác!”
“Ừm ..”
Thùy Sam thở dài: “Thật ra em vẫn cảm thấy Trần Mặc thích hợp với Tam Nhi hơn, cậu bé Trần Mặc này đối xử với Tam Nhi của chúng ta rất tận tình, anh xem người ta mới nghe tin Tam Nhi có chuyện, liền tức khắc bay từ nước ngoài về liền! Không được, lát em phải khuyên Tam Nhi mới được…”
“Những chuyện này, đợi Tam Nhi khỏe hẳn rồi hẵng nói.”
Vũ Phong cho rằng giờ không thích hợp để nói những chuyện như vậy.
“…”
Cuộc đối thoại trong phòng chờ bị Cao Hướng Dương nghe thấy hết, không sót một chữ.
Nếu như nói nghe xong anh không có cảm giác gì thì đó là nói dối.
Đứng ở khu hút thuốc, một điếu rồi lại một điếu liên tiếp.
Khói thuốc lượn lờ chậm rãi phả ra từ mũi anh, mỗi một hơi đều khiến cho cổ họng anh đau điếng.
Rõ ràng muốn mượn hương vị của khói thuốc để làm tê liệt cái cảm xúc không thoải mái, kết quả càng hút lại càng khó chịu hơn, cuối cùng không hút nữa.
Sau khi hút thuốc xong, Cao Hướng Dương nhanh chóng trở về nhà tắm rửa, thay một bộ đồ mới rồi quay lại.
Hơn một tiếng đồng hồ rồi, Trần Mặc vẫn chưa ra khỏi phòng bệnh của Vũ Quỳnh.
Vợ chồng Thùy Sam và Vũ Phong cũng quay vào phòng với Vũ Quỳnh.
Trong phòng, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười nhẹ, có thể đoán được, những người trong phòng đang rất nói chuyện rất vui vẻ.
Anh một mình ngồi ở phòng chờ, có vẻ như hơi dư thừa.
Những ngày sau đó, Cao Hướng Dương vẫn chưa gặp được Vũ Quỳnh.
Cô ấy không muốn gặp, không ai có thể làm gì khác.
Hôm nay, Hoàng Ngân lại hầm canh gà ác mang đến cho Vũ Quỳnh.
Hoàng Ngân ngồi ở đầu giường của Vũ Quỳnh, đút từng muỗng cho cô.
“Khí sắc của con mấy ngày gần đây có vẻ khá hơn rồi đấy!”
“Dạ, con cám ơn mẹ Ngân.”
Vũ Quỳnh vừa cười vừa cám ơn.
“Gần đây ngày nào Trần Mặc cũng đến đây à?”
Hoàng Ngân hỏi một câu thăm dò.
Vũ Quỳnh gật đầu: “Dạ, ngày nào cũng đến.”
“Vậy còn con?”
“Dạ?”
Vũ Quỳnh giả vờ không hiểu.
“Mẹ hỏi con, con có cảm giác gì với người ta?”
Hoàng Ngân hỏi thẳng cô.
Vũ Quỳnh cười cười lắc đầu: “Dạ, con không biết, không hình dung được, chỉ cảm thấy không tệ…”
Cô từ từ dựa người vào gối sau lưng, nhẹ nhàng nói: “Mẹ Ngân à, mấy ngày trước lúc con nằm trên bàn phẫu thuật, đột nhiên nghĩ thông rất nhiều chuyện …”