Mục lục
Làm Vợ Bác Sĩ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng Ngân đang phơi chăn ở sau nhà, vừa nghe thấy Hướng Dương gọi, cô vội vàng đi vào trong nhà.

“Vừa rồi có phải Vũ Quỳnh vừa đến không? Sao mẹ không thấy con bé đâu?”

Hoàng Ngân nhìn xung quanh, không phát hiện thấy bóng dáng con dâu nhỏ đâu.

“Mẹ, chuyện đó…”

Hướng Dương cảm thấy khó nói.

“Sao cơ?” Hoàng Ngân không hiểu.

“Mẹ có băng vệ sinh không? Loại mà con gái dùng ý, Vũ Quỳnh em ấy… hình như có cái đó rồi, mẹ vào xem giúp em ấy, bây giờ em ấy đang khóc ghê lắm…”

“…”

Hoàng Ngân không nói nữa mà vội vàng quay người đi vào nhà vệ sinh.

“Con yêu, nào, để mẹ Hoàng Ngân xem xem”

Tiếng Hoàng Ngân từ trong nhà vệ sinh vọng ra.

“Ôi, Tiểu Quỳnh nhà chúng ta lớn thật rồi! Đừng khóc, đừng khóc, đây là chuyện tốt, chuyện tốt…”

Cao Hướng Dương ở bên ngoài nghe thấy vậy mặt đỏ tới mang tai, rồi lại nghe mẹ cậu hỏi: “Hướng Dương”

“Vâng, con đây! Sao ạ?”

“Con mau sang nhà dì Sam một chuyến, lấy cho Tiểu Quỳnh bộ quần áo sạch sang đây!”

“Ồ, vâng!”Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!

Hướng Dương nói xong thì ra ngoài, đi về phía nhà của chú Vũ Phong.

Sau khi sang đến đó, cậu kể lại chuyện của Tiểu Quỳnh cho Thùy Sam nghe, nghe xong, Thùy Sam dở khóc dở mếu.

“Con bé con này, dì thấy à, dì cứ đưa phắt nó cho mẹ cháu làm con gái cho xong, cả ngày không ở nhà, cứ chạy sang nhà cháu, dì thấy trong lòng nó không có người mẹ này!”

Thùy Sam miệng th phàn nàn, vừa vào phòng con bé lấy bộ quần áo sạch: “Đi, dì sang đó với cháu, để xách cổ nó về.”

Sau đó, hai bà mẹ ở trong phòng vệ sinh thay đồ cho Vũ Quỳnh.

Hướng Dương đứng chờ ở ngoài, để chờ hai bà mẹ sai bảo bất cứ lúc nào.

“Chị Hoàng Ngân, Vũ Quỳnh nhà em cứ làm phiền nhà chị mãi, em ngại quá”

Thùy Sam quả thật hết cách với cô con gái phiền phức của mình.

“Em nói gì thế, người một nhà cả! Hơn nữa, Tiểu Quỳnh còn gọi chị là mẹ! Con bé là cô dâu mà Hướng Dương nhà chị chọn, có phải không, công chúa Tiểu Quỳnh của mẹ!”

“Vâng!”

Vũ Quỳnh cũng không biết có nghe hiểu lời Hoàng Ngân nói xong, nhưng cũng tự thấy vui vẻ, gật đầu.

Vui đến mức Hoàng Ngân và Thùy Sam cũng bật cười.

Trong phòng, Vũ Quỳnh nghe không hiểu nhưng không có nghĩa Hướng Dương ở ngoài không hiểu!

Cậu cũng đã hai mươi hai tuổi rồi!

Một cô nhóc nghịch ngợm mười hai tuổi là vợ của cậu? Vậy thì giống với lời mà mẹ cậu nói.

Trâu già gặm cỏ non…

Quan trọng là…

Trước giờ cậu chỉ coi cô nhóc đó là em gái thôi!

Chứng kiến cô nhóc đó lớn lớn, bảo cậu đối xử với nó như một cô gái, thì hơi khó!

Nên biết rằng, từ trên xuống dưới của cô bé đó, không có chỗ nào mà Hướng Dương cậu chưa nhìn thấy.

Tình cảm giữa hai người chỉ có tình anh em, không còn gì khác!

Có điều, cậu cũng chẳng buồn để tâm đến lời nói của hai bà mẹ.

Vốn dĩ chỉ là đùa mà thôi, cậu căn bản không để ý.

Năm đó, Vũ Quỳnh mười lăm tuổi, Hướng Dương hai mươi lăm tuổi.

“Vũ Quỳnh, tan học chưa? Anh tớ về rồi! Cậu mau về đi!”

Hôm đó, nhận được tin nhắn của Hướng Tình, lần đầu tiên, người luôn có thành tích học tập tốt là Vũ Quỳnh trốn học.

Bởi vì, nửa năm rồi anh Hướng Dương mới về!

Cuối cùng cũng về rồi!

Nửa năm trước, cậu được bệnh viện phái đi trợ giúp cho tiền quyến, đi liền mấy tháng trời.

Mấy tháng này, người trong nhà ai cũng nhớ cậu.

Vũ Quỳnh ném cặp sách, chẳng buồn ngó thêm, hưng phấn chạy sang nhà họ Cao.

Cô bé bây giờ đã không còn bé bỏng như ngày trước nữa.

Cô bé trổ mã xinh đẹp, mái tóc dài hơi xoăn nhẹ tự nhiên, buông xõa trên vai, tôn lên khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu của cô bé, giống như tiểu tinh linh trong rừng sâu, đẹp thoát tục, làm cho người bên cạnh không kiềm chế được mà ngoái đầu lại nhìn.

“Hướng Tình!”

“Con chào mẹ Hoàng Ngân”

“Con chào ba Dương Thành”

Vũ Quỳnh đi bước nhanh vào, chào hỏi tất cả mọi người trong nhà một lượt, chưa gọi đến anh Hướng Dương.

Không biết vì sao, chỉ nghĩ tới anh Hướng Dương thôi mà tim cô bé đã nhảy nhót thình thình trong lồng ngực.

Cho nên, cô bé cũng ngại chào cậu lớn tiếng.

Bước chân dừng lại ở phòng khách.

Trong phòng khách, tất cả mọi người đang nhìn cô bé.

“Ai da! Tiểu Quỳnh nhà ta về rồi! Nào nào, mau vào đây, anh Hướng Dương của con về rồi này!”

Hoàng Ngân chú ý đến con bé trước.

Vũ Quỳnh ngoan ngoãn mỉm cười: “Con chào mẹ Hoàng Ngân”

Tầm mắt cô bé bất giác rơi trên người Hướng Dương ở đối diện.

Nửa năm không gặp, hình như càng cao hơn, đẹp trai hơn…

Cậu đứng ở đó, thẳng tắp như trúc, khuôn mặt đẹp trai tuyệt vời.

Nhưng mà…

Bên cạnh cậu còn có một cô gái tươi cười xinh đẹp, cô ấy là ai?

“Tiểu Quỳnh, lại đây…”

Cao Hướng Dương vẫy tay với cô bé, sau đó chỉ vào cô gái đứng bên cạnh: “Đây là bạn gái của anh, Vưu Tiên”

Bạn gái….

Dường như, mãi đến khoảnh khắc đó, Vũ Quỳnh mới hiểu rõ ràng, ý nghĩa thực sự của bạn gái là gì.

Tối đó, cô bé không ở lại nhà họ Cao ăn cơm.

Sau lời giới thiệu đó của Hướng Dương, cô bé lễ phép chào Hoàng Ngân và Cao Dương Thành, rồi chạy đi không quay đầu lại…

Vũ Quỳnh mười tám tuổi, Cao Hướng Dương hai mươi tám tuổi.

Trong quán bar.

Vũ Quỳnh trang điểm kiểu mắt khói, che đi khuôn mặt vốn dĩ xinh đẹp động lòng người của cô bé.

Đôi mắt như vành trăng non xinh đẹp lại dán thêm cặp lông mi dày cộp không dám nhìn thẳng, mắt chớp một cái, lông mi giống như hai chiếc quạt Ba Tiêu phe phẩy, nhìn kỳ lạ.

Bình thường thì cô bé không trang điểm.

Nhưng hôm nay các bạn học muốn vào bar chơi, cho nên cô cũng thuận tiện theo đuổi mốt.

“Vũ Quỳnh, đến lượt cậu rồi! Chọn mạo hiểm hay nói thật?”

Vũ Quỳnh nằm bò trên bàn, ủ rũ, không có tâm trạng: “Đương nhiên là chọn mạo hiểm, ai sợ ai chứ!”

“Được đấy! Thẳng thắn!”

Cô bạn học phụ trách ra câu hỏi vỗ vỗ lên vai cô bé: “Này! Nhìn bên kia kìa…”

“Cái gì?”

Vũ Quỳnh chẳng có hứng thú nhìn theo tầm mắt cô ấy.

Cô bé ngẩn ra.

“Nhìn thấy chưa? Bàn đối diện có một anh đẹp trai lạnh lùng!”

“Không nhìn thấy!”

Vũ Quỳnh mắt không chớp, rời tầm mắt đi, tiếp tục nằm bò lên bàn.

“Thị lực kiểu gì thế!”

Cô gái đó kéo khuôn mặt Vũ Quỳnh nhìn sang anh chàng đẹp trai ngồi bàn đối diện: “Nhìn rõ chưa! Anh chàng mặc áo khoác màu đen, anh đẹp trai nhất ấy! Cậu đi trêu anh ta đi!”

“…”

Đây là mạo hiểm à? Quá vô vị!

Vũ Quỳnh ngẩng mắt lên, ngồi thẳng người dậy, nhạt nhẽo hỏi một câu: “Nói đi, trêu thế nào?”

“Đi xem xem anh ta mặc quần lót màu gì!”

“…”

Vũ Quỳnh trợn mắt nhìn cô ấy: “Này! Có cần phải chơi lớn như vậy không?”

“Sao, cậu sợ à? Sợ thì uống rượu đi!”

Vũ Quỳnh nhếch mép, đứng dậy từ trên ghế, khoa trương vung cánh tay: “Bổn cô nương không biết sợ là gì!”

Nói xong, cô lắc hông đi đến chỗ anh chàng đẹp trai mặc áo khoác.

Anh đẹp trai, không phải ai khác, chính là… anh trai tốt của Vũ Quỳnh, là bạn cùng phòng bây giờ, bác sĩ Cao Hướng Dương!!

“Chào anh đẹp trai…”

Vũ Quỳnh chống tay vào thắt lưng, đứng ở đằng sau anh.

Cao Hướng Dương nhíu chặt mày lại, miệng mỏng mí chặt, dường như đang kiềm chế cảm xúc, không phát ra ngoài.

Cậu đứng dậy, từ trên cao liếc nhìn Vũ Quỳnh trông như lưu manh trước mặt, ánh mắt sắc như dao, giống như có thể mổ bụng moi gan cô bất cứ lúc nào, đôi môi mỏng gợi cảm lạnh lùng mím chặt thành một đường, không nói gì, nhưng đủ khiến người ta không rét mà run.

Người đàn ông này, phảng phất có một sự quyết đoán bẩm sinh khiến người khác sợ.

Nhưng Vũ Quỳnh cô vẫn cứ là cô gái không sợ chết!

Cô chẳng nói gì, trước mặt tất cả những người có mặt ở quán bar, cô tháo thắt lưng quần của anh.

Độ ấm áp trong mắt Cao Hướng Dương tụt xuống, bị bao phủ bởi sương mù, như có thể làm đông chết Vũ Quỳnh.

Nhưng, cô vẫn nhắm mắt làm ngơ…

Các bạn học ở bàn rượu đối diện, đã thổn thức từ nãy.

Còn anh em bạn bè ở bàn của Cao Hướng Dương thì đang huýt sáo.

Nên biết rằng, trên thế giới này chưa từng có người phụ nữ nào dám cởi thắt lưng quần của Cao Hướng Dương!

Đây đúng là lần đầu tiên! Lại còn trước mặt bao nhiêu người nữa!

Cô nhóc lưu manh này, đủ dứt khoát!

Thắt lưng được cởi ra, bàn tay nhỏ của Vũ Quỳnh định tiếp tục bừa bãi thì đột nhiên, cảm thấy cổ tay đau nhói… một bàn tay lớn như gọng kìm lạnh lùng giữ chặt bàn tay không an phận của cô lại, trầm giọng quát: “Vũ tiểu tam, em đùa hơi quá rồi đấy!”

Lực ngón tay anh rất mạnh, làm cô đau điếng!

Vũ Quỳnh nhăn mày, nhưng không kêu đau, không vui vùng tay ra, rồi quay đầu, đắc ý nhìn đám bạn đang ồn ào phía đối diện, xòe tay nói: “Màu đen”

Sau đó, chẳng liếc nhìn sắc mặt xanh mét của chàng trai đằng sau lưng, tự nhiên quay trở lại bàn ngồi.

“Lợi hại!”

Trên bàn rượu, tiếng vỗ tay vang lên như sấm.

Còn Hướng Dương bên này.

“Woa, bác sỹ Cao của chúng ta cũng có ngày phải kinh ngạc, ha ha ha! Quả thật không dám tưởng tượng…”

Anh em của Cao Hướng Dương cũng là bạn cùng phòng đại học của anh, Đường Tiêu, đang rất hả hê, vô vỗ vai anh nói: “Này, quả ớt nhỏ ban nãy, đúng là thú vị! Tên nhóc cậu có phúc đấy!”

Khuôn mặt đẹp trai của Cao Hướng Dương lạnh lùng, liếc Đường Tiêu một cái, cảnh cáo nói: “Đừng có léng phéng gì với cô ấy đấy!”

“Ây da! thế mà đã thích rồi à? Vậy thì cậu có lỗi với Vưu Tiên rồi đấy!”

“Cậu nói đi đâu đấy!”

Cao Hướng Dương không vui tránh cánh tay đang khoác lên vai.

Ánh mắt theo bản năng nhìn bàn đối diện một cái, trong ánh mắt vẫn lạnh như băng.

“Vũ Quỳnh, Vũ Quỳnh! Anh đẹp trai kia đang nhìn cậu kìa!”

Tần Lịch Lịch hưng phấn đẩy vai cô.

Vũ Quỳnh thực sự thấy phiền, ngữ điệu cũng bất giác cao lên vài phần: “Cậu đủ chưa? Nếu cậu thích thì cậu đi mà theo đuổi!”

“Đi thì đi! Ai sợ ai!”

Cô gái đó nói xong thì quả thực cầm ly rượu đế cao trong tay lên đi về phía bàn của Cao Hướng Dương.

“Cậu…”

Vũ Quỳnh chán nản.

Tần Lịch Lịch, bạn bè kiểu gì thế!

“Chào anh, có tiện cho em số điện thoại anh không?”

Tần Lịch Lịch mỉm cười, hơi nghiêng người tựa vào bên ghế, hỏi Cao Hướng Dương.

Cao Hướng Dương vẻ mặt lạnh lùng, đến mí mắt cũng không buồn nhấc.

Rất lâu sau thấy cô ta không định rời đi, anh mới hờ hững nói: “Tôi không dùng điện thoại”

“Thế còn di động?”

Tần Lịch Lịch không thức thời truy hỏi

“Cũng không có…”

“Hả…” Tần Lịch Lịch nhướn mày, quay đầu đi, cười giễu: “Oppa, chắc không phải anh vẫn còn dùng máy nhắn tin cổ lỗ sỉ đấy chứ?”

“Phì…”

Một câu nói đùa của Tần Lịch Lịch làm tất cả mọi người ở bàn đó đều bật cười, chỉ có Cao Hướng Dương mặt lạnh là vẫn không nhúc nhích.

Đột nhiên anh đứng dậy, thản nhiên quét mắt nhìn người cô gái không biết điều trước mặt: “Cô à, nghĩa bóng của tôi chính là… coi thường cô! Nói như thế, cô hiểu hơn rồi chứ?”

“…”

Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK