Căn hộ thuê của Lục Li Dã đó là chung cư 3 phòng ngủ 2 phòng khách.
Thiết kế khác biệt, diện tích rộng rãi, nhìn là biết tiền thuê đắt đỏ.
Vũ Quỳnh vốn nghĩ phòng của đàn ông thường rất lộn xộn, nhưng, điều mà làm cô bất ngờ là, phòng của Lục Li Dã sạch sẽ đến nỗi có thể hình dung như sáng bóng trong suốt.
“Đừng nhìn chằm chằm tôi như vậy, mỗi chiều đều có người giúp việc đến quét dọn!”
“…..”
Biết ngay là anh không chăm chỉ như vậy mà!
Lục Li Dã cởi giày vào cửa, Vũ Quỳnh đi theo.
Anh vứt bừa chìa khóa trong tay lên bàn dài trong phòng khách, vung cặp sách lên sofa, cả người cũng ngã xuống ghế sofa, đôi chân dài gác lên bàn, chỉ ra phía mấy cái cửa nói: “Tự tìm xem muốn ngủ phòng nào.”
Vũ Quỳnh cũng không giận anh, xem xét từng phòng từng phòng một.
“Đây là phòng của anh à?”
Mở cửa phòng ngủ màu xám bạc ra, nhìn mọi thứ bên trong ngăn nắp, Vũ Quỳnh vẫn có chút kinh ngạc.
Lục Li Dã cũng không biết là căng thẳng hay gì, vừa thấy Vũ Quỳnh vào phòng mình, vội vàng đứng dậy.
Hai tay giữ lấy bả vai cô, đưa cô vào phòng của mình.
“Oaaa”
Lúc nhìn rõ được mọi thứ bên trong, Vũ Quỳnh không kìm nổi thốt lên kinh ngạc.
Nhiều tạp chí thể thao thế này?”
Cả giá sách trên tường, được để toàn là những tạp chí thể thao muôn màu muôn dạng.
“Tạp chí của những năm 80 cũng có? Không phải chứ…..”
Vũ Quỳnh lật bừa xem, đối với mọi thứ trước mắt, có một cảm giác xem thế là đã rồi: “Anh giữ thứ này á?”
“Đúng! Đây là thứ bảo bối nhất của thiếu gia tôi đấy!”
Lúc Lục Li Dã nói đến những thứ này, rất kiêu ngạo.
Khoanh tay, nhìn Vũ Quỳnh: “Cậu đây lần đầu tiên chia sẻ những thứ đó cho phụ nữ đó.”
“Ô?”
Vũ Quỳnh hiển nhiên không tin: “Anh hẳn là mang không ít phụ nữ về đây?”
Nói đến đây, cô không tránh khỏi chau mày: “Nhà anh có cái giường nào chưa được những người con gái khác ngủ qua không?”
Ừ, được rồi! Cô cảm thấy làm những chuyện đó, dường như….cảm giác không sạch sẽ lắm.
Lục Li Dã đương nhiên nhìn ra sự căm ghét sâu trong mắt Vũ Quỳnh, xùy một tiếng ra vẻ khinh thường: “Ở đây trừ cô giúp việc, thật sự chưa có người con gái nào đến đây! Đến mẹ tôi cũng không biết chỗ bí mật này!”
“Thật hay đùa đấy?”
Vũ Quỳnh bán tín bán nghi, lật bừa những tạp chí thể thao khác, cười nói: “Vậy tôi chẳng phải nên cảm thấy vô cùng vinh hạnh?”
“Không phải nên, mà là phải thế!”
Lục Li Dã chỉnh cô.
Vũ Quỳnh không nhịn nổi cười nhẹ, lại nhìn qua mọi hướng trong phòng anh, nhìn ra trên giường anh còn dán mấy poster của các idol bóng rổ.
Có James, có Kebi,…..
“Thật không ngờ, hóa ra ngoài con gái, anh còn có những thứ khác đặc biệt để tâm đến!”
Có lúc, sự cố chấp và sự nghiêm túc của đàn ông với sở thích cũng là tính cách vô cùng hấp dẫn.
“Nông cạn!”
Lục Li Dã hố cô.
Vũ Quỳnh quay người lại nhìn anh, người dựa vào bàn sách của anh: “Tối nay tôi ngủ phòng bên cạnh nhé!”
“Tùy cô!”
Lục Li Dã nhún vai.
“Cô ngủ một mình ở đây, không sao chứ?”
Anh dường như lo thay cô từ đáy lòng.
Đôi mắt Vũ Quỳnh rung động nhìn anh chằm chằm, nhìn mãi một lúc, mới nói hơi ngại ngùng: “Thực ra ở đây nhiều phòng như thế này, anh không nhất định phải đi đâu.”
Mắt Lục Li Dã sáng lên như sao: “Cô chắc chưa?”
“Vậy anh làm những chuyện không nên làm gì đó với tôi không?”
Vũ Quỳnh hỏi anh.
Ánh mắt Lục Li Dã nhìn Vũ Quỳnh có chút nóng bỏng, đối với cô, anh hình như phải suy nghĩ chín chắn một chút.
“Tôi không chắc.”
Anh trả lời thành thật
Vũ Quỳnh bỗng nhiên cười.
“Anh sẽ không đâu! Tôi tin anh!”
“……”
Đáng chết, đây thật giống chuyện ‘Đông Quách tiên sinh và sói’!!
Thời khác thử thách sự bình tĩnh của Lục Li Dã đến rồi!
Buổi tối,Cảnh Hướng Dương gọi điện cho Vũ Quỳnh vô số lần.
Hồi ứng anh ta đều là tắt máy, tắt máy!!
Anh chưa bao giờ lo lắng bất an như tối hôm nay.
Đây là lần đầu tiên Vũ Quỳnh rời qua khỏi tầm mắt của anh, khiến bản thân anh không tìm được cô!
Anh lật tung cả thành phố A, cũng không thấy bóng dáng cô, lại chạy đến các con đường gần đó tìm, vẫn không thấy tung tích cô.
Đường Tiêu cũng bị anh lôi từ trong chăn ấm ra, giúp tìm người.
Bỗng nhiên, Cao Hướng Dương giống như nghĩ đến điều gì, Đường Tiêu ngồi ghế cạnh lái nói: “Nhanh lên!! Gọi cho Lục Thanh Lâm giúp tôi, tìm ông ta hỏi xem số điện thoại của con trai ông ấy, nhanh lên!!”
Đường Tiêu có chút không hiểu gì cả, nhưng anh ta vẫn giúp tìm ra Lục Thanh Lâm.
Lục Thanh Lâm cũng không chần chừ, liền báo số điện thoại của con trai mình cho Đường Tiêu.
Có được điện thoại của Lục Li Dã, Cao Hướng Dương không dám chậm trễ giây nào, liền gọi cho số đó ngay.
Nhưng, mãi vẫn không có người nhấc máy!
“Đáng chết!!!”
Cao Hướng Dương chửi một câu bực bội, đập đầu vào vô lăng, có vẻ gắt gỏng khác thường.
“Cậu đừng lo lắng quá! Không phải cậu nói em gái cậu cũng 18 tuổi rồi sao? Trưởng thành rồi, không đánh mất được! Có thể đang đi chơi với bạn cùng lớp, hoặc người ta hẹn hò với bạn trai cũng nên, không về nhà không phải chuyện thường tình à?”
Câu nói vô tâm của Đường Tiêu khiến cho gương mặt lạnh lùng của Cao Hướng Dương càng ngày càng trở lên lạnh ngắt.
Anh một lần nữa gọi điện cho Lục Li Dã.
Lần này cuối cùng cũng gọi được.
“Alo”
Giọng lười nhác của Lục Li Dã từ đầu bên kia điện thoại vang lên.
“Tôi là anh trai của Vũ Quỳnh, Cao Hướng Dương.”
Cao Hướng Dương từ trước đến nay không thích vòng vo: “Tôi muốn hỏi cậu, em gái tôi có ở với cậu không?”
Nhận được điện thoại của Cao Hướng Dương, Lục Li Dã lại cảm thấy vô cùng bất ngờ.
“Anh đợi chút.”
Anh ta nhìn qua cô nhóc đang ngồi trên thảm ba tư chăm chú xem phim Hàn Quốc, từng bước, bước ra ban công sảnh ngoài.
“Vũ Quỳnh đang ở chỗ tôi.”
Lục Li Dã trả lời thành thật.
“Cậu đang ở đâu? Tôi đến đón con bé.”
Giọng của Cao Hướng Dương lạnh mà trầm.
Trong đầu bỗng nhớ đến cảnh tượng hôm đó Vũ Quỳnh nghiên cứu bao cao su, tay cầm điện thoại cũng nắm chặt hơn.
“Cô ấy chưa chắc là muốn về với anh đâu!”
Lục Li Dã không trực tiếp nói ra địa chỉ của mình.
Chống khuỷu tay lên lan can, nhìn ra cảnh ban đêm đang dần mất ngoài cửa sổ, tiếp tục nói: “Cô nhóc hôm nay tâm trạng không tốt, lúc nãy mãi mới tốt lên được chút, anh lại làm cho cô ấy buồn thì phải làm sao?”
“Cô ấy ở đâu?”
Cao Hướng Dương không trả lời anh ta, tiếp tục hỏi.
Lục Li Dã chau mày, không muốn vòng vo với Cao Hướng Dương nữa, nói ra địa chỉ cụ thể của mình, rồi liền tắt máy.
Bởi vì, trong điện thoại anh nghe ra được sự quan tâm của Cao Hướng Dương dành cho Vũ Quỳnh.
Cho dù là tình cảm giữa anh trai và em gái, hay là tình cảm nam nữ…..hơn nữa, để vật lạ này ở đây thật sao? Ở lại đây, tâm trạng cô sẽ vui lên không?
Nhưng cũng chỉ là đà điểu vùi đầu trong sa mạc mà thôi.
Lục Li Dã sờ sờ mũi của mình, bỗng nhiên cảm thấy, tâm trạng của mình chẳng hiểu tại sao lại thấy chán.
Anh làm sao vậy? Không lẽ nào ghen thật rồi?
Điều này không hề giống với phong cách của cậu Lục!
“Sao thế?”
Vừa vào phòng khách, Vũ Quỳnh hỏi anh.
“Sao cái gì mà sao?”
Anh đặt mông ngồi xuống chỗ bên cạnh Vũ Quỳnh.
“Nghe điện thoại, cứ làm như lấy đi mất linh hồn nhỏ bé rồi không bằng!”
Lục Li Dã cười ý nhị, dùng khuỷu tay đụng vào cô: “Làm gì vậy, cứ giống như bà quản gia vậy!”
“……..”
Vũ Quỳnh không nói.
Lục Li Dã đụng vào cánh tay của cô: “Tối nay không đi thật?”
“Không đi thật mà.”
“Vậy nhỡ đâu anh trai đến đón cô thì sao?”
Anh thám thính hỏi một câu.
“Vậy thì tôi cũng không đi! Hơn nữa, anh ấy cũng sẽ không đến đón tôi đâu! Anh ấy không biết tôi đang ở đây, trừ khi anh bán đứng tôi!”
Vũ Quỳnh liếc mắt nhìn anh, nheo mắt nhìn anh cảnh giác: “Anh sẽ không bán đứng tôi thật đúng không?”
“Tuyệt đối……..không!”
Lục Li Dã chột dạ cam đoan.
Cánh tay dài ôm lấy vai cô, có chút lo được lo mất: “Vũ tiểu quái, tối nay cô không được đi…..”
Vừa nói xong, chuông cửa liền kêu.
Shit!!!
Tốc độ này có phải quá nhanh không?
“Ai đấy?”
Vũ Quỳnh hỏi.
Lục Li Dã đứng dậy mở cửa: “Anh trai cô.”
Vũ Quỳnh chau đôi mày thanh tú, đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa.
“Hai người cứ nói chuyện, tôi đi ra ngoài mua thuốc!”
Lục Li Dã thức thời mượn cớ ra ngoài, tiện tay giúp họ đóng cửa lại.
Anh cũng không xuống tầng, dựa vào cửa, nhàn nhã hút thuốc.
Trong mắt Lục Li Dã anh, Vũ Quỳnh được coi là một cô gái tốt, ít nhất cũng không lêu lổng giống như anh.
Nên, chỉ với một câu nói của cô ‘Tôi tin cô’, Lục Li Dã cảm thấy cô không phải loại con gái mà anh muốn trêu đùa.
Tóm lại, anh không muốn hãm hại cô gái này.
…..
Bên trong…..
“Sao phải tắt điện thoại?”
Cao Hướng Dương cúi đầu, mắt nhìn chằm chằm Vũ Quỳnh, giọng lạnh hỏi cô.
“Không muốn nghe máy của anh.”
Vũ Quỳnh trả lời thật lòng.
“Cho nên, không muốn về nhà cũng là vì cố ý chọc tức anh đúng không?
Anh ta dường như nghiến răng nghiến lợi hỏi cô.
Mắt đỏ uất giận: “Vũ tiểu tam, lúc nào em mới làm cho người khác bớt lo lắng được?!!”
Câu nói này, là anh gào lên hỏi cô.
Sắc mặt Vũ Quỳnh trắng bệch.
Bỗng nhớ đến những lời nói của Vưu Tiên chỉ trích tật xấu của cô, trong lòng càng ấm ức, nhưng cô muốn thể hiện bản thân mình, muốn chứng minh mình không hề giống những lời nói từ miệng của Vưu Tiên, cô chưa bao giờ quấn lấy không buông người đàn ông trước mặt, càng không muốn làm cho anh phiền lòng.
Hít vào một hơi, giọng nhỏ nói: “Anh về đi! Em không về với anh đâu! Còn nữa….sau này em chuyển ra ngoài ở! Đỡ mất công anh lo cho em.”
Cao Hướng Dương cảm thấy tất cả sự kiên nhẫn của mình thật sự sắp bị cô gái trước mặt làm mất hết rồi.
Vì lý do tâm trạng kích động, lồng ngực anh đập khá kịch liệt: “Vũ tiểu tam, em nghe rõ cho anh!! Thứ nhất, tối nay em nhất định phải về nhà với anh! Thứ hai, muốn chuyển ra khỏi nhà, nằm mơ đi, nghĩ cũng đừng nghĩ! Trừ khi anh chết!”
“Anh”
Vũ Quỳnh chán nản.
Cao Hướng Dương cũng không đợi cô trả lời, túm lấy cặp sách trên sofa, đi đến trước mặt cô, cúi người xuống ôm qua đầu gối của cô, Vũ Quỳnh còn chưa kịp phản ứng lại, cả người cô đã bị Cao Hướng Dương vác lên trên vai rồi.
“Anh thả em xuống!!”
Vũ Quỳnh giãy dụa.
Sau đó, hồi đáp cô là hai bàn tay không chút hàm hồ.
“Bốp bốp” dùng lực mạnh vỗ vào mông cô hai phát,vỗ khiến cô còn cảm thấy hơi đau.
Vừa vác Vũ Quỳnh ra ngoài, liền chạm phải Lục Li Dã đang hút thuốc ở ngoài cửa.
Anh thuận tay xua đi khói thuốc.
“Đi à?”
Anh hỏi Vũ Quỳnh đang bị vác trên vai.
“Cứu tôi.”
Vũ Quỳnh giơ đôi tay ra phía anh cầu cứu.
Cao Hướng Dương đứng vững, nhìn về phía Lục Li Dã.
Lục Li Dã kéo tay của Vũ Quỳnh: “Được rồi, cô ở chỗ tôi, anh cô sẽ không ngủ nổi! Về đi, mai gặp lại!”
Ánh mắt Cao Hướng Dương nhìn vào đôi tay đang nắm chặt của hai người, mắt có chút cay lại.
“Cảm ơn cậu!”