CHƯƠNG 156: CÂU CHUYỆN NGÀY XƯA
Mắt Trần Lan ửng đỏ, bà cố nén sự chua xót mà kể tiếp, “Có lẽ lần gặp đầu tiên ấy đã định sẵn là mẹ và ông ấy sẽ bên nhau rồi, bọn mẹ từ tiểu học đến cấp hai rồi tới cấp ba, cuối cùng là lên đại học… Ông ấy thì càng lúc càng cao, mà mẹ thì đã ngừng cao lên từ hồi cấp ba rồi. Trong sân trường luôn có bóng dáng một chàng đẹp trai cao mét tám tám dẫn theo một đứa lùn mét sáu. Ngày nào bọn mẹ cũng cầm theo cái bình để đi lấy nước, trời vào đông, trước giờ tự học buổi tối, ông ấy thường chạy đến phòng nước rót hai bình về phòng học, bình nhỏ cho mẹ uống, bình lớn thì để mẹ cầm ấm tay.
Hồi ấy có nhiều người trêu bọn mẹ là cặp đôi chênh lệch chiều cao lắm, nhưng mà họ không biết đó chính là điều mà mẹ và ông ấy thích. Đồng phục bóng rổ của ông ấy, mẹ có thể mặc thành váy, áo khoác của ông ấy cũng chính là áo khoác dài của mẹ, lúc ông ấy cõng mẹ cũng thật dễ dàng, khi không mang ô, mẹ có thể trú dưới áo ông ấy, vừa ghé vào lòng ông ấy thôi là có thể ngửi thấy mùi hương độc đáo của riêng mình ông ấy.
Khi đó, ông ấy là đội trưởng của đội tuyển bóng rổ trường, tuần nào cũng có thi đấu, thi gì toàn thi vào buổi trưa. Lúc đó đang là mùa hè, nắng ban trưa vừa độc vừa gắt, mẹ lại là một đứa ham ngủ nên bình thường đều phải ngủ một tiếng buổi trưa, sau đó căn đúng hiệp cuối chạy xuống sân bóng rổ cổ vũ cho ông ấy, ủng hộ tượng trưng thôi. Có lần mẹ ngủ quên nên đến muộn, khi mẹ chạy tới nơi thì hai đội đã đấu xong rồi, mẹ nghĩ là ông ấy sẽ giận lắm cơ, nhưng chỉ thấy ông ấy đi ngược hướng ánh nắng về phía mẹ. Ánh nắng màu vàng kim chiếu lên sườn mặt mạnh mẽ của ông ấy như dát lên một lớp ánh kim nhàn nhạt nhưng đủ rực rỡ, mẹ không nhìn rõ khuôn mặt quyến rũ ấy, chỉ thấy một tay ông ấy cầm đồng phục, tay kia thì ôm bóng rổ đi về phía mẹ, vừa đi vừa cười, “Sâu lười, đấu xong rồi mới mò đến à!” Hình ảnh ông ấy dưới ánh mặt trời ấy vẫn còn in sâu trong ký ức mẹ… Chỉ là mẹ vĩnh viễn không nhìn rõ khuôn mặt xán lạn dưới nắng vàng ấy mà thôi.
Giờ tự học buổi tối, mẹ thì làm bài tập còn ông ấy ngủ gật, lúc tỉnh dậy còn chảy dãi ở bên mép, thế là kéo áo mẹ qua lau rồi làm như không có việc gì nằm xuống ngủ tiếp. Năm đó xảy ra một vụ động đất 6 độ richter, lúc ấy mẹ đang ngủ trong ký túc, vừa thấy động đất bèn vội vàng xỏ dép lê chạy như điên xuống dưới tầng. Mẹ ở tầng tám, ký túc hồi ấy cũng không có thang máy, mẹ cứ mải miết chạy thôi, rồi nhìn thấy ông ấy liều lĩnh chạy ngược lên tầng trên. Khoảnh khắc bọn mẹ nhìn thấy nhau, mẹ thấy rõ trong ông ấy thở phào nhẹ nhõm, khiến mẹ không kiềm nổi nước mắt. Sau đó ông ấy kéo mẹ chạy xuống dưới, ông ấy cầm tay mẹ rất chặt, trong lòng bàn tay thấm đẫm mồ hôi. Mẹ hỏi ông ấy là có sợ không, ông ấy nói là chưa từng thấy sợ hãi như vừa rồi, sợ không tìm thấy mẹ, sợ không thể ở bên mẹ khi mẹ sợ hãi… Mẹ nghĩ, chắc cả đời này mẹ sẽ không quên được ánh mắt khi ông ấy nói những lời đó đâu.
Mẹ tưởng rằng bọn mẹ sẽ như vậy đến hết đời, nhưng cuộc đời dài quá, dài đến mức cả mẹ và ông ấy đều không thể tưởng tượng được, cuối cùng thì bọn mẹ vẫn phải bước ra khỏi thế giới của nhau…”
Khi chia tay, Trần Lan tưởng rằng mình sẽ chết. Cảm giác đau đớn đến mức chỉ cần thở thôi cũng thấy đau ấy khiến bà vĩnh viễn không nỡ quay đầu lại. Lệ đã tràn ướt khóe mi. Bà trở về từ trong dòng hồi ức, thấy con gái cũng khóc theo mình thì nghẹn ngào bật cười, “Con đừng học mẹ, nếu thật sự yêu nhau thì hãy đến với nhau đi. Nếu không sớm muộn cũng sẽ hối hận…
Hoàng Ngân lau nước mắt, vừa nức nở vừa nói, “Mẹ, con không ngờ thì ra giữa mẹ và bác Cao lại có một mối tình sâu đậm đến thế.” Cô nghẹn ngào, “Trước đây mẹ ngăn cản con đến với Dương Thành là lo rằng con sẽ bị mẹ anh ấy coi khinh phải không?”
Trần Lan cười chua xót, “Đúng vậy, mẹ lo bà ta sẽ bắt nạt con, cũng không muốn con có bất kỳ mối liên hệ nào với nhà họ nữa. Đương nhiên là mẹ cũng vì bản thân mình, mẹ không dám tưởng tượng nếu mẹ và ông ấy trở thành thông gia sẽ như thế nào, nhưng thấy hai đứa khổ sở như vậy, mẹ nghĩ mẹ đã sai rồi. Thật ra con như mẹ năm đó vậy, và mẹ chẳng khác nào kẻ tàn nhẫn chia cách mẹ và ông ấy… Giờ mẹ thật sự mong hai đứa có thể ở bên nhau. Sống ở đời này, khó tìm được người mình yêu lắm…”
“Mẹ…” Hoàng Ngân do dự một lát rồi vẫn hỏi, “Vậy thì tại sao mẹ và bác Cao lại chia tay nhau? Con nhớ mẹ từng kể rằng, mẹ của anh Thành cũng là bạn cùng trường của mẹ, chẳng lẽ bác Cao phải lòng mẹ của anh Thành?”
Sắc mặt Trần Lan hơi thay đổi khi nghe thấy câu hỏi của con gái.
Hoàng Ngân thấy thế bèn vội xin lỗi, “Mẹ ơi, chuyện đã qua rồi thì thôi không nhắc lại nữa, nào, để con giúp mẹ xếp đồ nhé. Mẹ cứ nghe con mặc bộ này đi gặp bác Cao đi ạ, bác ấy nhất định sẽ thích lắm!”
“Như con nói đấy, chuyện đã qua thì thôi cho qua, thật ra mẹ cũng nên bỏ qua rồi.” Trần Lan cầm khăn giấy lau nước mắt, “Năm đó Lâm Tuấn vì mẹ nên mới phải cưới Ôn Thuần Như.”
Trần Lan nói đến đây thì lại khóc nấc lên, “Hồi đó, Ôn Thuần Như nhận một tên đại ca xã hội đen làm anh trai nuôi, bà ta mê Lâm Tuấn như điếu đổ, bảo anh trai nuôi bắt cóc cậu con lại, tên đại ca nọ cầm súng chĩa thẳng vào đầu nó, bắt Lâm Tuấn phải đi đăng ký kết hôn với Ôn Thuần Như. Con biết mẹ chỉ có mình cậu con là em trai thôi, lúc đó mẹ sợ lắm, mẹ nghe thấy tiếng Lâm Tuấn siết gậy sắt trong tay. Trong mắt ông ấy hằn tơ máu, khi tên đại ca kia đếm đến ba và chuẩn bị nổ súng, ông ấy ném gậy rồi kéo Ôn Thuần Như lên phường đăng ký kết hôn, lúc đó tim mẹ như ngừng đập…” Trần Lan vĩnh viễn sẽ không quên ánh mắt đầy thù hận khi Cao Lâm Tuấn kéo Ôn Thuần Như đi, còn trò đùa của số phận ấy nữa…
Hoàng Ngân hít sâu, cô không thể ngờ rằng thời trẻ, mẹ mình lại có một tình yêu đầy trái ngang và khổ đau đến vậy, cũng y như họ bây giờ, đau khổ lựa chọn giữa tình yêu và tình thân.
Bác Cao quá yêu mẹ cô nên mới dùng hạnh phúc của đời mình để đổi lấy tính mạng cho cậu cô.
Hoàng Ngân cảm động gạt lệ, “Mẹ, bao giờ mẹ gặp được bác Cao, nhất định phải nói với bác ấy rằng, con gái mẹ là fan của bác ấy, rất hâm mộ bác ấy! Nếu có kiếp sau, mong bác ấy phải nắm thật chặt tay của mẹ con…”
“Và…” Hoàng Ngân nắm chặt tay mẹ mình rồi nghẹn ngào, “Mẹ tin con, người tốt như bác ấy nhất định sẽ không chịu oan uổng đâu, bác ấy nhất định sẽ bình an vô sự mà ra tù!”
Còn về lựa chọn phải xa nhau ấy, thật giống hai người họ lúc nào biết bao!
Mẹ, phải chọn lựa thế nào thì chúng con mới có được hạnh phúc đây?
“Mẹ, thật ra con còn một câu hỏi nữa…” Cổ họng Hoàng Ngân hơi khô, khóe mắt rớm lệ, “Thanh Nga… nó có phải là con gái của bác Cao không mẹ?”
Trần Lan vừa nghe cô hỏi vậy thì không kiềm được khóc ầm lên. Sự kích động của Trần Lan chẳng khác nào một lời thừa nhận, Hoàng Ngân ôm chặt lấy mẹ mình, “Mẹ ơi, con xin lỗi…”
Cô cũng khóc theo, “Con xin lỗi! Đều tại con cả, đều là lỗi của con!”
Chính cô đã hủy hoại kết tinh tình yêu duy nhất của bác Cao và mẹ cô. Cô hiểu cảm giác ký gửi sự nhớ thương vào ai đó, cô thật sự rất hiểu.
“Mẹ ơi, mẹ đánh con đi, mẹ đánh con thì con mới thấy dễ chịu hơn… Con xin lỗi, con xin lỗi mẹ! Huhu…
Hai mẹ con ôm nhau khóc, Trần Lan biết Hoàng Ngân vẫn áy náy, chuyện của Thanh Nga như cái gai trong lòng cô, dù muốn nhưng lại khó có thể loại bỏ.
Trần Lan lau nước mắt cho Hoàng Ngân, “Ngân à, con đừng đi vào vết xe đổ của mẹ. Sống ở đời khó mà tìm được người khiến mình yêu say đắm lắm con! Thanh Nga nó đi sớm thì hãy để nó bình an chốn thiên đường đi! Nó lên thiên đường rồi sẽ hiểu cho tình yêu của con!”
Rất nhiều người tưởng rằng được yêu mới là hạnh phúc, nhưng họ không biết rằng, thật ra yêu một người mới là hạnh phúc thực sự!
Cảm giác có thể đánh đổi tất cả vì tình yêu ấy, nếu bỏ lỡ rồi thì sẽ chẳng bao giờ tìm lại được nữa!
Đêm hôm đó, Hoàng Ngân ngủ không ngon, cả đêm cô cứ trằn trọc mãi không sao ngủ được.
Câu chuyện của mẹ và bác Cao lại hiện lên trong đầu cô, dường như cô có thể thấy mẹ cô thời còn đi học, bà buộc tóc đuôi ngựa, nắm tay người trong mộng của bà đi bộ trong sân trường…
Hoàng Ngân hít một hơi thật sâu, cảm thấy thật bức bối.
Cô không biết và cũng không dám tưởng tượng Cao Dương Thành sẽ lựa chọn thế nào.
Dù anh quyết định ra sao thì đều tốt cả…
Rồi mọi thứ sẽ ổn cả thôi!
Cô chỉ có thể tự an ủi bản thân mình như vậy.
—
Ngày hôm sau, Trần Lan bắt xe khách đến thành phố S.
“Mẹ ơi, mẹ đi đường phải chú ý an toàn đấy! Giá mà mẹ đi ngày cuối tuần thì con có thể đi cùng rồi!” Hoàng Ngân thật sự không yên tâm để mẹ đi một mình thế này, song chuyện gì bà đã quyết định thì không ai có thể ngăn cản được. Hơn nữa, Hoàng Ngân hiểu sự lo lắng và căng thẳng trong lòng mẹ mình bây giờ.
“Thôi, con đừng lo cho mẹ nữa, mẹ sống cả nửa đời người rồi mà không biết tự chăm sóc cho bản thân mình à?” Trần Lan cầm chắc túi xách trong tay.
Hoàng Ngân mỉm cười chớp mắt với Trần Lan, “Mẹ cố ý phải không? Sợ con đi cùng làm kỳ đà cản mũi mẹ với bác Cao chứ gì?”
“Vớ va vớ vẩn!” Trần Lan nghiêm túc trách mắng cô, “Con nói gì đấy hả, giờ bác Cao là người đã có vợ con đuề huề rồi, lần này mẹ đi chỉ là thăm bạn cũ thôi.”
“Dạ dạ dạ!” Hoàng Ngân cũng biết mình nói sai, vội gật đầu rồi làm bộ vả miệng mình, “Này thì ăn nói không suy nghĩ này!”
Trần Lan bật cười, “Thôi được rồi, xe sắp chạy rồi, con mau xuống xe đi.”
“Vâng, mẹ đến nơi phải gọi điện cho con ngay đấy nhé.” Hoàng Ngân vẫn không yên tâm mà dặn dò tiếp, cuối cùng cô nói, “Con đã đặt khách sạn cho mẹ rồi, địa chỉ và số điện thoại con ghi trong giấy nhét ở túi mẹ đấy, mẹ đừng quên đấy nhé. Đến nơi thì bắt taxi đưa mẹ đi, mẹ đừng tiếc mấy đồng ấy.”
“Biết rồi, con lảm nhảm còn nhiều hơn cả mẹ nữa.” Trần Lan xua tay.
“Người nhà đi tiễn mau xuống xe đi ạ! Đến giờ xuất phát rồi!” Lái xe bắt đầu thúc giục.
“Đấy, đi xuống đi, mẹ đến nơi sẽ gọi cho con ngay, thật đấy!”
“Vâng, thế con xuống đây!”