HÌNH ẢNH KHÔNG NÊN NHÌN THẤY
Người nói chuyện là Cao Hướng Dương.
Âm thanh trầm thấp, lãnh đạm, anh lạnh lùng nhìn Vũ Quỳnh chăm chú: “Em đi đâu thế?”
“Anh, hai người nhà người ta đi đâu, còn cần báo cáo với anh hay sao?”
Hướng Tình còn cảm thấy tình cảnh chưa đủ hỗn loạn.
“Con bớt phiền phức cho mẹ.”
Hoàng Ngân kéo con gái quở trách.
Tận mắt thấy cô con dâu của mình sắp bị người ta cướp đi, cô có thể không nóng nảy được sao.
“Tam nhi, con và Tiểu Lục…”
Hoàng Ngân vốn định thay con trai mình hỏi một câu rốt cuộc hai người họ quan hệ thế nào, còn chưa nói hết câu đã bị con gái mình trách móc: “Mẹ, cái này còn phải hỏi sao. Họ cũng đã sống cùng nhà, cũng như anh trai và bạn gái anh ấy, cũng đã gặp phụ huynh rồi, chẳng lẽ còn là giả sao?”
Ngay cả tên của Vưu Tiên, Hướng Tình cũng không thèm nói, thì càng đừng hi vọng cô mở miệng gọi một tiếng chị hay chị dâu.
Được thôi! Cô thừa nhận, cô cố ý nói như vậy, cố ý chọc tức anh trai mình một chút.
Nhìn Tiểu Tam của cô có tiền đồ biết bao, tên này vừa làm chuyện có lỗi với cô ấy cái là cô ấy lập tức phản kích lại luôn!
Ừ! Nhìn sắc mặt khó coi đó của anh trai cô, đợt phản kích này, Tiểu Tam Nhi… Toàn thắng!
“Không…”
Vũ Quỳnh vừa định giải thích, nhưng bỗng nhiên một cánh tay đặt lên bả vai nhỏ nhắn của cô.
“Đúng! Bác gái, cháu chính là bạn trai của Tam nhi, mới nhận chức tối qua. Đúng không, Tam nhi?”
Lục Li Dã cười tủm tỉm, nhướng mày với Vũ Quỳnh, trong miệng ngọt ngào gọi biệt danh ‘Tam nhi’, khiến cả người Vũ Quỳnh nổi da gà.
“Wow! Vậy chị chúc mừng hai người trước nhé. Tiểu Tam Nhi, ánh mắt em không tệ lắm, dáng dấp không hề thua kém anh trai chị.”
Hướng Tình tiếp tục giậu đổ bìm leo.
“Đi thôi!”
Cao Hướng Dương hờ hững nói một câu, nắm tay Vưu Tiên đi ra ngoài.
Trên khuôn mặt lạnh lùng không hề thay đổi cảm xúc.
“Tam nhi, bọn anh qua nhà ông bà, em có muốn đi cùng bọn anh hay không? Em cũng đã có bạn trai, không dẫn đến ra mắt ông bà một chút à?”
Sắc mặt Vũ Quỳnh hơi trắng: “Bọn em chưa đi được, anh chị cứ đi đi. Anh nói với ông bà tối nay em sẽ đi thăm hai người.”
Thì ra anh dẫn Vưu Tiên đi gặp ông bà…
Trái tim Vũ Quỳnh không khỏi thắt lại đau đớn.
Hoàng Ngân liếc mắt đã nhìn ra đau khổ trong lòng cô, vội đi lên phía trước trấn an cô: “Được rồi, Tiểu Tam Nhi, con đi chơi xung quanh với Tiểu Lục trước, có thời gian lại đi gặp ông bà cũng không muộn. Vậy chúng ta đi trước, các con cứ làm việc của mình đi.”
“Vâng…tạm biệt”
“Bái bai…”
Mọi người lần lượt đi tới bãi đậu xe.
Vũ Quỳnh ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Cao Hướng Dương rời đi. Từ đầu đến cuối, anh không hề quay đầu liếc nhìn cô một cái.
Nhưng thấy anh bỗng đưa tay ra, ôm chặt vòng eo Vưu Tiên…lòng Vũ Quỳnh trĩu xuống.
Chua xót khổ sở trào lên trong hốc mắt, cô vội vàng quay mặt đi.
“Đi! Bạn gái, chúng ta đi thôi.”
Rõ ràng Lục Li Dã vẫn đang đùa giỡn.
Vũ Quỳnh mím môi: “Sao anh nói với người ta anh là bạn trai tôi?”
“Này! Nhóc quỷ Vũ, sao cô không biết suy xét chứ, tôi nói như vậy, còn không phải…”
“Tôi biết.”
Vũ Quỳnh kéo tay anh lại, giọng nói dịu dàng: “Tôi biết anh vì nghĩ cho tôi, nhưng tôi không muốn lợi dụng anh đi chọc giận anh ấy. Anh là bạn tôi. Hơn nữa… anh ấy cũng sẽ không tức giận.”
Lục Li Dã nghe xong lời nói trịnh trọng của Vũ Quỳnh: “Phốc” một tiếng lập tức bật cười, vỗ lên bả vai Vũ Quỳnh: “Được, Nhóc quỷ Vũ, vì câu “bạn bè” này của cô, tôi đây cam tâm tình nguyện bị cô lợi dụng một hai ngày. Đi, đi chơi cùng tôi đi”
“Đi! “
…
Trong đêm
Vũ Quỳnh đưa quần áo cho Lục Li Dã thay.
Bởi vì Lục Li Dã tới hơi vội nên chưa kịp mang hành lý. Vũ Quỳnh cầm bộ áo ngủ của ba cô đưa cho anh.
Lúc Vũ Quỳnh đi vào phòng dành cho khách, đúng lúc Lục Li Dã đang tắm.
“Tôi để quần áo ở đây nhé. Lát nữa, anh tự ra lấy mặc nhé.”
Vũ Quỳnh nói vọng vào phòng tắm của Lục Li Dã.
“Tôi tắm xong rồi, đưa vào cho tôi đi.”
Lục Li Dã trong phòng tắm nói vọng ra.
“Ờ.”
Vũ Quỳnh ngoan ngoãn đưa áo choàng tắm vào cho Lục Li Dã.
“Đây——”
Cánh tay nhỏ bé vừa mới duỗi vào thì bỗng nhiên, cổ tay bị một bàn tay lớn bắt được. Còn không đợi cô kịp phản ứng, cả người cô đã bị Lục Li Dã kéo vào trong phòng tắm, bị anh ép trên vách tường.
Vũ Quỳnh giật mình thở hổn hển: “Anh … Anh làm gì?”
Lục Li Dã không mặc quần áo.
Cả nửa người trên để trần, cơ bắp tráng kiện, điểm xuyết những giọt nước óng ánh, vô dùng gợi cảm, quyến rũ.
Mà nửa người dưới của anh, chỉ dùng đúng một chiếc khăn tắm ngắn ngủn quấn lấy… không hề mặc gì.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vũ Quỳnh không khỏi ửng đỏ mất tự nhiên, thân thể nhỏ bé vùng vẫy một hồi: “Lục Li Dã, anh mau buông tôi ra.”
Lục Li Dã không nhúc nhích, chỉ nhếch miệng cười xấu xa.
“Nhóc quỷ Vũ, cô đỏ mặt là vì thẹn thùng ư?”
Anh mặt dày, mập mờ thổi hơi nóng với Vũ Quỳnh.
Lướt nhẹ qua gương mặt Vũ Quỳnh, lập tức giống như một mồi lửa thiêu đốt cô, da thịt lập tức ấm lên, trở nên nóng hầm hập.
“Lục Li Dã, anh tưởng ai cũng vô lại như anh à? Không mảnh vải che thân đứng trước mặt con gái, cũng không biết ngượng.”
Vũ Quỳnh giễu cợt anh, cố gắng ngẩng cao cái đầu nhỏ bé, không để cho bản thân ngắm trộm lồng ngực tráng kiện đó.
Cơ thể cũng lùi sát về phía sau, để bản thân sát gần vách tường, duy trì khoảng cách tương đối an toàn với anh: “Lục Li Dã, anh mau mau thả tôi ra. Nếu không tôi hô lên anh khiếm nhã, bộ dạng này của anh nếu bị ba mẹ tôi trông thấy, chắc chắn đánh anh.”
Lục Li Dã nghe lời Vũ Quỳnh đã cười đến không ngậm được miệng.
Đôi mắt quyến rũ dừng lại trên hai gò má ửng đỏ của Vũ Quỳnh, vốn định bứt ra rời đi thì thấy yết hầu gợi cảm của cô hơi nhúc nhích. Lục Li Dã chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, tiếng lòng khẽ động…
Bỗng nhiên, anh hơi cúi người, cúi đầu…
Ngậm yết hầu nhỏ nhúc nhích vì căng thẳng của cô.
Đột nhiên nóng ướt, khiến cả người Vũ Quỳnh bỗng dưng cứng đờ, hô hấp cứng lại, vân vê bàn tay nhỏ bé buông thõng bên người vì căng thẳng.
Trong lòng bàn tay, mồ hôi lập tức chảy ròng ròng.
“Lục… Lục Li Dã.”
…
Dưới lầu
“Hướng Dương?”
Lúc Cao Hướng Dương xuất hiện ở nhà họ Vũ, Thùy Sam còn hơi kinh ngạc.
“Dì Sam.”
Cao Hướng Dương lễ phép chào hỏi.
“Cháu tìm Tiểu Quỳnh à? Nó ở trên tầng, trong phòng khách. Nó vừa đi đưa quần áo cho Tiểu Lục thay, cháu đi lên tìm nó đi.”
Thùy Sam chỉ chỉ tầng hai.
“Vâng ạ.”
Cao Hướng Dương cũng không trì hoãn, bước thẳng lên tầng, đi tới phòng khách.
Anh lịch sự gõ cửa ba tiếng, không có ai trả lời.
Anh nhíu mày, suy nghĩ một chút, rốt cuộc vẫn đẩy cửa đi vào.
Trong phòng tắm, đèn điện sáng trưng.
Cửa kính phòng tắm mở một nửa, anh mới vừa đi vào, đã thấy được… hình ảnh không tưởng tượng được.
Vũ Quỳnh bị Lục Li Dã mập mờ ép ở trên vách tường, tùy ý trêu chọc.
Mà Lục Li Dã, gần như không mảnh vải che thân
Sương mù mờ mịt, mông lung bao phủ hai người, làm cả phòng ngập trong quyến rũ… Con ngươi Cao Hướng Dương co lại.
Trong khoảnh khắc, hô hấp trở nên hơi nặng nề.
Chỗ nào đó trong trái tim… dường như bị người ta dùng kim nhọn đâm tới… Mà nguồn gốc kim nhọn kia…
Không thể nghi ngờ, chính là cô, Vũ Quỳnh.
Mà lúc này, Vũ Quỳnh bị Lục Li Dã ép dưới thân bỗng tỉnh táo lại, ảo não đẩy Lục Li Dã ra, mới nghĩ khiển trách anh thì bỗng nhiên nhìn thấy Cao Hướng Dương … đứng ở ngoài cửa.
Vũ Quỳnh khẽ giật mình.
Lục Li Dã quay đầu nhìn lại, sau khi nhìn thấy Cao Hướng Dương, cũng hơi sửng sốt.
Anh hơi áy náy sờ trán, hình như mình đã gây ra họa lớn rồi.
Anh đẩy bả vai Vũ Quỳnh một cái: “Nhanh đi ra ngoài đi, cậu đây phải thay quần áo.”
Vũ Quỳnh đỏ mặt, ảo não trừng mắt liếc anh ta một cái, lúc này mới nhăn nhó từ trong phòng tắm đi ra.
Nói thật, đối mặt Cao Hướng Dương ngoài cửa, còn không bằng cô cứ ở bên trong bị Lục Li Dã trêu chọc, chí ít cô vẫn chưa đến mức tâm thần rối loạn, hơn nữa, cô còn có thể phản kháng, thậm chí còn có thể đánh trả anh ta.
Nhưng đối mặt Cao Hướng Dương thì sao?
Cô không hề có sức phản kháng.
Ánh mắt lạnh lùng của Cao Hướng Dương bao trùm lấy Vũ Quỳnh, nhìn cô chật vật bước từng bước một từ trong phòng tắm đi ra, đôi mắt lạnh lùng của anh run lên… dường như cô vẫn còn lưu luyến.
“Anh ra ngoài chờ em.”
Anh lạnh lùng nói một câu, âm thanh lạnh như băng, ý lạnh toàn thân đủ để đóng băng Vũ Quỳnh.
Nói xong, anh xoay người ra khỏi phòng khách.
Vũ Quỳnh đi đi lại lại trong phòng thật lâu, đến tận khi Lục Li Dã thay xong quần áo từ trong phòng tắm đi ra, cô mới giống như gặp quỷ, chạy thục mạng ra ngoài.
Vừa ra ngoài, lại đụng phải vào người đàn ông khác.
Cao Hướng Dương đang cúi đầu, tựa vào cổng hút thuốc.
Khói xanh từ ngón tay anh lượn lờ, từ từ bay lên, chập chờn trước đôi mắt thâm trầm của anh.
Cảm giác được Vũ Quỳnh đi ra, anh ngước mắt nhìn cô.
Thấy được trên gò má cô còn đỏ ửng mất tự nhiên, con ngươi không khỏi co thắt lại.
“Ở cùng nhau từ khi nào?”
Anh hỏi.
Âm thanh trầm thấp lạnh lùng, giọng khàn vì khói thuốc.
Vũ Quỳnh biết, anh đang hỏi mình và Lục Li Dã bên trong.
Nhất thời, cô không biết nên trả lời như thế nào cho phải.
Lúc lâu sau cô mới giải thích: “Bọn em không ở cùng nhau.”
Trong con ngươi Cao Hướng Dương hơi lóe sáng, nhưng lại vì lời tiếp theo của Vũ Quỳnh hoàn toàn nguội lạnh.
“Nhưng em đang suy nghĩ có nên ở cùng nhau hay không.”
Thật ra, lúc Vũ Quỳnh nói ra câu này, ngay cả bản thân cô cũng không chắc chắn rốt cuộc đây là sự thật hay đơn giản chỉ vì chọc tức anh mà thôi.
Cao Hướng Dương hít một hơi thuốc thật sâu.
Ấn đường nhíu lại, trong lòng bỗng nhiên vô cùng phiền muộn.
“Vừa nãy có phải nếu anh không đến, em đã lên giường cùng cậu ta rồi hay không?”
Cao Hướng Dương không biết câu nói lúc này, giống như một thanh đao bén nhọn đâm thẳng qua trái tim Vũ Quỳnh.
Cô không trả lời anh: “Anh đến tìm em có việc gì?”
Cao Hướng Dương nặng nề ấn tàn thuốc trong tay vào trong thùng rác bên cạnh, anh ngẩng đầu nhìn Vũ Quỳnh.
Lúc này, con ngươi đen nhánh hơi đục ngầu: “Vốn muốn hỏi việc chuyển trường của em một chút.”
Anh lạnh lùng nhếch môi mỏng: “Bây giờ xem ra, hình như em sẽ không chuyển trường nữa.”
“Vâng!”
Vũ Quỳnh gật đầu: “Em không chuyển trường nữa.”
Nói đến đây, cô dừng một chút, rồi tiếp tục: “Nhưng anh yên tâm, từ ngày mai trở về sau em sẽ dọn khỏi nhà anh. Sau này em sẽ không quấy rầy anh …và cô ta nữa.”
Nghĩ đến Vưu Tiên, trái tim Vũ Quỳnh vẫn khó chịu, đau nhói mấy lần. Rõ ràng, Cao Hướng Dương hơi bất ngờ với quyết định này của cô.
Con ngươi lóe lên một cái, ngực hơi khó thở, anh lại rút một điếu thuốc ra đốt, thở ra mấy khói thuốc, giọng mỉa mai cười một tiếng, giọng điệu không thèm để ý: “Nhanh như vậy đã ở chung.”
Thật ra, anh biết rõ cô sẽ không ở cùng Lục Li Dã, thế nhưng… anh vẫn nói như vậy.
Tại sao? Bởi anh muốn nghe cô phủ nhận một câu.
Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!