CHƯƠNG 406: TÙY BỌN CHÚNG ĐI
Hoàng Ngân vội phối hợp, cười nói: “Thùy Sam này, chờ Hướng Dương chịu rời khỏi nơi này, minhf lập tức nắm đầu nó đến nhà hai người để xin lỗi, chuyện của Tam Nhi kiểu gì cũng sẽ bắt nó nói một câu giải thích!”
“Không cần xin lỗi nữa! Chuyện này cũng không phải là lỗi của Hướng Dương, là Tiểu Quỳnh quá tự do tùy hứng.”
Người lên tiếng là Vũ Phong: “Nhưng trách nhiệm thì nhất định phải chịu! Đợi sau khi nó ra ngoài thì kêu nó tới gặp tôi kí giấy bảo đảm là được!”
“Ha ha… Được được được!”
Hoàng Ngân cười toe toét: “Đi đi đi, giải tán giải tán, đừng quấy rầy bọn trẻ chúng nó làm chuyện quan trọng.”
Thật ra thì hôm nay những người này đều là Hoàng Ngân cố ý dẫn tới.
Mục đích là gì?
Đương nhiên là phải để cho những người lớn như bọn họ tận mắt làm chứng cho tình yêu của con cháu bọn họ rồi!
Chuyện này coi như là gạo sống nấu thành cơm rồi, đã cùng nhau lên giường rồi, lẽ nào còn không biết xấu hổ mà ngăn cản chuyện yêu đương của chúng nó sao?
Con trai à, người làm mẹ như ta chỉ có thể giúp được bấy nhiêu thôi, sau này đều phải dựa vào chính bản thân con mà thể hiện rồi!!
Sau khi Hoàng Ngân rời khỏi biệt thự của Cao Hướng Dương liền nhanh chóng gọi điện thoại cho dì Lý, cho bà ấy nghỉ phép một tuần, thoải mái về nhà thăm người thân thêm mấy ngày nữa rồi hẵng quay lại.
Trong phòng.
“Chú Phong, dì Sam…”
Cao Hướng Dương xung phong nói trước.
Mặt đầy chân thành nhìn người lớn trước mặt, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Vũ Quỳnh: “Con mong chú dì có thể giao Vũ Quỳnh cho con! Con bảo đảm, con còn sống ngày nào thì nhất định sẽ chăm sóc cho cô ấy thật tốt ngày đó.”
Vũ Phong cùng Thùy Sam liếc mắt nhìn nhau.
Vũ Quỳnh kéo cánh tay của Cao Hướng Dương, vội vàng nói theo anh, cam đoan với ba mẹ của mình: “Ba, mẹ! Hai đứa chúng con sẽ sống tốt mà!!”
Vũ Phong trầm ngâm chốc lát, lúc này mới hỏi Cao Hướng Dương: “Muốn kết hôn à?”
“Dạ!!”
Vũ Quỳnh cười liên tục, cười còn xinh đẹp hơn cả hoa hải đường ngoài vườn.
Cao Hướng Dương cũng cười theo, cưng chiều xoa xoa cái đầu nhỏ của cô, ánh mắt đong đầy tình yêu dành cho cô.
Người ta đều nói, nhìn tình yêu của một người, không cần nghe anh ấy nói gì, cũng không cần nhìn anh ấy làm gì, bởi vì những điều đó đều có thể làm giả, thứ duy nhất không thể làm giả chính là ánh mắt!
Sự mãn nguyện trong ánh mắt thì không cách nào che giấu được, cũng không cách nào giả mạo được.
Mà vào giờ phút này, Vũ Phong cùng Thùy Sam đều thấy rõ chàng trai trước mặt họ, nhìn con gái họ tràn đầy sự yêu thương cưng chiều… là thứ tình cảm yêu thương phát ra từ tận đáy lòng!
Cho nên, người làm cha mẹ như bọn họ, còn có lý do gì để phản đối tình yêu thật lòng của những người trẻ tuổi trước mắt chứ?
Dù sau này bọn họ phải đối mặt với sinh ly tử biệt, hay hoặc giả là đi trên con đường đời trải đầy gai nhọn thì có ai dám bác bỏ, đây chẳng phải là chặng đường hạnh phúc nhất, du dương nhất trong cuộc đời của họ sao?
Là cha mẹ, bọn họ cũng đều là người từng trải, đã từng có một thời yêu nhau oanh oanh liệt liệt, làm gì có ai lại từng nghĩ đến tương lai sẽ ra sao?
Không ai có thể khẳng định trăm phần trăm con đường mình đi là chính xác, cũng không có ai dám khẳng định một lời rằng con đường đó chắc chắn sai!
Cho nên…
Mặc kệ bọn chúng đi!
Đứa trẻ trưởng thành, đều muốn tự mình thử giang rộng đôi cánh mà bay lượn!
“Nếu như hai đứa thật sự nghĩ kĩ rồi thì mẹ và ba của con đương nhiên là ủng hộ hai đứa! Các con tự chọn thời gian thích hợp, trước tiên đi đăng kí giấy kết hôn, còn về thời gian của hôn lễ thì các con tự quyết định đi!”
Vũ Quỳnh cùng Cao Hướng Dương mừng rỡ khôn xiết vì thái độ của Thùy Sam.
Dù thế nào họ cũng không thể ngờ được rằng bà ấy lại thoải mái đồng ý như vậy!
“Cám ơn mẹ, cám ơn ba!!”
Người đầu tiên mở miệng là Cao Hướng Dương.
Mới có mấy chục giây ngắn ngủi mà đãđổi từ “chú dì” thành “ba mẹ”. Lại còn gọikhông thấy ngượng miệng chút nào.
“Ba, mẹ, con biết ba mẹ chính là người thương con nhất!!”
Vũ Quỳnh vui vẻ đến mức lập tức nhào vào giữa ba mẹ mình làm nũng.
Nhìn bộ dạng hạnh phúc của con gái, Thùy Sam cũng không nhịn được cười theo rồi dặn dò cô: “Sau này ở cùng với Hướng Dương, không cho phép con được tự do tùy hứng nữa, biết chưa?”
“Dạ, biết rồi!” Vũ Quỳnh ngoan ngoãn gật đầu.
Chỉ cần đồng ý cho hai người bọn họ kết hôn, chuyện gì cô cũng đồng ý, chuyện gì cũng được!
Từ sau đó, Vũ Quỳnh rất thích đuổi theo Cao Hướng Dương hỏi: “Cao Hướng Dương, khi nào thì chúng ta đến ủy ban nhân dân đăng kí kết hôn?”
Sau đó, cô sẽ lấy sổ hộ khẩu màu đỏ thẫm bày ra trước mặt anh, nhìn anh bằng vẻ mặt đáng thương: “Anh xem em này, chuẩn bị xong hết mọi thứ rồi! Nhưng anh lại không thể đưa em đi một chuyến sao? Chẳng có gì to tát cả, em sẽ bao anh, em trả luôn tiền cho cái tờ giấy đỏ đó còn không được sao?”
Cao Hướng Dương lần nào cũng bị cô chọc cười, nhưng câu trả lời về cơ bản đều là trả lời đại khái : “Đợi thêm mấy ngày nữa có được hay không?”
“Không được, em đã không thể đợi được nữa rồi!”
Vũ Quỳnh bĩu môi ra chiều đáng thương.
Cao Hướng Dương buồn cười nhìn cô: “Nhưng gần đây, anh bận rất nhiều việc, thật sự là không có thời gian rảnh…”
“Hừ!”
Vũ Quỳnh tức giận.
Còn chuyện gì quan trọng bằng chuyện cùng cô kết hôn chứ?!
Vũ Quỳnh lại vội vàng tự trấn an, chuyện mà người ta làm là chuyện lớn, là cứu sống mạng người, động một cái là một mạng người, dĩ nhiên quan trọng hơn so với chuyện kết hôn lúc nào cũng làm được này rồi.
Nghĩ như vậy, trong lòng Vũ Quỳnh quả thật cũng được an ủi không ít.
Nhưng không biết, vào giờ phút này, người đàn ông đó đang vì cô mà ấp ủ cho một buổi lễ cầu hôn long trọng.
Chạng vạng, nắng chiều rực rỡ ánh lên từ phía chân trời, bao trùm cả thế giới này bằng một màu vàng kim ấm áp.
Vũ Quỳnh nhận được điện thoại của Cao Hướng Dương, đầu tiên là chạy đến vườn nho của khách sạn Sangrov Manor.
Nho trong vườn nho đã chín từ lâu, xâu thành một chuỗi những quả nho tím ngắt rực rỡ, treo lung linh trên cành, dưới ánh chiều tà chiếu rọi vàng ánh, đẹp như những viên đá quý màu tím, rực rỡ lóa mắt, rất cám dỗ người ta.
Không có nhân viên phục vụ của khách sạn dẫn đường, Vũ Quỳnh chậm rãi đi về phía trước trên con đường mòn được rải bằng hoa hồng dưới những giàn nho.
Sự chờ mong trong lòng tăng lên theo từng bước chân.
Những cơn gió cuối cùng của mùa hè thoảng qua…
Mang đến những làn hương thơm mùi nho, đẹp đến mát lòng mát dạ.
Tiếng chuông “leng keng leng keng” vang lên trong gió, phổ thành một khúc nhạc tuyệt vời xao động cả lòng người.
Vũ Quỳnh lúc này mới phát hiện, dưới mỗi một cái chuông thủy tinh đều treo một cái bình thủy tinh bé bé, bên trong mỗi một bình thủy tinh đều có một lá thư được xếp thành hình trái tim.
Nhìn kĩ nữa sẽ phát hiện bên trong trái tim còn viết chữ.
Vũ Quỳnh không nghĩ nhiều, tiện tay tháo một bình thủy tinh xuống, lấy trái tim bên trong ra, gỡ ra thì thấy bên trong có việc: “ Cục cưng, xin hãy lột trần trái tim anh.”
Vũ Quỳnh “Xì” cười một tiếng.
Trái tim mà anh nói là những trái tim bằng giấy trong bình thủy tinh này sao?
Thì ra một anh chàng chín chắn và nội tâm như Cao Hướng Dương cũng biết bày trò lãng mạn cơ đấy!
Thật là không tưởng tượng nổi!
Vũ Quỳnh nghe theo lời anh, ngoan ngoãn mở từng “trái tim” ra.
“Cục cưng, lần đầu gặp em là khi em được sinh ra từ bụng mẹ, lần đầu tiên cảm giác được sự kỳ diệu của sinh mệnh…”
“Cảm ơn ông trời đã đưa em đến bên cạnh anh, mặc dù, em của lúc đó, rất ồn ào rất quấy, cũng rất xấu!”
“Năm mười hai tuổi, em từ một đứa bé biến thành một cô gái, cho tới bây giờ anh vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ xấu xí vì bị dọa của em.”
“Năm mười lăm tuổi, người làm anh trai như anh đã nảy sinh một thứ tình cảm khác với người em gái là em…”
“Năm mười tám tuổi, anh nhận thức được rõ ràng tình yêu của anh đối với em, nhưng ông trời lại có vẻ thích trêu đùa chúng ta.”
“Năm hai mươi mốt tuổi, tình yêu của chúng ta đã thông qua được sự khảo nghiệm của ông trời…”
“Cục cưng, anh yêu em! Bắt đầu từ hôm nay, cho đến lúc sinh mệnh của anh kết thúc, cả cuộc đời của Cao Hướng Dương này, cho dù là trái tim hay thân thể đều sẽ thuộc về em, cũng chỉ thuộc về em!”
“Cục cưng, trái tim cuối cùng, là tấm thẻ tâm nguyện nói cho anh hết thảy những điều em mong muốn, anh sẽ dùng cả cuộc đời còn lại của mình vì em mà hoàn thành!”
Xem theo thứ tự, tựa như bước qua từng đoạn kí ức trong cuộc đời của mỗi người bọn họ, Vũ Quỳnh thở dài nhẹ nhõm, viền mắt đã lặng lẽ đỏ hoe, khóe miệng không tự chủ cong lên.
Tốt quá…
Đi được đến hôm nay, tất cả lận đận, tất cả khó khăn, đều tan thành mây khói.
Sẽ không còn bất kỳ ai hay bất kỳ chuyện gì có thể ngăn cách họ nữa, cho dù là cái chết, cũng không thể!!
Vũ Quỳnh cất từng trái tim mà anh tặng cho cô, nhấc váy lên, vội vã chạy vào trong vườn nho.
Nơi trong cùng của vườn nho là một căn nhà gỗ nhỏ đặc sắc.
Bên ngoài căn nhà nhỏ là cỏ xanh bao phủ khắp mặt đất, là những cánh hoa hồng trải thành thảm đỏ, đoạn cuối của thảm đỏ, chính là ông chủ của ngày hôm nay, Cao Hướng Dương đứng đó vững chãi như cây tùng, khóe miệng ẩn chứa nét cười nhàn nhạt, yên lặng đợi cô xuất hiện.
Hôm nay anh mặc một cái áo đuôi tôm trắng toàn thân được cắt may tinh xảo cộng thêm thiết kế đặc biệt, làm tôn lên thân hình cao lớn khỏe mạnh hết bệnh của anh.
Gương mặt anh tuấn của anh được nắng chiều chiếu rọi, nụ cười nhạt thoắt ẩn thoắt hiện trong quầng sáng, mơ hồ đến mức tưởng chừng như không thật… Khiến cho Vũ Quỳnh thấy mơ hồ.
Liền thấy anh đón nắng chiều, bước trên thảm đỏ hoa hồng, tay cầm một bó hoa hồng đỏ rực ướt át chầm chậm rảo bước về phía Vũ Quỳnh… Dừng ở bên cạnh Vũ Quỳnh, rồi sau đó, anh thành kính quỳ một chân, nâng chiếc nhẫn cưới tinh xảo trong tay phải lên trước mặt Vũ Quỳnh: “Cục cưng, sau khi đeo chiếc nhẫn kim cương này vào, từ nay về sau, cả cuộc đời này của Cao Hướng Dương sẽ đi cùng em…”
Anh không biết cuộc đời mình được bao lâu, anh chỉ biết là, cả đời này bất luận dài hay ngắn, đều sẽ dùng để chăm sóc cô, sống cùng cô!! Đi tới cuối cuộc đời!!
Vũ Quỳnh nhìn chiếc nhẫn cưới bên cạnh, khóe mắt đỏ quạch…
Chìa bàn tay nhỏ ra trước mặt anh: “Anh đeo giúp em đi, được không?”
“Được…”
Cao Hướng Dương thư thái cười.
Hai gương mặt hạnh phúc in trong nắng chiều…
Cười tươi rạng rỡ!
Đêm hôm ấy, Vũ Quỳnh uống say…
Say trong rượu vang tuyệt mỹ, say trong đêm cuối mùa hè, say trong lồng ngực dịu dàng của Cao Hướng Dương… Từ trước đến nay cô chưa bao giờ tận hứng say như đêm nay.