CHƯƠNG 451: CÔ ẤY GHEN RỒI
“Bây giờ em có thể nói cho tôi biết dáng vẻ của người đã đánh ngất em, hắn có đặc điểm gì không?”
Lục Li Dã nghiêm túc hỏi cô.
Hướng Tình cố gắng nhớ lại: “Dáng vẻ của hắn rất trắng, khuôn mặt cũng chẳng có gì đặc biệt. Về chiều cao à, cao hơn tôi một cái đầu! Anh đưa hình cho tôi xem, nhất định tôi sẽ nhận ra!”
Lục Li Dã nhíu mày, tỏ vẻ nghi ngờ: “Nếu hắn thật sự là nằm vùng của Lưu Uy, sẽ dễ dàng để cho em nhìn thấy dáng vẻ của mình sao?”
“Không! Hắn tập kích tôi từ phía sau, nếu như không nhờ vũng nước trên mặt đất kia tôi căn bản nhìn không thấy mặt của hắn! Tôi nghĩ, hắn cũng căn bản không nghĩ tới tôi sẽ nhìn thấy.”
“Nếu như hắn biết em nhìn thấy, vậy thì bây giờ em đã chết hai trăm lần rồi! Cao Hướng Tình em nên vui mừng vì vận may của em đi!”
Lục Li Dã vừa nói, vừa cúi đầu đong đưa di động trong tay.
Nhanh chóng giải mã, gởi đi một email bí mật.
Nội dung email cũng rất đơn giản: “Gửi hình của tất cả những người dự tiệc tối qua cho tôi, có quỷ, hành động bí mật.”
“Vâng, vận may của tôi thật tốt…”
Hướng Tình gật đầu, giống như có ý nghĩ sâu xa thở dài một tiếng.
Giọng điệu cô lại có phần thê lương: “Nếu không phải vận may tốt, tại sao lại có thể gặp phải anh chứ?”
Lục Li Dã không ngẩng đầu nhìn cô, chỉ cúi đầu tiếp tục nghịch điện thoại trong tay, đợi nhận email: “Cao Hướng Tình, là ảo giác của tôi sao? Tại sao sau khi biết tôi là bạn của nhóc quỷ Vũ em lại không tỏ ra vui mừng chút nào hết vậy?”
Lục Li Dã thật sự không hiểu.
Anh ta ngẩng đầu, có thâm ý liếc Hướng Tình: “Lúc này nhìn thấy người quen, không phải nên vô cùng vui vẻ sao? Nhưng mà sao em lại bình tĩnh đến không bình thường như vậy chứ?”
“Anh bị thương, tôi cũng không thành công chạy thoát ra ngoài, có cái gì đáng để tôi vui vẻ chứ?”
Hướng Tình phản bác anh.
Lý do rất thỏa đáng.
Lục Li Dã gật đầu: “Viện cớ thật hay.”
“Lê Dã…”
Hướng Tình không gọi anh ta là Lục Li Dã.
Cũng không phải cô không quen, chỉ là sợ mình không cẩn thận gọi quen miệng, ở trước mặt người khác lộ ra thân phận của anh.
Vì thế cô cẩn thận vẫn tốt hơn.
“Ngay lúc đầu anh giúp tôi chính là vì tôi là bạn của Tam Nhi sao?”
Hướng Tình cũng không biết tại sao rốt cuộc mình vẫn hỏi những vấn đề này?
Ngược lại Lục Li Dã không trực tiếp trả lời cô, anh chỉ hỏi ngược lại cô: “Nếu như bị nhóc quỷ Vũ biết tôi đối với em thấy chết không cứu, em cảm thấy sau này cô ấy còn để ý đến tôi sao?”
Một câu hỏi không nhận được câu trả lời chính diện của anh, nhưng Hướng Tình đã hiểu.
Cô không biết dùng từ ngữ gì để diễn tả cõi lòng của mình lúc này?
Mất mát? Khó chịu? Thất vọng?
Đại khái đều có hết!
Loại cảm giác chấp chới trong lòng kia giống như bị một tấm màng mỏng bó chặt khiến cô căn bản không thở nổi.
Cô cố ý lơ đãng mỉm cười, đôi mắt xinh đẹp cong cong: “Vì thế, viên đạn này thật ra là anh chịu thay cho Tam Nhi?”
Trong ánh mắt đào hoa của Lục Li Dã xẹt lên tia sáng u ám, anh ta chỉnh lại cái gối sau lưng nói: “Cũng có thể nói như vậy.”
Thật ra Lục Li Dã nói như vậy chỉ là không hy vọng trong lòng Hướng Tình gánh vác quá nhiều hổ thẹn đối với anh.
Cô muốn nghĩ như thế ngược lại cũng tốt.
Hướng Tình không dấu vết hít sâu một hơi…
Lại thở ra, ngực vẫn còn hơi đau.
Nhưng cô vẫn giữ nguyên nụ cười.
May là cô sớm biết chân tướng, nếu không mình thật sự đã trở thành trò cười.
Cũng may là cô biết sớm…
Vào lúc mình còn chưa lún quá sâu, biết được chân tướng.
“Sau khi trở về, nhất định tôi sẽ nói vài câu tốt đẹp cho anh trước mặt Tam Nhi.”
“Ngược lại chuyện đó cũng không cần thiết.”
Lục Li Dã mỉm cười, vẻ mặt mờ mịt không rõ: “Người không biết còn tưởng em muốn thay bổn thiếu gia theo đuổi chị dâu em nữa đấy!”
Hướng Tình buồn cười, nghĩ tới trước đây hai người trò chuyện về người con gái anh thích, cô lắc đầu: “Chị dâu của tôi thì anh đừng có mơ mộng hão huyền, sau này vẫn nên đổi người khác đi! Chị ấy đã được định sẵn là người của nhà họ Cao chúng tôi rồi! Ai cũng không được phép giành với anh trai tôi!”
“Xì!”
Lục Li Dã khẽ “xì” một tiếng, chậc chậc hai câu: “Có người đối với ân nhân cứu mạng của mình như vậy sao?”
Anh vừa dứt lời, tiếng di động đã vang lên.
Lục Li Dã nhanh chóng mở email ra, mười mấy tấm hình hiện rõ trên màn hình.
Anh đưa điện thoại cho Hướng Tình: “Nhìn hình, nhận người!’
“Ồ.”
Hướng Tình lấy điện thoại, cúi đầu, cẩn thận lật từng tấm hình, nhưng vẫn nhịn không được hỏi anh: “Tại sao lúc tôi hỏi về thân phận của anh, anh lại hoàn toàn không giấu diếm mà nói cho tôi biết? Anh không sợ tôi sẽ tiết lộ cho người khác biết sao?”
“Em sẽ làm như vậy sao?”
Lục Li Dã hỏi ngược lại cô.
Anh ta giơ tay lên, chỉ vào đầu cô: “Nếu ánh mắt nhìn người của bổn thiếu gia kém như vậy, bị em bán đi cũng đáng đời!”
Hướng Tình mỉm cười, ít nhiều gì trong lòng cũng cảm thấy hơi được an ủi: “Cảm ơn anh đã tin tưởng tôi.”
Dứt lời, cô chỉ vào di động nói: “Chính là hắn!”
Hướng Tình đưa điện thoại đến trước mặt Lục Li Dã.
Lục Li Dã lấy điện thoại qua, liếc mắt nhìn: “Em chắc chứ?”
“Tôi xác định! Chắc chắn là hắn. Lúc đó, khi tôi ra ngoài người cảnh sát đầu tiên tôi gặp chính là hắn, vì vậy tôi có ấn tượng ngay!”
“Được!”
Lục Li Dã gật đầu.
Hướng Tình cẩn thận hỏi một câu: “Có gì mờ ám bên trong?”
“Em cảm thấy thế nào?”
Lục Li Dã nghiêm túc hỏi cô.
Hướng Tình lắc đầu: “Tôi không biết. Có điều công việc của anh nghe có vẻ rất nguy hiểm.”
Lục Li Dã không chú ý tới lời của Hướng Tình, trực tiếp gọi một cú điện thoại.
Rất nhanh đầu bên kia đã có người nghe máy.
“Đã tìm ra kẻ khả nghi rồi, hình cũng gởi đến email của chú rồi. Thử hắn trước! Còn nữa, hôm qua các chú làm việc thế nào vậy? Dẫn một đám người đến, bảo các chú đến cứu người, kết quả thì sao? Suýt chút nữa làm chết cô ấy rồi!”
Lục Li Dã tức giận gào lên trong điện thoại với cảnh sát Đông.
“Chuyện này thật sự là sai sót trên công việc của chúng tôi! Lệnh lục soát của cấp trên đã có rồi, qua hai ngày nữa tôi sẽ lại đến dẫn cô ấy ra ngoài!”
“Được! Nếu như lại xảy ra chuyện gì nữa, tôi thấy đồng phục cảnh sát của chú có thể cởi ra được rồi!”
Lục Li Dã nói xong trực tiếp cúp luôn điện thoại.
“Chẳng mấy nữa là tôi sẽ có cơ hội đi ra ngoài?”
Hướng Tình hỏi Lục Li Dã.
Tâm trạng cô rất phức tạp.
“Tôi nói rồi, chắc chắn tôi sẽ nhanh chóng để cho em ra ngoài.”
Anh ta nói được, làm được.
“Vậy còn anh? Anh sẽ ra ngoài với tôi chứ?”
Có lẽ đây mới là vấn đề Hướng Tình quan tâm nhất.
Lục Li Dã lắc đầu: “Tôi còn có nhiệm vụ trên người.”
Hướng Tình cắn môi, rất lâu cũng không lên tiếng nữa.
“Sao thế? Không nỡ rời đi à?”
Lúc Li Dã cố ý đùa giỡn cô.
Hướng Tình lắc đầu, không nói lời nào.
Rất lâu…
“Sau khi tôi ra ngoài, cảnh sát sẽ lấy khẩu cung của tôi chứ?”
“Ừm. Đến lúc đó ăn ngay nói thật, không cần tôi dạy cho em chứ?”
“Vậy chuyện hôm đó tôi phải nói ra không?”
Hướng Tình do dự một lát, sau đó nghiêm túc hỏi anh.
Lục Li Dã ngẩn người.
Ánh mắt anh tối đi mấy phần, lúc sau mới gật đầu: “Có sao nói vậy.”
Hướng Tình cũng ngẩn người theo.
“Anh có thể bị xử phạt hay không?”
“Cấp trên sẽ xem xét xử lý.”
Nếu thật sự muốn xử phạt, vậy thì anh cũng không còn gì để nói.
Hướng Tình không hỏi gì thêm nữa.
Trong những ngày Lục Li Dã bị thương tĩnh dưỡng, anh phát hiện Cao Hướng Tình hình như có vẻ hơi thay đổi.
Cô trở nên ít nói, cũng không cười đùa với anh nữa.
Tựa hồ cô có ý tránh mặt anh. Anh ở trong phòng, cô ở phòng ngủ. Anh đến phòng ngủ, cô dứt khoát đi đến phòng chiếu phim dưới đất nằm ngủ. Nếu anh đến rạp chiếu phim, cô sẽ trực tiếp chạy đến phòng khách không ra.
Rõ ràng Hướng Tình vô tình hay cố ý muốn giảm bớt thời gian hai người ở cạnh nhau.
Điều này không chỉ có Lục Li Dã phát hiện, ngay cả Liên Vân nhiều chuyện cũng phát hiện ra hiện tượng kỳ lạ này.
Ngày hôm đó, nhìn thấy Lục Li Dã ôm cánh tay bị thương loanh quanh một mình trong đại sảnh, Liên Vân nhịn không được bước lên ân cần hỏi anh: “Cậu chủ Lê, anh tìm chị Hướng Tình sao?”
“Cô ấy đâu rồi?”
Liên Vân chỉ vào phòng sách dưới mặt đất: “Chắc lúc này còn đang ngâm mình trong đống sách đấy! Có điều…?”
“Có điều…”
Lục Li Dã đang muốn bước đi tìm cô ấy thì nghe lời của Liên Vu nói, anh ta nghi ngờ dừng lại.
“Tôi thấy anh đi xuống cũng mất công, không tới năm phút sau chị Hướng Tình cũng sẽ dời trận địa ra khỏi phòng sách.”
Liên Vân ăn ngay nói thật.
“Lời này có ý gì?”
Vẻ mặt của Lục Li Dã trầm xuống.
“Lẽ nào anh không nhìn ra được sao?’
Liên Vân cẩn thận lầm bầm một câu: “Rõ ràng chị Hướng Tình đang trốn anh mà!”
“…”
Vẻ mặt của cậu hai Lục càng khó coi hơn.
“Có điều nhắc tới cũng thấy lạ, theo lý mà nói anh liều mình làm việc nghĩa cứu chị Hướng Tình như vậy, chị ấy nên cảm động đến rơi nước mắt, lấy thân báo đáp anh mới đúng chứ? Nhưng tại sao sau khi anh cứu chị ấy, ngược lại chị ấy lại giận anh chứ? Lẽ nào anh đã làm gì khiến chị ấy giận rồi sao?”
Sau khi Liên Vân biết được cậu hai Lê rất đàn ông cứu Hướng Tình, quả thật cô ấy đã xem Lục Li Dã là siêu cấp đại thần trong đám đàn ông rồi.
Vì thế đối với phản ứng lạnh lùng của Hướng Tình cô ấy tỏ ra không hiểu.
“Cô cũng cảm thấy cô ấy đang giận tôi?’
Liên Vân nhún nhún vai, gật đầu: “Quá rõ ràng!”
Lục Li Dã thật sự không hiểu: “Tại sao phải tức giận?”
“Chuyện đó tôi cũng không biết! Có điều ngay cả nguyên nhân chị ấy giận anh, anh cũng không biết sao?”
Liên Vân tỏ ý không thể nào hiểu được.
Vẻ mặt Lục Li Dã mờ mịt lắc đầu.
Anh còn thật sự không biết rốt cuộc mình đã làm gì chọc cô gái kia không thoải mái đến nỗi khiến cô ấy trong mấy ngày này vẫn luôn vô tình hay cố ý trốn tránh anh.
“Bình thường phụ nữ các cô tức giận vì lý do gì?”
Vẻ mặt Lục Li Dã nghiêm túc hỏi Liên Vân, khiêm tốn học kinh nghiệm từ cô ấy.
“Phụ nữ tức giận có rất nhiều lý do, cho dù đàn ông nói sai một câu, phụ nữ cũng có thể giận nửa ngày đấy!”
Ngược lại cô ta nói cũng phải.
Đối với điều này Lục Li Dã tỏ vẻ khá đồng ý.
Logic của phụ nữ, mười người đàn ông cũng không cách nào đoán được.
“Vậy phụ nữ giống như Cao Hướng Tình thì theo hiểu biết của cô, cậu đây phải làm chuyện xấu gì mới sẽ khiến cho cô ấy giận lâu như thế chứ?”
Câu hỏi của Lục Li Dã đã làm khó Liên Vân.
Cô ấy nhăn mày sờ cằm nghiêm túc suy nghĩ.
“Lẽ nào mấy ngày gần đây cậu Lê quá gần gũi những cô gái khác? Vì vậy trong lúc vô tình bị chị Hướng Tình nhìn thấy, hoặc là phát hiện được, sau đó chị ấy ghen, vì thế mới giận anh?”
Liên Vân kinh ngạc lướt nhìn Lục Li Dã từ trên xuống dưới một lần, sau đó nhanh chóng cách xa anh ba bước.
Dáng vẻ ngây thơ kia giống như sợ rằng mình đứng quá gần anh sẽ tự rước lấy họa.
“Ghen?”
Lục Li Dã bị chữ này của Liên Vân làm cho choáng váng.
Liên Vân gật đầu thật mạnh: “Ngoại trừ cái này ra, thì đúng là không có chuyện gì đáng để chị Hướng Tình giận nữa? Chị ấy thật sự không giống người chỉ vì mấy câu nói mà làm mình làm mẩy?”
“Thật sao?”
Lục Li Dã liếc Liên Vân.
Ghen?
Người phụ nữ kia ghen vì mình? Ghen với ai?
Mấy ngày gần đây người phụ nữ anh ta tiếp xúc nhiều nhất chính là …Liên Vân.
Cũng đúng. Có những lúc cô ấy không có mặt, vừa vặn bác sĩ Trần đến đây, lúc cần thay thuốc chính là Liên Viên giúp đỡ.
Nói tới thân mật…
Tuy không tính là quá gần gũi, nhưng khoảng cách cũng rất gần!
Nhưng mà tại sao cô ấy phải ghen?
Còn nữa tại sao khi anh ta nghe nói đến từ này, trong lòng anh ta lại cảm thấy có phần vui vẻ chứ?
Lục Li Dã trừng mắt với Liên Vu: “Từ hôm nay trở đi, cô cách xa tôi một mét!”
“…”
Lục Li Dã nói xong, vội vàng đi về phía phòng sách.
Quả nhiên cô ấy đang ở đây.