CHƯƠNG 130: NGƯỜI CON GÁI ĐẸP NHẤT
Cao Dương Thành đau lòng hôn lên mái tóc cô, “Ừ anh không nói nữa! Anh đồng ý với em, chỉ cần em không buông tay, anh nhất định sẽ không buông trước…”
Thời điểm đó Cao Dương Thành cho rằng, chỉ cần cô kiên trì, anh nhất định sẽ theo tới cùng… Ai ngờ được, đến cuối, người buông tay trước lại là anh!
Mãi sau khi cảm xúc của Hoàng Ngân đã dịu đi đôi phần, cô mới rời khỏi vòng tay của anh.
Cao Dương Thành giơ tay xem giờ, sau đó sắp xếp lại tài liệu trên bàn rồi mở máy tính lên cho Hoàng Ngân, “Chút nữa anh có ca tiểu phẫu, tầm hai tiếng mới xong. Em cứ ở yên đây, ngoan ngoan đợi anh. Có thể ra ghế nghỉ ngơi một lát hoặc lên mạng xem phim đọc tin tức, chờ anh mổ xong, mình cùng đi ăn cơm nhé!”
Hoàng Ngân nhăn mày, ngẩng đầu nhìn anh, “Em cứ ngồi yên một chỗ sẽ buồn chết mất!”
“Đợi chút nữa Thùy Sam về, cô ấy sẽ trò chuyện cùng em, như vậy sẽ không lo buồn tẻ nữa. Nếu em cảm thấy chỉ có anh mới khiến em vui vẻ, anh có thể xin cho em vào phòng phẫu thuật! Nhưng em biết đấy, đó là nơi làm việc nghiêm túc, không phù hợp để bác sĩ nói mấy lời yêu đương. Vì thế anh mong em sẽ ở đây đợi anh về!”
“Em còn lâu mới vào phòng phẫu thuật với anh! Chán chết đi được!”
Hoàng Ngân xoay ghế, sau đó đặt tay lên chuột máy tính, buồn tẻ click trên màn hình: “Em có thể tùy tiện sờ vào máy tính của bác sĩ Cao!”
“Có thể! Nhưng em phải cam đoan không lấy cắp bất cứ thứ gì trong ổ F của anh!”
Cao Dương Thành nói vô cùng nghiêm túc.
Hoàng Ngân phì cười, thuận tay mở ổ F ra, tự nhiên thưởng thức ảnh chụp của mình.
Cô quay đầu, vừa nhìn vừa nhoẻn miệng cười.
Cao Dương Thành cũng buồn cười, nheo mắt nhìn cô, “Không nghĩ ảnh mình có thể đẹp đến vậy à?”
Hoàng Ngân hếch cằm, nghiêm túc đánh giá: “Em phát hiện ra mình rất đẹp đó! Anh xem, không photoshop, không trang điểm vẫn đẹp như người mẫu! Haizz, anh nói xem, sao hồi đi học không có chàng trai nào đàng hoàng theo đuổi em nhỉ?”
Cao Dương Thành vuốt ve khuôn mặt cô, sau khi quét mắt đánh giá từ trên xuống dưới, anh mới thủ thỉ kết luật, “Chỉ có thể nói, em chẳng hiểu gì về bản thân cả!”
Hoàng Ngân khịt mũi, cáu kỉnh gạt tay anh ra, “Hừ! Anh đang nghi ngờ thẩm mỹ của mình sao?”
Cao Dương Thành nhích đến gần, khẽ mân mê cắn nhẹ lên bờ môi cô, “Ừm, trước giờ anh vẫn thấy thẩm mỹ của mình quá bình thường. Bởi vì không hiểu sao, anh lại cho rằng cô gái như em là người đẹp nhất mà Cao Dương Thành anh từng nhìn thấy, duy nhất, không có người thứ hai!”
Truyện up có bản quyền trên app mê tình truyện
Khóe miệng cô nhếch lên đầy hạnh phúc.
Ồ, khéo ăn khéo nói ghê!
Cô nhảy lên, ôm lấy cổ Cao Dương Thành, sau đó cắn một cái thật mạnh lên môi anh để trả thù.
Chỉ khi nghe thấy anh kêu đau, Hoàng Ngân mới nhả ra rồi dịu dàng hôn khẽ lên đôi môi quyến rũ ấy.
Cao Dương Thành bế thốc cô lên để nụ hôn thêm nồng nàn, cháy bỏng. Giây phút ấy, cả thế giới ồn ào náo nhiệt bên ngoài chỉ còn lại hai người bọn họ, cho đến Vũ Phong và Dương Thùy Sam đẩy cửa bước vào, “Lão nhị… Khụ khụ… Xin lỗi đã quấy rầy! Hai người cứ tiếp tục… tiếp tục đi!”
Hoàng Ngân đỏ mặt, bấy giờ chỉ muốn độn thổ cho xong!
“Vào đi.”
Cao Dương Thành lại bình thản như không.
Vũ Phong và Dương Thùy Sam nhắm mắt theo lao, “Lão nhị, không làm gián đoạn chính sự của hai người chứ?”
“Cậu nghĩ nơi này phù hợp làm chính sự?”
Cao Dương Thành cầm tài liệu trong tay Vũ Phong, tức giận nện xuống đầu anh ta, “Muốn xem phim nóng trực tiếp à, quên đi!”
Hoàng Ngân quẫn bách đến mức hai gò má ửng đỏ, “Ừm… mọi người cứ nói chuyện với nhau đi, em qua gặp em gái một chút!”
“Chị dâu, chớ đi!”
Vũ Phong nhanh chân kéo Hoàng Ngân lại, “Chúng tôi vừa qua thăm bệnh cho cô ấy rồi. Hiện tại tâm tình của cô ấy không tốt, cô còn qua đó không phải tự đào hố chôn mình sao?”
“Nhưng em ấy là em gái tôi, không thể bỏ mặc như thế được?”
Hoàng Ngân vừa nghe thấy tâm trạng em gái không tốt, trong lòng nóng nảy hơn.
Cao Dương Thành cầm lấy tay cô, theo thói quen miết nhẹ để trấn an, “Nghe anh, đừng ở đây tranh luận làm gì. Đợi con bé bình tâm lại, anh sẽ đi cùng em!”
Giọng nói trầm ấm của Cao Dương Thành như có ma lực, vừa cất tiếng đã có thể xoa dịu tâm tình nóng như lửa đốt của cô.
Anh nhìn đồng hồ rồi nói, “Năm giờ chiều anh có hẹn mấy vị giáo sư khoa chỉnh hình trong và ngoài nước. Đến lúc đó anh sẽ đưa bọn họ tới kiểm tra toàn diện cho Thanh Nga. Nếu như kết luận khả quan, chúng ta có thể đưa con bé ra nước ngoài điều trị!”
“Ra nước ngoài điều trị?”
Hoàng Ngân kinh ngạc nhìn anh.
“Ừ.” Cao Dương Thành gật đầu, “Bởi vì đối với việc lắp chân tay giả mà nói, trình độ và kỹ thuật ở nước ngoài tân tiến hơn. Anh muốn con bé qua đó, như vậy mới có thể thích ứng nhanh nhất với tay chân giả, vừa tốt cho con bé cũng tốt cho chúng ta. Còn vết bỏng trên gương mặt, anh nghe bác sĩ chỉnh hình nói rằng việc này không khó. Riêng chuyện tiền nong, em đừng lo lắng, có anh đây rồi. Về tình về lý, anh làm là điều đương nhiên!”
“Nhưng mà…”
Hoàng Ngân cắn môi, nhất thời không biết đáp lại thế nào.
Nếu không dùng tiền của anh ấy, làm sao để em gái được hưởng môi trường điều trị tốt nhất bây giờ?
Thế nhưng dùng tiền của anh, trong lòng cô luôn cảm thấy áy náy không yên.
Cho nên, cô thật sự không biết nên nói gì vào lúc này.
“Cảm ơn anh.”
Cuối cùng cô chỉ có thể thốt mấy lời đơn giản nhưng chân thành nhất này.
Cao Dương Thành hiểu được lòng cô, đưa tay vuốt ve gương mặt cô rồi dỗ dành, “Em ngoan ngoãn ở đây nghỉ ngơi, có gì chờ anh giải phẫu xong rồi bàn tiếp!”
Anh nghiêng đầu về phía Dương Thùy Sam, dặn dò, “Lúc không có việc gì thì nói chuyện cùng cô ấy một chút, đừng để cô ấy buồn chán quá!”
Anh lo cô sẽ lại lo nghĩ vẩn vơ khi rảnh rỗi mất thôi.
“Thầy Cao yên tâm, em nhất định sẽ chăm sóc tốt chị Hoàng Ngân!” Dương Thùy Sam cam đoan!
Vũ Phong xoa đầu Dương Thùy Sam, “Chăm sóc vợ thầy cho tốt vào, cái này ảnh hưởng trực tiếp đến điểm trác đó nha!”
“Thật ạ?”
Dương Thùy Sam đảo mắt, nhìn về phía Cao Dương Thành.
“Thật.”
Cao Dương Thành thẳng thắn đáp lại.
Rốt cuộc, Hoàng Ngân không nghe nổi nữa, đỏ mặt lườm Cao Dương Thành rồi mở miệng đầy hờn dỗi, “Em có phải trẻ con đâu, anh đừng coi em như trẻ nhỏ thế chứ! Được rồi, em hứa trong lúc anh không ở đây, em sẽ ngoan ngoãn ngồi im một chỗ đợi anh về, được chưa?”
“Chị Hoàng Ngân, chị đúng là có phúc mà không biết hưởng nhé! Chị không biết đó thôi, khi một chàng trai thật lòng yêu thương mình, anh ta sẽ để mình trong tâm, che chở yêu chiều như với một đứa trẻ. Mình trong lòng anh ta mãi mãi là đứa trẻ không bao giờ lớn! Thầy Cao, thầy thấy em nói đúng không?” Dương Thùy Sam ngây thơ hỏi Cao Dương Thành.
Cao Dương Thành nhếch môi cười, gật đầu tán thành, “Đúng rồi! Cho nên cô ở trong mắt vài người ở đây mãi mãi là đứa trẻ chưa trưởng thành! Lão tứ, cậu thấy tôi nói đúng không?”
Cao Dương Thành hỏi Vũ Phong đầy sâu xa.
Gương mặt điển trai của Vũ Phong nhất thời đỏ bừng, vội vàng vờ như không biết, “Đi thôi, đến phòng phẫu thuật nào!”
Dương Thùy Sam nhìn Vũ Phong, thấy sự ngượng ngùng và cuống quýt dâng đầy trong mắt anh, cô không khỏi ngạc nhiên.
Hoàng Ngân hiểu ra, chợt nhoẻn miệng cười.
Sau đó hai người đàn ông cùng sóng vai bước ra khỏi phòng.
Dương Thùy Sam nhanh chóng kê ghế tới gần chỗ Hoàng Ngân, khẽ ngẩng đầu, chớp mắt hỏi cô đầy tò mò: “Chị Hoàng Ngân, yêu đương có cảm giác thế nào?”
Hoàng Ngân bật cười trước câu hỏi đầy ngây thơ ấy, cô bèn hỏi lại, “Sao thế? Em chưa yêu ai à?”
“Dạ chưa!” Dương Thùy Sam tiếc nuối lắc đầu.
“Không thể nào, em xinh xắn đáng yêu thế này mà không có ai theo đuổi sao?”
Hoàng Ngân không tin được nổi.
Chẳng phải những cô gái như Dương Thùy Sam đều nườm nượp kẻ đón người đưa hay sao?
“Có ạ, nhưng họ không phải gu của em!”
“Vậy em thích chàng trai thế nào? Giống Vũ Phong sao?” Hoàng Ngân gặng hỏi.
Chậc chậc, quả nhiên cô gái nào cũng thích hóng chuyện.
“Anh ta không phải mẫu người em thích nha!
Dương Thùy Sam đung đưa hai chân, vội vàng cúi đầu phủ nhận, “Dạng công tử phong lưu chơi bời như thế không phải mẫu người em thích! Em thích những người như thầy Cao! Chị xem thầy ấy tốt biết bao, vừa đẹp trai lại giàu có! Chủ yếu là chuyên môn vững vàng! Đúng không chị?”
Hoàng Ngân mỉm cười, “Nhưng thầy Cao của em đã thuộc về chị rồi! Hết cách, không thể nhường nổi!”
Dương Thùy Sam bật cười khanh khách, “Chị muốn cho cũng không được! Thầy Cao còn lâu mới đồng ý nha! Nếu chị làm thế, thầy ấy sẽ nổi trận lôi đình đó! À… nhắc đến thầy Cao…”
Dương Thùy Sam ngẩng đầu, vừa đắn đo suy nghĩ, vừa phân tích, “Lúc trước em từng nghĩ, người như thầy khi yêu sẽ giống như một vương tử cao quý, cho dù dịu dàng cũng sẽ có khoảng cách nhất định, chứ không phải như bây giờ, sẽ ngồi xuống hôn người mình yêu, sẽ thủ thỉ bao lời nồng nàn tha thiết. Chúng em chưa từng nhìn thấy thầy Cao như thế… Cảm giác ấy tuyệt vời quá! Chị Hoàng Ngân, ngay cả người ngoài như em còn cảm nhận được sự tuyệt vời ấy, huống chi người trong cuộc! Cho nên, dù cả thế giới này chia cắt hai người, em vẫn ủng hộ đến cùng!”
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ánh lên vẻ ngây thơ của Thùy Sam, trong lòng Hoàng Ngân chợt cảm thấy ấm áp, khóe mắt ngấn lệ.
“Thùy Sam, cảm ơn em!”
Hoàng Ngân xoa đầu cô, “Cảm giác có ai đó ủng hộ… Thật tốt! Anh chị sẽ cố gắng!”
Dương Thùy Sam nghe vậy, không khỏi ngượng ngùng gãi đầu gãi tay, “Em chỉ nói thật lòng mình thôi!”
Hoàng Ngân cười, “Cô gái như em, nhất định sẽ có một người nâng niu và yêu thương em như bảo bối!”
Vừa dứt lời, ráng hồng trên gương mặt cô càng đỏ hơn. Không hiểu vì sao, trong lúc đó cô lại nhớ đến gương mặt anh tuấn phong lưu của Vũ Phong.
Hừ!
Thùy Sam hừ mũi, còn khướt cô mới thích tên phong lưu đó!
…
Hai tiếng sau ca mổ kết thúc. Cao Dương Thành cởi áo vô khuẩn, khoác chiếc blouse quen thuộc rồi nhanh chân rời khỏi phòng phẫu thuật.
Khi đẩy cửa văn phòng bước vào, anh nhìn thấy trên chiếc ghê kê sát cửa sổ có một cô gái đang say giấc nồng. Ánh mắt trời chan hòa xuyên qua cửa kính, dịu dàng sà xuống gương mặt yêu kiều ấy, khiến khuôn trăng ngủ yên vừa thanh tú lại rực rỡ vô ngần.