CHƯƠNG 389: KHUYÊN CÔ ẤY HỦY HÔN
Nhà họ Vũ dùng bữa.
Người nhà họ Cao chỉ có Cao Hướng Dương đến, ông bà Cao đã đi du lịch nước ngoài một tuần rồi vẫn chưa về.
Hướng Tình cũng ra ngoài để thực tập làm kí giả rồi, bận rộn hơn ai hết.
Vũ Quỳnh ngược lại không ngờ rằng đột nhiên Cao Hướng Dương lại xuất hiện ở nhà cô.
Cô còn tưởng là anh đang tức giận cơ mà!
Cao Hướng Dương mặc bộ âu phục màu xanh sẫm, bên trong là chiếc sơ mi sẫm màu, trên cổ thắt một chiếc cà vạt màu xám, khiến cho khí chất trưởng thành của anh càng trở nên rõ nét, toàn thân toát ra một loại sức hút mà chỉ những người đàn ông trưởng thành mới có.
Vừa vào nhà, Vũ Phong đã gọi anh vào phòng đọc sách đánh cờ.
Lúc đi qua Vũ Quỳnh, đến chào anh cũng không chào, thậm chí đến nở một nụ cười với cô anh cũng không thèm.
Vũ Quỳnh vốn muốn hỏi sao anh lại đeo chân giả ra ngoài rồi, kết quả chưa nói gì liền bị thái độ của anh chặn lại.
Rõ ràng là anh đang tức giận, không chỉ vậy, còn tức đến đầu xì khói rồi!
Vũ Quỳnh vốn muốn giải thích với anh, nhưng Trần Mặc đang ở đây, cô cũng không tiện nói.
Tuy là cô với Trần Mặc không có chút tình cảm nam nữ nào, hơn nữa trước đó cũng vừa nói rõ ràng với nhau, nhưng dù sao anh ta cũng là người từng có hôn ước với cô, cũng cần có sự tôn trọng tối thiểu.
“Tam Nhi, qua đây giúp mẹ một tay đi…”
Tiếng Thùy Sam vọng ra từ bếp.
“Vâng, con qua đây!”
Vũ Quỳnh vội vàng đi vào phòng bếp.
Trên bàn ăn, không khí có chút kì quái.
Mấy người trẻ tuổi, chỉ có Trần Mặc là tâm trạng không có ảnh hưởng gì, cứ nói nói cười cười.
Vũ Quỳnh và Cao Hướng Dương từ đầu đến cuối không hé răng lấy một lời.
Thật ra, bữa ăn hôm nay là Thùy Sam cố ý sắp xếp.
Chuyện Cao Hướng Dương chạy theo con gái bà sang tận Mỹ, bà đã nghe ngóng được hết.
Nói thật lòng, giữa Trần Mặc và Cao Hướng Dương, xét điểm nào thì bà cũng vừa ý Cao Hướng Dương hơn, nhưng… Hướng Dương của hiện tại lại mất đi nửa cái chân… bà tuyệt đối không phải là khinh người ta, cũng không phải là có thành kiến gì, ngược lại, bà cảm thấy đau lòng, thương xót thay cho anh, nhưng bà lại là… mẹ của con bà!
Người mẹ nào cũng hy vọng con mình chọn được nửa kia càng ưu tú càng tốt!
Xét về thân thế, ngoại hình hay năng lực, tuyệt nhiên Cao Hướng Dương chính là rồng giữa muôn loài, chỉ là… thiếu mất nửa cái chân, huống hồ bệnh tình vẫn chưa hoàn toàn được chữa khỏi. Chỉ xét hai điểm này, Thùy Sam đã tự có suy nghĩ của riêng mình.
Có chút ích kỷ, nhưng cũng vì hạnh phúc của con gái mình.
“Hướng Dương, ăn nhiều một chút!”
Thùy Sam gắp vài miếng thịt, bỏ vào bát của Hướng Dương.
“Cảm ơn dì Sam.”
Cao Hướng Dương cười đáp lễ.
“Hướng Dương, con xem Tam Nhi nhà dì với Trần Mặc đều có chỗ dựa rồi, sao con vẫn cô đơn một mình vậy? Bình thường không có ai vừa ý sao? Trong bệnh viện không thiếu các cô y tá xinh đẹp hiền thục, thật sự không có ai lọt vào mắt xanh của con à?”
Lời nói của Thùy Sam làm cho Vũ Quỳnh đang ăn giật mình dừng lại.
Cao Hướng Dương cười nhẹ: “Sao thế ạ? Dì Sam lại nghe mẹ con nói gì rồi?”
“Đứa trẻ này!”
Thùy Sam cười rộ lên: “Thời gian như thoi đưa, con cũng đã ba mươi mốt tuổi rồi! Tuổi không còn nhỏ nữa, sao mẹ con có thể không lo lắng cơ chứ! Đối tượng xem mắt lần trước mẹ con sắp xếp không ổn sao? Nếu không được, dì Sam sẽ giới thiệu cho con, dì biết rất nhiều cô gái ưu tú đó!”
Cao Hướng Dương dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng Thùy Sam.
Tầm nhìn vô ý lại rơi trên người của Vũ Quỳnh ở phía đối diện.
Anh nheo mày cười: “Dì Sam cũng muốn làm mai cho con sao?
“Cái đấy còn phải xem ý con thế nào đã!”
Cao Hướng Dương chỉ cười, không nói gì.
Ánh mắt chỉ đặt ở gương mặt của Vũ Quỳnh, nhìn chằm chằm cô.
“Ý con thế nào?”
Thùy Sam lại tiếp tục hỏi Cao Hướng Dương.
“Dạ?”
Cao Hướng Dương nheo nheo lông mày, thu hồi ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào Vũ Quỳnh, nhìn về hướng Thùy Sam: “Dì Sam chọn giúp con?”
“Được thôi ạ!!”
Thùy Sam vui vẻ vô cùng.
Gương mặt nhỏ nhắn của Vũ Quỳnh bỗng chốc tối sầm lại.
Lúc nãy cô không nói gì là muốn xem thái độ của Cao Hướng Dương.
Cô cho rằng anh sẽ từ chối, lại không ngờ anh lại đồng ý.
Tim của Vũ Quỳnh lúc này giống như là đang được ngâm trong giấm chua vậy, đặc biệt chua.
Bây giờ đang ăn cơm mà cô thấy không khác gì đang nhai sáp.
Cô ý thức được, cái vòng tròn luẩn quẩn này mãi mãi trêu đùa với bản thân cô.
Lúc ở bên nhau, anh tỏ ra bộ dạng không thể sống thiếu cô, vừa rời xa nhau liền giống như những ân ái trước đây chưa từng xảy ra.
“Con ăn no rồi, mọi người từ từ dùng bữa!”
Vũ Quỳnh đột nhiên buông bát đũa xuống, không để ý đến mọi người trên bàn ăn, đứng dậy, lên lầu về phòng.
“Rầm” một tiếng, cửa phòng bị cô nặng nề đóng lại, giống như là phát tiết tất cả những áp lực không vui vẻ trong lòng.
Thùy Sam vừa nhìn liền biết con gái mình không vui, lo lắng nhìn chồng của mình, lại nhìn Trần Mặc đang ngồi ở bàn ăn, cười: “Được rồi, đừng quan tâm đến nhóc con đó, tính tình nó không tốt, chúng ta ăn cơm đã, buổi tối nó đói rồi sẽ tự xuống ăn!”
Sau khi ăn tối xong, Trần Mặc chào mọi người rồi rời khỏi nhà họ Vũ.
Cao Hướng Dương không đi đâu cả, ở trong phòng đọc sách chơi cờ cùng Vũ Phong, dù sao thì trong nhà anh bây giờ chẳng có ai, về nhà sẽ rất nhàm chán, ở lại cùng chú Phong đánh cờ giết thời gian cũng không tồi.
Vũ Phong di chuyển ‘con xe’: “Cẩn thận, sắp chiếu tướng rồi!”
Cao Hướng Dương cười, “Chú Phong, xem ra con lại thua rồi!”
Vũ Phong cười to lên: “Đứa nhóc này cứ nhường ta!”
“Chú Phong, chú đừng khiêm tốn, gừng càng già càng cay! Đấu với chú, con còn kém xa!”
“Được rồi! Chơi thêm ván nữa đi!”
“Dạ!”
Hai người, lại bắt đầu bày trận bàn cờ.
“Hướng Dương, hôm nay dì Sam nói muốn giới thiệu đối tượng cho con, con thật sự đồng ý?”
Vũ Phong vừa hỏi Cao Hướng Dương, vừa hạ ‘con pháo’ di chuyển ra hướng sông đối bờ.
Cao Hướng Dương ngừng lại nửa giây, mím môi: “Dì Sam là có ý tốt.”
“À? Lời này của con, ý là bà ấy mà sắp xếp cho con con liền nghe theo à?”
Vũ Phong phản pháo lại một câu.
Cao Hướng Dương đi nước cờ, lúc này mới trả lời thật: “Chú Phong, thật ra con đã có người trong lòng rồi!”
“Hả?”
Vũ Phong điều chỉnh lại sắc mặt: “Sẽ không phải trùng hợp là Tiểu Tam nhà chú chứ?”
Cao Hướng Dương cười.
Không phủ nhận câu nào.
Vũ Phong thở dài: “Con với Tiểu Tam nhà chú xem như là có duyên mà không có phận, con bé hiện đã là của Trần Mặc nhà người ta rồi!”
“Chẳng phải hai người đó còn chưa kết hôn sao ạ?”
Cao Hướng Dương trả lời như một lẽ đương nhiên.
“Con cái thằng nhóc hồ đồ này!!”
Vũ Phong mắng một câu, liền ăn ngay một con pháo trước mặt của Cao Hướng Dương: “Hai đứa chúng nó bây giờ ân ân ái ái, con đừng có phá hoại, chú nói con biết, dù cho hôm nay con nhường chú cả trăm ván cờ, thì con gái rượu của chú cũng không đến lượt con, con đừng có vọng tưởng trèo cao!!”
“Vậy chú Phong đã hỏi ý kiến của con gái chú bao giờ chưa ạ?”
Cao Hướng Dương không hoảng loạn hỏi lại.
Nước cờ anh vừa đi, trực tiếp tiêu diệt ‘con xe’ của ông.
“Nhường đã không có tác dụng vậy thì con sẽ không khách khí nữa!”
“Thằng nhóc hồ đồ này!! Con gái chú nghĩ gì chẳng lẽ con lại không hiểu ư? Con hiểu con bé nhất, nếu như nó thật sự thích con thì sẽ chấp nhận đính hôn với Trần Mặc sao? Đã sớm làm ầm lên đòi hủy hôn rồi!”
“Vậy được, nhân dịp này con khuyên cô ấy!”
Cao Hướng Dương nói xong, lại ăn một ‘con tượng’ của Vũ Phong.
“Khuyên con bé cái gì?”
Vũ Phong nhanh chóng nghĩ cách bảo vệ các quân cờ của mình.
“Khuyên cô ấy hủy hôn!”
“…”
“Con đây là muốn làm loạn phải không!! Dì Sam của con mà biết nhất định sẽ đánh con!”
Vũ Phong chỉ thẳng vào mũi anh hét lên.
“Vậy nếu như ở trong bụng Tam Nhi có Tiểu Tiểu Tam rồi thì làm sao ạ?”
Cao Hướng Dương chính là đang nói bừa.
Vũ Phong trợn mắt lên: “Con…con nói là thật ư?? Tam Nhi con bé…con bé…”
“Chú Phong, tình huống này chú sẽ làm thế nào?”
“Còn có thể làm sao? Thật là đáng chết!! Đương nhiên chỉ có thể từ hôn với Trần gia! Thằng nhóc hồ đồ này, hai đứa đã cắm cho Trần Mặc cái sừng to như vậy rồi!”
Vũ Phong tuy là ngoài miệng mắng, nhưng trong lòng kích động khó nói thành lời, lồng ngực vẫn còn nhấp nhô: “Con nói là thật sao? Hả?”
“Con nói đùa đấy!”
“…”
Vũ Phong xém chút nữa là thổ huyết.
Cao Hướng Dương lại bình tĩnh ăn một con tướng lớn của Vũ Phong, mím môi ra, “Con chỉ cảm thấy cách gạo nấu thành cơm này có tác dụng hơn việc nhường chú trăm ván cờ!!”
“Được rồi, chú Phong!”
Cao Hướng Dương cười ưu nhã, đứng dậy, cúi người xuống, xin phép đi về: “Ván này thắng bại đã phân, hôm nay con giết thời gian với chú đến đây thôi!”
Cao Hướng Dương nói xong, liền quay lưng đi ra ngoài.
“Này!! Con đi đâu thế??”
Cao Hướng Dương đầu cũng không quay lại: “Nấu cơm!!”
“…”
Thằng nhóc thối!! Còn xấu xa hơn so với ba nó năm xưa!
Vũ Quỳnh nghe thấy tiếng mở cửa liền ra mở: “Mẹ, con đã nói rất nhiều lần rồi, bây giờ con không muốn ăn gì cả, mẹ để con một mình yên tĩnh chút đi, được không?”
Vũ Quỳnh đến bây giờ vẫn tức xì khói đầu!
Không chỉ tức mỗi Cao Hướng Dương, mà tức lây cả sang mẹ mình.
Đang yên đang lành làm gì mà nhất định muốn anh đi xem mắt!
Thế mà người đàn ông ấy thì sao? Lại dám không từ chối?
A!!
Quả nhiên là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, lúc nào cũng đứng núi này trông núi nọ!
Vũ Quỳnh càng nghĩ càng thấy tức, đương nhiên nói chuyện sẽ không chút thân thiện.
Lại không nghĩ mở cửa nhìn thấy không phải mẹ mình, mà là…Cao Hướng Dương?
Vũ Quỳnh lặng người, trừng mắt nhìn anh: “Anh đến đây làm gì?”
Cô không cho anh vào phòng, ép đứng ở cửa, dùng giọng điệu khó chịu hỏi anh.
“Không đói sao?”
Cao Hướng Dương hỏi cô.
“Không cần anh lo.”
Tức đến no luôn rồi, còn đói gì nữa!
Vũ Quỳnh nói xong, định đóng cửa đi vào, lại bị Cao Hướng Dương dùng một tay chặn lại, sau đó không đợi Vũ Quỳnh kịp phản ứng lại, cả người liền bị Cao Hướng Dương xách xuống lầu.
“Anh làm cái gì thế, làm gì thế hả? Buông em ra!”
Cao Hướng Dương không để ý đến cô.
Một tay đem cô đến trước bàn ăn, ép cô ngồi xuống: “Ăn cơm!”
Trên bàn bày đủ loại món ăn, vẫn còn nóng, chắc hẳn là mẹ cô mới hâm nóng lại.
“Ăn rồi!”
Cao Hướng Dương đưa đũa ra trước mặt cô.
Vũ Quỳnh không động đậy.
Cô là cố ý khiến anh tức giận.
“Em tưởng bản thân còn nhỏ lắm à, tức giận thì liền tuyệt thực?”
Cao Hướng Dương dạy dỗ cô.
“Không cần anh lo.”
Vũ Quỳnh ngữ khí càng nặng nề.
Nói xong, cô đứng dậy muốn đi, liền bị Cao Hướng Dương dùng sức ép quay lại bàn ăn, thân hình to lớn chặn trước mặt cô: “Việc này thì anh nhất định phải lo! Nếu hôm nay em không ăn cơm, đừng nghĩ đến việc bước nửa bước ra khỏi nhà ăn!”
“Anh…bắt nạt người quá đáng!!!”
Vũ Quỳnh ngẩng cổ lên gào to, bộ dạng nhăn răng há mồm như này, giống như một con mèo nhỏ bị trêu chọc cho tức giận: “Đây là nhà em! Em không ăn cơm thì sao? Anh định đánh em sao? Ba mẹ em đang ở đây, anh dám đánh em sao, xem họ liều mạng với anh như thế nào!!”
“Vũ Tiểu Tam, em nên biết điều chút mà ngoan ngoan ăn cơm cho anh! Còn tiếp tục hếch mũi lên mặt, là bị đánh thật đấy, đến cả chỗ để khóc em cũng tìm không thấy đâu!”