CHƯƠNG 412: EM VẪN LUÔN ĐỢI ANH
Những giọt nước mắt như trân châu không ngừng tuôn rơi, cô cố chấp muốn đứng dậy, nói: “Sao mọi người đều túc trực bên giường con vậy? Không ai ở bên chăm sóc Hướng Dương à? Con phải đi thăm anh ấy… mau để con đi thăm anh ấy…”
“Tam Nhi!!”
Thùy Sam đột nhiên bước đến trước mặt cô, gắt gao ôm con gái mình vào lòng.
Trong một khoảnh khắc, dựa luôn vào đôi vai gầy yếu của cô, khóc thất thanh lên.
Nghe tiếng khóc của Thùy Sam, Vũ Quỳnh cũng không nhịn được mà lau nước mắt, thấp giọng nức nở.
“Mẹ…mọi người…mọi người làm sao vậy? Đang yên lành lại khóc ầm lên…”
Thanh âm của Vũ Quỳnh run rẩy.
Trong lòng bắt đầu có chút bất an…
Sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Phản ứng của họ như này… như là nói cho cô một sự thật tàn nhẫn… “Mọi người đừng như vậy mà!! Không cho mọi người khóc…Mọi người khóc cái gì!! Không được khóc…. Không được khóc….”
Vũ Quỳnh ngồi trên giường, cố chấp gọi, gào to lên.
Nước mắt cứ thế rơi, không dừng lại được, mà cũng không kìm nén được.
“Tam Nhi…”
Thùy Sam đau lòng lau nước mắt cho con gái: “Tam Nhi, mẹ không khóc nữa, con cũng đừng khóc.”
Sau đó, quay đầu lại nhìn Hoàng Ngân, an ủi bà: “Hoàng Ngân, chị cũng đừng khóc nữa…”
“Đúng đúng, không được khóc…”
Hoàng Ngân lau nước mắt: “Tam Nhi, nghe lời, ngủ chút đi.”
“Mẹ, mọi người để con đi thăm Hướng Dương đi, được không? Con xin mọi người đó…”
Vũ Quỳnh nói xong, cố chấp muốn ngồi dậy.
Thùy Sam không cản, Hoàng Ngân cũng vậy.
Thùy Sam quay đầu nhìn Hoàng Ngân, quay người lại nhìn những người ở phía sau, thở dài một cách nặng nề.
Hốc mắt của Hoàng Ngân đã ướt đẫm rồi.
“Tam Nhi…”
Hoàng Ngân nhẹ giọng gọi cô, ngồi ở đầu giường cô: “Hướng Dương nó…nó đi rồi…”
“Đi…đi rồi???”
Vũ Quỳnh nghe hai chữ này, ngay lập tức như bị sét đánh vậy, toàn thân bỗng chốc co rúm lại, nước mắt như suối tuôn ra không ngừng: “Có…có ý gì vậy?? Mẹ, cái gì gọi là anh ấy đi rồi?? Anh ấy đi đâu cơ???”
“Đi rồi” nghĩa là…
Chết rồi sao?!
Sao có thể cơ chứ???
Cô còn vừa mới gặp anh cơ mà, anh xuất hiện trong giấc mơ của cô rõ ràng như vậy!!
“Tam Nhi, con đừng kích động!! Không phải ý đó, nó vừa ra khỏi bệnh viện! Bây giờ chúng ta đều không biết nó đã đi đâu, ông con đang đi tìm nó rồi!”
Hoàng Ngân cũng không ngờ vừa chợp mắt một chút tỉnh lại con trai mình đã không thấy đâu!
Đầu giường để lại một bức thư.
Là gửi cho Hoàng Ngân.
Nội dung của lá thư đại khái là:
“Con biết từ trước đến giờ mẹ luôn là một người mẹ vĩ đại, từ lúc con ra đời liền có người khác kiên trì chuẩn bị.
Cơ thể của con duy trì đến ngày này giờ này, con biết, tỉ lệ con sống tiếp là bằng ‘0’.
Khi con nhìn mẹ đang ngày một gầy đi vì con, mẹ, con biết là con nên rời đi…để mọi người nhìn thấy con ngày một yếu đi, không bằng để lại cho mỗi người một chút hy vọng, hoặc có thể, một ngày nào đó con sẽ trở về với một thân thể khỏe mạnh!
Con biết làm như thế này là con ích kỷ, con nghĩ mỗi một người mẹ đều hy vọng con trai mình dù cho chỉ một phút một giây ngắn ngủi đều có thể ở bên cạnh mình… Nhưng mà, con xin lỗi, mẹ! Con vẫn phải đi.
Vì con không cách nào tin là sức khỏe của con có thể duy trì được bao lâu nữa… Mẹ là một người mẹ mạnh mẽ, nhưng, Tam Nhi cô ấy không phải là một người vợ kiên cường.
Cô ấy cần một niềm tin, một niềm tin cổ vũ cô ấy sống tiếp!!
Chỉ khi con rời đi mang theo một tương lai chưa rõ ràng, có lẽ mới có thể cho cô ấy có niềm tin sống tiếp…”
Cao Hướng Dương đi rồi.
Anh cùng với cơ thể gầy yếu của anh, rời khỏi tầm mắt của mọi người.
Không ai biết anh rốt cuộc đi đâu, thậm chí, không ai biết anh có an toàn không, anh có đang thở chung bầu không khí với họ không… Lúc tất cả mọi người tưởng rằng Vũ Quỳnh sẽ chìm vào giấc mộng đau khổ không có hồi kết, lại không ngờ rằng sau khi khóc lóc ba ngày trời, cô khôi phục trạng thái bình thường, bắt đầu chuyên tâm vào việc học sắp xếp nghiên cứu ẩm thực phân tử của mình.
Cô học rất chăm chỉ, cô dành tất cả thời gian của mình vào sách vở và thực nghiệm.
Thùy Sam trước giờ chưa từng thấy con gái mình chuyên tâm như vậy, bà thấy vui mừng thanh thản, cũng cảm ơn Hướng Dương đã vô cùng hao tâm và hiểu con gái mình… Nếu không vì muốn con gái bà tiếp tục sống trên cuộc đời này, sao thằng bé có thể rời đi mà không nói một lời như vậy?
Không ai hay biết, một người đang mắc bệnh nặng phải có dũng khí lớn như nào thì mới có thể rời bỏ người mà bản thân yêu thương nhất, cô độc một mình đối mặt với đau đớn bệnh tật…Nếu như anh có thể tiếp tục sống tốt, có lẽ, niềm an ủi duy nhất cổ vũ anh sống tiếp chính là…có thể đoàn tụ với những người mà bản thân yêu thương một lần nữa!!
Hai năm sau.
“Cô Vũ, có thể dừng bước nhận phỏng vấn một chút không?”
Vũ Quỳnh vừa bước ra từ hội chợ triển lãm ẩm thực phân tử liền bị các phóng viên vây chặt lại.
Không nghi ngờ gì, những biểu hiện xuất sắc gần đây của cô đã thành công đưa cô tiến vào hàng ngũ top mười về ẩm thực phân tử thế giới.
Đây chắc chắn là sự kiện lớn chấn động thế giới!
Một thiếu nữ tuổi mới hai mươi ba, vào giờ phút này, dựa vào năng lực xuất chúng của bản thân, thành công trở thành một trong mười đại sư ẩm thực phân tử nổi tiếng được cả thế giới công nhận.
Vũ Quỳnh ưu nhã đứng giữa đám đông, vô vàn các ánh đèn flash bắt trọn dáng vẻ đẹp đẽ đoan trang của cô, ở độ tuổi này có được sự lão luyện như vậy là điều khó vô cùng.
Người phụ nữ này, giống như là có một loại sức hút đặc biệt mà thần thánh ban cho… Nụ cười tỏa nắngchiếu sáng vạn vật xung quanh.
“Ngại quá, tôi đã có hẹn rồi, nếu như muốn phỏng vấn thì mọi người hãy liên hệ với trợ lí của tôi để sắp xếp thời gian, phiền mọi người nhường đường.”
Vũ Quỳnh cười nhẹ từ chối.
Đi đôi giày cao gót bước đi một cách ưu nhã, cô đi theo dòng người về phía bãi đỗ xe.
Nhà báo đối với lời từ chối khéo của cô không mấy để ý, tiếp tục đuổi theo cô hỏi: “Cô Vũ, đạt được thành công ngày hôm nay người cô muốn cảm ơn nhất là ai?”
Bước chân của Vũ Quỳnh dừng lại…
Quay đầu nhìn sang phóng viên bên cạnh mình.
Vô số ánh đèn flash đang hoạt động trước mắt cô.
Cô đứng vững, nhìn vào ống kính, cười nhẹ: “Người tôi muốn cảm ơn nhất, ngoại trừ thầy Pitt của tôi, thì là…chồng của tôi!”
“Chồng??”
Hai chữ này, lập tức làm dâng lên một làn sóng dữ dội.
“Cô Vũ, cô còn trẻ như vậy mà đã kết hôn rồi sao? Sao nhìn có vẻ không giống như thế?”
Nếu như cô gái trẻ này đã từng bước vào lễ đường kết hôn, vậy sẽ khiến rất nhiều chàng trai nắm chặt cổ tay!
Vũ Quỳnh cười nhạt, sau đó, cúi đầu xuống rút từ trong túi xách ra hai quyển sổ đăng ký kết hôn, vén mái tóc dài ra sau: “Đây là giấy đăng kí kết hôn của tôi và chồng tôi, đã được hai năm rồi!”
Nói xong, cô nhanh chóng cất lại vào trong túi.
“Woa! Cô Vũ đã kết hôn từ hai năm trước rồi, sớm thật đấy…”
“Cô Vũ, chồng cô là người thành công như nào vậy?”
“Cô Vũ, bình thường cô đều để giấy đăng ký kết hôn trong túi xách à? Tại sao vậy?”
Trái tim của Vũ Quỳnh đột nhiên như bị bóp nghẹt lại…
Mãi cô mới trả lời câu hỏi của phóng viên: “Tôi luôn để ý quan tâm đến hôn nhân, và chồng của tôi! Được rồi, hôm nay phỏng vấn đến đây thôi. Tôi còn có việc, tôi đi trước đây!”
Vũ Quỳnh nói xong liền leo lên xe của mình.
Trợ lý cũng lên theo.
Cửa xe đóng lại.
“Đến đài truyền hình.”
Trợ lý nói với tài xế.
Vũ Quỳnh ngả đầu vào ghế da, mệt mỏi nhắm mắt lại, nghỉ ngơi một chút.
“Tiểu Quỳnh, chị có chút không hiểu ý em.”
Trợ lý đột nhiên hỏi Vũ Quỳnh.
“Cái gì?”
Vũ Quỳnh không mở mắt, hỏi lại.
“Sao đột nhiên em lại đề cập chuyện kết hôn của bản thân với truyền thông? Mấy ngày trước đã nói rõ ràng với công ty rồi, vốn dĩ chuyện này phải cho qua đi? Bây giờ em công bố chuyện kết hôn ra ngoài, bên đó sẽ rất khó sắp xếp….”
Vũ Quỳnh đột nhiên mở to mắt, trừng mắt nhìn trợ lý, nói: “Ý của chị là bảo em lừa công chúng?”
“Những cũng không thể xem là lừa công chúng được…”
Trợ lý hơi mím môi, do dự một chút, vẫn là nhỏ tiếng nhắc nhở một câu: “Giấy chứng nhận kết hôn này…không phải là giả sao?”
Cô đã biết từ sớm, không phải sao?
Vũ Quỳnh biết được từ bao giờ?
Chính là từ lần đầu cô đưa cho Hướng Tình xem.
Hướng Tình làm nghề gì cơ chứ? Là làm phóng viên đó!
Đôi mắt tinh tường đó, vừa nhìn sẽ biết ngay thật giả.
Vũ Quỳnh tất nhiên không tin, cuối cùng liền đích thân đến ủy ban nhân dân, kiểm tra tình trạng kết hôn của của bản thân, biết được kết quả, cô suýt nữa thì sụp đổ.
Hôn nhân của cô như một trò đùa!
Ban đầu Vũ Quỳnh vô cùng đau khổ và tức giận.
Cô thấy bản thân giống như là bị anh chơi đùa vậy.
Cô chợt cảm thấy bản thân giống như một kẻ ngốc, không chỉ vậy còn là loại cực kì ngốc!
Nhưng rất nhanh sau đó, cô liền cảm thấy thư thái.
Dần dần, cô ngày càng hiểu được tâm ý của anh…
Rời xa nhau càng lâu, cô càng cảm nhận được rõ ràng sự quan tâm của anh đối với mình.
Không kết hôn, sợ cô sau này mang danh ‘đã từng kết hôn’.
Rời đi, là hy vọng cô có thể sống tốt.
Nhưng cho đến hiện tại…
Cao Hướng Dương, anh có nhìn thấy không? Cô sống rất tốt, còn anh thì sao?
Anh ở đâu rồi? Có phải anh đang sống rất tốt ở một nơi nào đó trên thế giới không?
Anh có biết, em vẫn luôn chờ đợi anh không?
Ở nơi tận cùng có thể anh sẽ nhìn thấy em đang đợi anh!!
Vũ Quỳnh từ từ mở mắt ra.
Ánh mắt sắc lẹm quét qua người của trợ lý, cảnh cáo nói: “Nếu lần sau tiếp tục để em nghe thấy chị nói như vậy, chị hãy tự thu dọn hành lý đi, cút!!”
Trợ lý dường như bị bộ dạng đột ngột trách móc của Vũ Quỳnh dọa sợ, thật sự không dám nói gì nữa.
Xe, rất nhanh chóng liền dừng lại ở cửa đài truyền hình.
“Cô Vũ, cuối cùng cô cũng đến rồi! Nhanh lên một chút, mời vào trong!”
Nhân viên của đài truyền hình bận rộn chào đón cô.
Hướng dẫn cô, đi qua cổng vân tay, nhanh chóng đi vào phòng trang điểm.
Lúc trang điểm, trợ lý lấy kịch bản nhà đài đưa cho Vũ Quỳnh.
“Phỏng vấn hôm nay đại khái là về cái vấn đề sắp xếp phân tử, có một chút về…vấn đề tình cảm riêng tư…”
Vũ Quỳnh mệt mỏi dựa vào ghế trang điểm, nghe trợ lý đọc kịch bản.
Từ đầu đến cuối, cô hoàn toàn không lên tiếng.
Ngoài mặt lại càng không có biểu tình gì, để mặc thợ trang điểm làm cho cô.
Trợ lý nhìn ra được sự ngán ngẩm của của Vũ Quỳnh đối với phỏng vấn của nhà đài, thu dọn kịch bản lại, thở dài: “Tiểu Quỳnh, em vốn không hề thích cuộc sống xuất đầu lộ diện trước công chúng như này, sao em còn hết lần này đến lần khác nhận phỏng vấn của họ?”
Vũ Quỳnh ngước mắt lên nhìn trợ lý: “Ai nói em không thích cuộc sống như này, ngược lại em rất thích! Chị tiếp tục đọc kịch bản đi!”