CHƯƠNG 553: THÌ RA ANH ĐÃ CÓ NGƯỜI MÀ ANH THÍCH
“Nịnh bợ tôi cũng vô ích! Ảnh gì?”
Liền lại gần con nhóc nhỏ mọn này, một chút cũng không thể qua khỏi đôi mắt thần của Đình Hải.
Huyền My đem USB trong tay đưa cho anh: “Mấy bức ảnh đều ở trong này, anh xem thử có thể chỉnh sửa được không?”.
Đình Hải nghi ngờ mà nhận lấy, từ trên giường ngồi dậy sau đó ngồi xuống máy tính ở trước mặt.
Mở máy tính ra, cắm USB vào, sau đó đưa khăn mặt ở trong tay vứt qua cho Huyền My nói “Giúp tôi lau khô tóc”.
“Hả? À được!”
Nhìn anh ta đáp ứng sửa ảnh giúp cô như vậy thì cô cũng sẽ cố gắng giúp anh ta lau khô tóc!
Đình Hải ngồi ngay ngắn trước máy tính, tay gõ trên bàn phím, kiểm tra mấy bức hình trong USB của cô thì cảm thấy đặc biệt… kỳ lạ!
Tại vì sao lại nói là kỳ lạ?
Bối cảnh của mấy tấm ảnh là trên đường phố nước Anh, xem chừng là ở trên mạng tải xuống, còn có một vài tấm cô tự chụp chung với một vài người Anh.
Đình Hải quay ghế lại, nhìn cô.
Huyền My đang ngoan ngoãn cầm khăn lông ở trên tay lau mái tóc ngắn còn ướt của anh ta, vừa thấy anh ta quay người lại thì cũng ngừng động tác ở trên tay, đầu cúi xuống hỏi anh ta “Làm gì vậy?”
“Anh muốn làm gì ?”
Anh ta chỉ trên màn hình máy tính.
“À là cái này à!”.
Huyền My đến trước máy tính, giải thích với anh ta:“Tôi muốn đem những bức ảnh chụp chung này, P phía sau thành cảnh trên đường phố nước Anh! Phải làm sao mà không thấy vết sửa nào, anh làm được không?”
Đình Hải khoanh hai tay trước ngực, kì quái mà nhìn cô: “Cậu sửa những tấm ảnh này để làm gì?”
“Anh đừng có hỏi nữa, giúp tôi sửa thôi là được!”
Đình Hải híp mắt dò xét cô.
Chỉ nhìn cô thôi nhưng cũng không làm gì.
“Được rồi, được rồi, tôi nói!”
Huyền My không thể nào lay chuyển được anh ta mà.
Tay nhỏ cầm khăn lông khô bỗng chà loạn trên đỉnh đầu của anh ta, vừa nói: “Thật ra những tấm ảnh này, tôi sửa là để cho ba tôi xem! Vốn dĩ họ cho tôi sang Anh du học, nhưng học không đến nửa tháng thì vụng trộm quay về đây! Thật ra ba mẹ tôi cũng chưa biết, họ vẫn cho rằng tôi đang học ở Anh!”
“….Cho nên cậu nhờ tôi sửa mấy tấm ảnh này, là để đánh lừa ba mẹ cậu à ?”
“Làm sao có thể nói là lừa được! Đây rõ ràng là lời nói dối có thiện ý nha! Nếu để họ biết được tôi vụng trộm quay về đây thì họ… họ nhất định sẽ đánh chết tôi mất!”
Như vậy cũng không được!
Giả dạng thành anh cô, rồi cả ngày ở chung với đám con trai, không đánh chết cô thì cũng đánh còn nửa cái mạng thôi!
Thấy Đình Hải không giúp, cô cầu xin anh ta: “Đình Hải…”
“Học trưởng Đình Hải à…”
Đôi tay nhỏ bé của Huyền My lay lay cánh tay anh ta nói:” Học trưởng Đình Hải à, tôi cầu xin anh, giúp tôi sửa đi mà…”
Đình Hải ghét bỏ phất tay của cô ra: “Được rồi, tôi giúp!”
“Tốt quá rồi!! Cảm ơn học trưởng!!”
Huyền My vội vàng cúi đầu nói cảm ơn:“Xong việc tôi nhất định sẽ đãi anh một bữa thật ngon! Anh nhất định phải sửa cho đẹp một chút nha…”
“Đẹp một chút?”
“Không, không phải, là soái một chút!!”
Huyền My nhanh chóng sửa lời.
Đình Hải cũng không có lại hừ lạnh nữa, mà chỉ cười một tiếng quái dị rồi bắt đầu giúp cô sửa.
Huyền My ở một bên hầu hạ anh ta thật tốt.
Vừa giúp anh ta lau khô tóc, vừa giúp anh ta bóp vai, thỉnh thoảng còn giúp anh ta đổ thêm nước ấm vào ly.
Huyền My nhìn anh ta chăm chỉ giúp cô như vậy, bỗng nhiên nghĩ đến những lời lúc nãy anh ta chất vấn cô, cắn cắn môi, nghĩ một chút, cúi đầu lại gần anh ta hỏi: “Học trưởng Đình Hải, có việc này, tôi muốn hỏi anh…”
“Ừ?”
Đình Hải ngay cả nhìn cô cũng không nhìn.
Ngón tay lướt nhanh ở trên bàn phím, thì thấy những tấm ảnh trên màn hình từng tấm từng tấm được chỉnh sửa bối cảnh phía sau.
“Anh… anh rốt cuộc có phải là đồng tính luyến ái không?”
Chỉ là cái loại cử chỉ này cũng quá…
Quá kì lạ đi?
Ngón tay Đình Hải dừng ở trên bàn phím, bỗng dưng khựng lại.
Cuối cùng, thì anh ta cũng quay mặt nhìn cô rồi.
Huyền My mang vẻ mặt kì vọng nhìn anh ta.
Thậm chí cô không biết bản thân mang vẻ mặt chờ đợi câu trả lời của anh ta.
“Tôi có người con gái tôi thích rồi!!”
Đình Hải từng câu từng chữ trả lời cô.
Hơi thở nóng ẩm gần bên cô như vậy làm cho tim của cô đập loạn một trận.
Nhưng một khắc kia, cô rõ ràng mà biết được, câu trả lời này…
Tuyệt đối không phải như cô mong đợi!!
Ánh mắt không tự giác được mà thất vọng một chút.
Nhưng rồi cô cười xòa nói :“Trời ơi! Thì ra anh đã có người thích rồi sao?!”
Cô cố làm ra vẻ mặt cười một cách thoải mái:“Học trưởng Đình Hải, cô gái đó như thế nào mà có thể lọt được vào mắt của anh vậy?”
Ngoài ý muốn, Đình Hải lại có thể nghiêm túc trả lời câu hỏi của cô: “Cô ấy là một cô gái rất ngốc!! Nói dễ nghe thì là đơn thuần, nói khó nghe thì chính là ngốc nghếch!”
“…”
À! Cũng không có gì đặc biệt!
Huyền My lẩm bẩm trong lòng.
“Mặt mũi thì sao? Chắc là rất đẹp phải không?”
Giọng điệu có chút chua chua mà hỏi anh ta.
Đình Hải bỗng nhiên ngẩng đầu, tỉ mỉ nhìn cô mấy lần, nhìn như vậy làm cho da đầu Huyền My tê dại một trận, thì nghe anh ta sâu kín nói: “Bộ dạng cũng rất khó nhìn! Nhìn không giống nam cũng chẳng giống nữ, giới tính cũng không rõ ràng!”
“…A a a, thì ra anh thích người không giống nam cũng chẳng giống nữ như vậy à?”
Khẩu vị của Đình Hải thật là không giống với người bình thường một chút nào!!
“Vậy sao hai người không ở cùng với nhau? Cô ấy không thích anh à?”
Huyền My truy hỏi đến cùng.
“Cô ấy cũng thích tôi.”
Đình Hải rất chắc chắn, cũng rất tự tin trả lời cô.
“…”
Anh ta híp mắt lại, chuyên tâm nhìn cô nói: “Tôi thích cô ấy mười mấy năm rồi…”
Mười mấy năm?!!
Huyền My khiếp sợ: “Lâu như vậy sao!!”
Nhưng mà, sau khi khiếp sợ, cô lại cảm thấy trong lòng buồn nhàn nhạt.
Thậm chí cô cũng nói không ra được đây là loại cảm giác gì.
“Khó trách Lâm Dung Vũ và Văn Tịch thích anh ta lâu như vậy mà anh ta cũng không có cảm giác gì, thì ra là đã sớm có người thích rồi…”
Huyền My thất vọng rũ hai vai xuống, bỗng nhiên không biết vì sao mà tâm trạng thay đổi không mấy tốt đẹp như thế này!
“Vậy, anh giúp tôi sửa ảnh đi! Tôi đi ôn bài đã, anh nhớ phải làm cho… soái một chút!”
“…Được, cố gắng.”
Đình Hải gật đầu.
Huyền My hồn bay phách lạc đi ra khỏi phòng của anh ta.
Cả một ngày trời, Huyền My chỉ ngồi ôn bài, nhưng tình hình không dược tốt lắm, bởi vì sau khi xác định được Đình Hải đã có người mình thích, thì tâm trạng cô như mất hồn mất vía, lúc ôn bài thì suy nghĩ chạy loạn đến nơi nào rồi.
Buổi tối, cô hẹn Văn Tịch cùng nhau ăn cơm.
Văn Tịch vừa nhìn thì biết cô có cái gì đó không đúng hỏi: “Hướng Bách, cậu hôm nay làm sao vậy? Làm thế nào mà hình như có vẻ tâm trạng không được tốt lắm?”
“Oh? Có à?” Huyền My từ trong chén ngẩng đầu lên, lắc đầu: “Không sao! Một tháng thì sẽ luôn có một vài ngày tâm trạng không tốt như vậy thôi!”
“Ha…”
Văn Tịch che miệng cười:“Cậu cho rằng cậu cũng giống như mấy nữ sinh chúng tôi à?”
Huyền My cũng cười theo cô ta.
“Hướng Bách, cậu ôn tập như thế nào rồi?
Văn Tịch ân cần hỏi cô.
Huyền My lắc đầu: “Chẳng ra sao cả! Tôi không có một chút tự tin nào.”
“Cậu không phải nói Đình Hải đã giúp cậu hiểu ra tất cả cái trọng tâm rồi hay sao?”
“Đúng vậy! Nhưng học không vào một tí nào, cuộc thi lần này sợ là xong đời rồi!”
Huyền My mất mát mà rũ đầu.
Qủa nhiên, học tệ vẫn là học tệ, thậm chí đến mấy quyển sách cũng không có biện pháp để tĩnh tâm mà học được!
“Thật ra tôi nghe nói… Quầy photo trước cổng trường của chúng ta có bán đáp án kìa! Đáp án đó là của mấy anh chị khóa trước để lại, cậu đi photo một phần để học đi, rất rẻ, chỉ ba mươi ngàn thôi!
“Ba mươi ngàn? Rẻ như vậy sao?”
“Đúng vậy, hơn nữa cái này là photo nhỏ, chữ rất là nhỏ, cầm trong lòng bàn tay rất vừa vặn…”
Huyền My phấn khởi nuốt một ngụm nước bọt: “Vậy để tôi cũng lén lút đi photo một phần.”
“Nhưng cậu như vậy chẳng phải là uổng phí một phần khổ tâm của học trưởng Đình Hải hay sao?”
“Sẽ không đâu!”
Huyền My lắc đầu, tâm trạng thoáng cái vui lên: “Tôi sẽ thành thực mà ôn bài, chẳng qua có đáp án rồi cũng coi như là phòng trước tai họa đi.”
“Vậy cũng được, hơn nữa, đáp án này cũng chưa chắc là đúng đâu, không phải hay sao?”
“Đúng đúng đúng”
“Huyền My nuốt miếng cơm, gật đầu liên tục, nhưng lại nghĩ đến một vấn đề khó mà hỏi: “Có điều, đáp án nếu sai, tôi ôn bài cũng không đến nơi đến chốn thì phải làm sao đây?”
“Cũng không có gì khó, tôi sẽ dùng điện thoại gửi đáp án cho cậu”
“Thật à? Vậy tốt quá rồi! Có ba phương pháp bảo vệ như vậy thì tôi cũng không lo gì nữa!!”
Huyền My cười hớn hở.
Buổi tối, cô cùng với Văn Tịch đến tiệm photo mua đáp án.
Hay thật, quả nhiên quá chuyên nghiệp, tờ giấy nhỏ cầm trong tay cũng nhìn không thấy.
Huyền My cẩn thận cất vào trong túi sách, chỉ sợ làm mất nó.
Sau khi trở về kí túc xá, Huyền My cầm lấy quần áo sang phòng của Đình Hải để tắm rửa.
Đình Hải thì đã ngủ sớm rồi.
Bây giờ chỉ mới mười giờ thôi mà!
Huyền My rón rén vào phòng ngủ của anh ta, chuẩn bị bước vào phòng tắm thì lại nghe “Cạch….” một tiếng,
Ánh sáng trắng chiếu sáng toàn bộ phòng ngủ.
Ở trên giường, Đình Hải đã thức dậy rồi.
Đầu lười biếng tựa trên giường, một đôi mắt yêu mị liếc đến Huyền My đang đứng ở trước cửa phòng tắm.
“Đi đâu giờ mới về?”
Anh ta hỏi.
Cái giọng điệu này, thật là giống với mẹ của cô khi nghiêm khắc.
Sắc mặt cũng tự nhiên đẹp không đến nỗi nào.
“Tôi…tôi vừa mới ở bên ngoài ăn cùng với Văn Tịch một bữa cơm, lại đi chơi một lát giờ mới về đến. Tôi không biết anh ngủ sớm như vậy, đánh thức anh rồi!”
Huyền My xin lỗi.
“Sau này trước mười giờ thì phải về kí túc xá!”
“…Oh”
Cô ngoan ngoãn gật đầu, cũng không phản bác lại gì hết.
Quá ngoan rồi, làm Đình Hải liếc xéo một cái.
Đây thật không giống với phong cách của cô.
“Ảnh của cậu đã sửa xong hết rồi, sau khi tắm xong thì ra xem đi”
Đình Hải chỉ vào máy tính của mình.
“Được!”
Huyền My đi vào phòng tắm tắm rửa.
Cô phát hiện, Đình Hải thậm chí ngủ một giấc tỉnh dậy mà vẫn đẹp say lòng người như vậy…lại làm cho trái tim cô đập liên hồi nữa rồi, thật đáng chết!!
Tắm rửa sạch sẽ toàn thân, mang theo hơi nước, Huyền My từ trong phòng tắm đi ra.
Thì thấy Đình Hải ôm máy tính ngồi ở trên giường, đợi cô.
Thấy Huyền My đi ra, anh ta cũng không có ngẩng đầu lên, chỉ chỉ chỗ trống bên cạnh mép giường nói:“ Qua đây !”
Huyền My dừng một chút, hồi lâu mới dịch chuyển bước chân qua chỗ anh ta.
Cô cũng không dám ngồi xuống.
Chỉ cúi lưng xuống đi xem màn hình của anh ta.
Nhưng lại cách quá xa, nhìn không rõ cái gì.
Đình Hải ngẩng đầu nhìn cô, vỗ vỗ vị trí bên cạnh nói: “ Ngồi xuống”
“…Oh, được…”
Huyền My cuối cùng vẫn là ngồi xuống bên cạnh anh ta.
Khoảng cách của hai người gần như là dán vào nhau.
Thậm chí là, cô có thể rõ ràng mà ngửi thấy mùi dầu gội thơm ngát nhàn nhạt trên người anh ta, còn có mùi vị hooc-môn chỉ thuộc về anh ta…còn có…
Cái này thuộc về đàn ông, nhiệt độ cơ thể thật không bình thường.
Huyền My tâm hoảng ý loạn một trận.
“Cái đó, tôi xem ảnh một chút.”
Cô vội vàng muốn né tránh cái bầu không khí lúng túng này.
Đình Hải cũng không gấp gáp đưa cho cô xem, chỉ nghiêng đầu, tầm mắt rơi trên mặt cô, nhìn chằm chằm cô.
“Nhìn…nhìn cái gì?”
Huyền My bị anh ta nhìn như vậy, mặt càng đỏ, tim càng đạp nhanh hơn.