CHƯƠNG 137: NIỀM HẠNH PHÚC HÓA THÁNH HƯ VÔ
Gió gào thét thổi những sợi tóc dài của cô ta, nghe tiếng gió thê lương, cô chợt có cái cảm giác “vui sướng” như sắp được giải thoát.
Mỗi ngày đều sống trong thù hận, thật ra cô ta cũng không dễ chịu chút nào! !
“Đủ rồi! Đỗ Thanh Nga!”
Người gọi cô lại, là Cao Dương Thành.
Giọng nói lãnh lẽo, vẫn trầm ổn như vậy, nhưng lạnh đến nỗi làm cho người ta thấu tim.
Tay của anh, vẫn đặt trong túi khoác dài trắng, nắm lấy một chiếc hộp gấm màu đỏ, trong hộp là chiếc nhẫn anh dày công thiết kế cho cô, đây chính là món quà tối nay anh muốn tặng…
Ngón tay đang cầm chiếc hộp gấm của anh càng nắm chặt hơn.
Đôi mắt đen nhánh, nhuốm màu đỏ, nhìn khuôn mặt trắng bệch đến đáng sợ của Hoàng Ngân.
Anh chợt cười, nụ cười có chút đau thương nhàn nhạt.
“Đỗ Hoàng Ngân, chúng ta chia tay đi!!”
Anh nói, giọng điệu rất bình tĩnh.
Bình tĩnh đến nỗi khiến người ta đau lòng.
Nước mắt của Hoàng Ngân tuôn ra trong nháy mắt.
Tim cô đau đến tột cùng.
Trước giờ cô không hề biết, thì ra nghe thấy hai từ “chia tay” lại đau khổ, khó chịu đến vậy!!!
Trong mắt của Cao Dương Thành hiện đầy tia đỏ, nhưng lại nghe thấy anh nghẹn ngào: “Để anh quyết định thay em…”
Anh nói rồi quay người nhìn Trần Lan bên cạnh: “Dì Trần, nếu như hai người không phải là người mà Hoàng Ngân yêu thương nhất, thì cháu sẽ bất chấp tất cả mang cô ấy đi. Nhưng hai người lại là người mà cô ấy yêu thương nhất, cháu chỉ có thể nhìn hai người tổn thương cô ấy hết lần này đến lần khác, mà cháu lại bó tay không có cách nào. Ngoài việc lau nước mắt cho cô ấy hết lần này đến lần khác, thì cháu không làm được gì nữa!! Hai người có thể ép cô ấy vào đường cùng hết lần này đến lần khác, nhưng cháu không làm thế được, cô ấy là người con gái cháu yêu nhất, cháu không nỡ đối xử với cô ấy như hai người, vậy nên… Cháu quyết định như vậy!! Chỉ cầu xin hai người tha cho cô ấy… Sau này nếu như cô ấy vẫn giống như bốn năm trước, nếu có khóc lóc thảm thiết, mong dì Trần lau nước mắt cho cô ấy! Nếu như nước mắt của cô ấy rơi nhiều hơn hôm nay, thì xin lỗi, dì Trần, lúc đó… Cháu vẫn sẽ không hề do dự mà quay lại đưa cô ấy đi!!”
Cao Dương Thành nói xong, cả con tim dường như đã tê dại.
Anh cúi người chào Trần Lan, sau đó đi xuống lầu.
Bước chân nặng như đeo chì, nhưng từ đầu đến cuối anh không hề quay đầu lại nhìn Hoàng Ngân…
Bởi anh sợ, nhìn thêm một chút anh sẽ không nỡ!!!
Hoàng Ngân đứng đó, khóc không thành tiếng, khóc đến không còn để ý đến hình tượng gì nữa, đến thất thanh.
Tim cô đau như có bàn tay vô hình đang bóp chặt thành một đống nát tươm vẫn chưa cam lòng, vẫn tiếp tục bóp…
Tim cô như bị thủng một vết, nỗi đau không ngừng tràn ra theo miệng vết thương, lan đến từng tế bào, từng thớ thịt trên cơ thể cô…
Hoàng Ngân cũng không biết cô đã đi xuống từ tầng thượng như thế nào, càng không biết mình đã đi ra khỏi bệnh viện ra sao.
Khi đi qua công viên khu nội trú, cô gặp một đám y tá đang ra sức trang trí sân khấu, cô không biết thứ đó để làm gì, nhưng chỉ cần nhìn cũng biết đó là một việc rất vui mừng, đại khái là kiểu để cầu hôn.
Cầu hôn…
Vài ngày trước thôi, hai người còn nói đến cục dân chính đăng ký kết hôn!
Cô còn biết, anh ngày đêm gấp rút thiết kế nhẫn cưới cho cô, nhưng đến hôm nay…
Tất cả niềm hạnh phúc đều biến thành hư vô!!
Nhìn người ta hạnh phúc, Hoàng Ngân đứng đó chợt khóc thảm thương.
Cô chạy khỏi bệnh viện giống như đang chạy trốn, trốn mẹ ruột, trốn em gái mình.
… …
Đỗ Thanh Nga vừa từ tầng thượng xuống là nằm ngay lên giường không lên tiếng.
Trần Lan sau khi uống xong mấy viên thuốc đã dễ chịu hơn một chút, nhưng sắc mặt vẫn không tốt lắm. Bà nhìn đứa con gái nhỏ của mình, lại nghĩ đến những lời Cao Dương Thành nói với cô, nước mắt bất chợt lăn dài.
“Thanh Nga, sau này con đừng đòi sống đòi chết, dọa mẹ dọa chị nữa…”
Đỗ Thanh Nga không nói gì, ánh mắt chỉ hơi lóe lên một tia.
Trần Lan thở dài.
Lúc này bà thực sự nghi ngờ, bản thân làm như vậy rút cuộc là đúng hay sai.
Khi Hoàng Ngân về đến nhà đã là mười hai giờ đêm.
Nhìn con gái dầm mưa ướt như chuột lột, Trần Lan bị dọa sợ rồi, vội vàng lấy khăn tắm ra lau tấm thân ướt rượt của Hoàng Ngân: “Hoàng Ngân, con làm gì vậy, trời lạnh như vậy, con lại dầm mưa ướt đến thế này, con không muốn sống nữa sao!”
Hoàng Ngân không đoái hoài đến những lời càm ràm của mẹ, cũng không lau người, mà cứ để ướt nhẹp như vậy bước vào phòng mình, sau đó khóa cửa “tách” vang lên.
“Hoàng Ngân, con làm gì vậy? Mau mở cửa ra, con như vậy, còn không mau đi tắm đi!! Có phải đợi đến lúc cảm lạnh rồi mới vừa lòng hay không!!”
Trong phòng, Hoàng Ngân không để ý đến lời mẹ nói, cô cuộn tròn thành một đống, ngồi ở cửa, dựa vào bức tường lạnh lẽo, hồi tưởng tất cả những khoảng thời gian hạnh phúc trước đây với người đàn ông đó.
Bỗng chốc, cô dường như trở về ngày xưa, về cái thời mà phải dùng hồi ức để thở…
Đỗ Hoàng Ngân cô dường như chỉ có sống trong ký ức mới có thể vui vẻ được một chút!
Hoàng Ngân thút thít, nghĩ đến cảnh nhìn thấy dưới lầu Cao Dương Thành, phút chốc khóc càng lớn.
Ngay lúc vừa nãy, Hoàng Ngân dầm mưa ướt nhẹp ngoài trời, rõ ràng là đi về nhà, nhưng không hiểu tại sao lại ngồi lên xe bus đi về nhà Cao Dương Thành, vừa xuống xe, còn chưa kịp vào sân, cô nhìn thấy anh, còn có cả… Khuất Mỹ Hoa!
Bọn họ đang… Hôn nhau?!
Đây là vở kịch chó má gì vậy?
Hoàng Ngân suýt xông lên chất vấn bọn họ, nhưng cô có tư cách gì để đi hỏi, bọn họ không phải vừa mới chia tay sao? Mà còn là do anh chủ động đề nghị nữa!!
Đồ lừa đảo! Anh đúng là đồ lừa đảo!!!
Rõ ràng đã nói không bao giờ buông tay cô ra trước, nhưng đến cuối cùng, người nói chia tay lại là anh!
Hoàng Ngân không biết, đêm nay thực ra Cao Dương Thành bị Vũ Phong và Dương Thùy Sam kéo đi quán bar chuốc say.
Bọn họ thực sự lần đầu tiên thấy Cao Dương Thành uống nhiều như vậy, cũng lần đầu tiên nghe anh nói nhiều như vậy, và cũng là lần đầu tiên thấy anh chửi thề không ngần ngại như thế.
“Nếu Đỗ Thanh Nga là một thằng đàn ông, thì mẹ kiếp tôi chắc chắn phải đánh nó răng rơi đầy đất!”
Dương Thùy Sam đi vệ sinh về, bị Cao Dương Thành túm lấy vai, đôi mắt đỏ sọng vì say rượu của anh trợn lên nhìn cô như báo săn mồi: “Đỗ Hoàng Ngân, em đừng nghĩ anh sẽ từ bỏ em như vậy!! Buông bỏ em chỉ là tạm thời mà thôi! Anh bây giờ chỉ là không nỡ nhìn em phải rơi lệ mãi, đợi tình hình của em gái em ổn một chút, anh sẽ đi cầu xin mẹ em tác thành cho chúng ta! Nhưng mẹ kiếp, em không được phép khóc nữa, anh không phiền, mà chỉ là… Khó chịu!! Đỗ Hoàng Ngân, ngày nào cũng nhìn thấy em khóc mãi không thôi, còn khó chịu hơn cả việc giết anh đi! Anh không nỡ ép em giống như họ…”
Nói đến câu sau cùng, giọng Cao Dương Thành đã khản đặc, thậm chí còn có chút nghẹn ngào khiến người ta khó chịu.
Cuối cùng, anh gục luôn trên vai Dương Thùy Sam ngủ mê man.
Dương Thùy Sam bị những lời nói của anh làm cho đỏ mắt, còn không đợi cô có phản ứng, Cao Dương Thành đã bị Vũ Phong dìu đi từ vai của Dương Thùy Sam, còn không quên mắng một câu: “Cô này nảy sinh ý định gì thế hả, đến người đàn ông của chị Hoàng Ngân nhà cô cũng dám động vào à!”
Dương Thùy Sam không phục, chu mỏ nói với Vũ Phong: “Anh nói linh tinh cái gì thế, tôi chỉ coi thầy Cao là thầy giáo thôi, biết chưa? Còn lâu tôi mới đi cướp người đàn ông của chị Hoàng Ngân! Thêm nữa, người đàn ông si tình như thế này, liệu tôi có cướp nổi không! Anh làm như người ta giống anh à, không có khí chất gì cả! Suốt ngày chỉ thấy thay bạn gái liên tục! Người đàn ông như anh cả đời cũng không tìm thấy tình yêu đích thực đâu!”
“Tôi thay bạn gái liên quan gì đến cô!” Vũ Phong đáp lại cô bằng giọng điệu tức giận.
“Chả liên quan gì đến tôi! Loại đàn ông như anh đúng là ích kỷ, không bao giờ nghĩ đến cảm nhận của những cô bạn gái đó!”
Vũ Phong nhìn dáng vẻ dạy dỗ anh một cách nghiêm túc của Dương Thùy Sam, giễu cợt: “Sao, Dương Thùy Sam, cô cho rằng cô là siêu nhân, là người nhện à! Cô muốn cứu rỗi những người con gái bị tôi hãm hại trên cả thế giới à?”
Dương Thùy Sam bị anh chặn họng, bĩu dài môi, hứ một tiếng, rồi không nói nữa.
Vũ Phong hừ một tiếng: “Được rồi, cô vĩ đại như thế,vậy hãy bắt bổn thiếu gia lại đi! Hehe, e là cô không có cái bản lĩnh ấy!”
Chậc chậc!!
Vũ đại thiếu gia, theo đuổi một cô gái, có cần phải vòng vo thế không? Nếu thích người ta thì nói thẳng ra, lại còn phải nói gần nói xa nữa!
Nhưng em gái Dương Thùy Sam đơn thuần lương thiện lại ngây thơ trong sáng, làm sao hiểu được kiểu theo đuổi ném đá giấu tay này cơ chứ?
Cô hừ mũi: “Ai thèm bắt anh! Anh đừng có nói linh tinh!”
Nói xong, gò mà cô không giấu nổi đỏ lên cả nửa vòng.
Vừa nghe vậy, Vũ Phong cũng đáp lại: “Không có bản lĩnh đó còn ở đây mà giáo huấn, cô nghĩ rằng cô là gì của tôi hả? Nói về thân phận, cô chả là ai cả! Nói về vai vế, cô còn phải gọi tôi một tiếng thầy giáo kìa! Tiểu quỷ còn chưa mọc đủ lông, cô chưa đủ bản lĩnh để giáo huấn bổn thiếu gia!”
“Anh…”
Dương Thùy Sam vô cùng tức giận, mắt đỏ lên, muốn rời đi.
Vừa thấy cô thật sự rời khỏi quán bar, Vũ Phong cũng cuống lên, dìu Cao Dương Thành ra ngoài đuổi theo Dương Thùy Sam, vừa lúc anh đang lo đuổi không kịp, thì Khuất Mỹ Hoa xuất hiện như một vị cứu tinh.
Vũ Phong không cần nghĩ ngợi, giao Cao Dương Thành cho Khuất Mỹ Hoa: “Cô hộ tôi một lát, tôi sẽ quay lại ngay!”
Anh nhìn thấy bóng Dương Thùy Sam sắp đi mất, dặn dò qua loa Khuất Mỹ Hoa vài câu rồi chạy đi.
“Chạy cái gì mà chạy hả, đêm khuya rồi, không sợ thằng đàn ông xấu xa nào nó ăn mất em hay sao!”
Vũ Phong đuổi kịp Dương Thùy Sam, kéo tay cô lại, không kìm được mắng một câu.
Dương Thùy Sam làm bộ muốn hất tay anh ra: “Ai cần anh quản! Có xấu xa cũng không xấu bằng anh!”
Vũ Phong cười “xì” một tiếng, càng nắm chặt tay Dương Thùy Sam: “Em yên tâm, anh có xấu xa cũng không làm gì em đâu!”
Vũ Phong anh có thể tán tỉnh bất kỳ cô gái nào, nhưng duy chỉ có Dương Thùy Sam là không thể! Cũng không nói ra được là vì sao, chỉ là không thể buông lời với cô một cách khó hiểu, thậm chí thỉnh thoảng có lúc còn đỏ mặt ngại ngùng!
Đây đúng là chuyện không thể tưởng tượng nổi! Đến bản thân anh cũng không tìm được lý do.
Vũ Phong đuổi kịp được Dương Thùy Sam rồi, nhưng khi quay lại tìm Cao Dương Thành và Khuất Mỹ Hoa thì chẳng còn bóng dáng họ đâu nữa.
Lên xe, có lẽ do bị ngấm chút gió lạnh, Cao Dương Thành say khướt chợt tỉnh lại.
Anh lãnh đạm nhìn màn đêm ngoài cửa sổ, chợt cất tiếng lạnh lẽo hỏi Khuất Mỹ Hoa: “Định đưa anh đi đâu?”
Khuất Mỹ Hoa không ngờ Cao Dương Thành tỉnh lại nhanh như vậy, cô ngây ra, bàn tay nắm chặt vô lăng: “Sao anh tỉnh nhanh vậy?”
“Dừng xe.”
Giọng Cao Dương Thành vẫn không đổi.
Truyện up có bản quyền trên app mê tình truyện