CHƯƠNG 239: CUỘC PHẪU THUẬT TỐT ĐẸP
Cô sợ cảm giác động lòng vì anh, mất kiểm soát vì anh, hoang mang vì anh…
Cô sợ chưa có được tình yêu thì đã bị con dao tình yêu làm bị thương khắp người.
“Dương Thùy Sam”
Vũ Phong nghiến răng gọi tên cô.
Âm thanh cao vút lên mấy decibel.
Trong lòng Thùy Sam đau nhói.
Nước mắt nơi vành mắt suýt thì rơi xuống, cô ngẩng đầu lên nhìn về phía Vũ Phong, đôi mắt nửa vầng trăng chứa đầy sự mệt mỏi: “Vũ Phong, rốt cuộc phải làm sao anh mới chịu buông tha tôi?”
Vì sao…
Vì sao rõ ràng anh đã có vợ sắp cưới rồi mà hết lần này đến lần khác anh cứ đùa giỡn trái tim cô?
Anh không biết rằng, cô dễ dàng bị rung động bởi từng hành động, từng cử chỉ của anh!
“Dương Thùy Sam! !”
Vũ Phong nắm lấy cổ tay cô, gắt gao ôm cô vào lòng mình, tay còn lại siết chặt eo nhỏ của cô, khiến cô không động đậy được chút nào.
Anh cúi đầu, lạnh lùng nhìn sát cô: “Em muốn trốn khỏi tôi đến thế à?”
Thùy Sam không nhìn anh, vẫn khăng khăng cúi đầu như cũ, cắn chặt răng, không trả lời câu hỏi của anh, mà chỉ vùng vẫy muốn thoát ra.
Cô muốn chạy trốn sao? Cô chỉ không muốn trở thành một món đồ chơi trong tay anh thôi!
Dương Thùy Sam cô căn bản không theo nổi cuộc chơi!
“Trả lời tôi!”
Vũ Phong ngang ngược dùng sức bóp lấy cằm cô, ép cô nhìn thẳng vào mình, bất giác lực ngón tay mạnh thêm : “Trả lời tôi!”
“Đúng !!”
Hai má Thùy Sam truyền đến cảm giác đau đớn khiến cho cô càng chán ghét anh hơn.
Cô tức giận cạy tay anh ra “Đúng vậy! Tôi ghét anh! Tôi ghét anh ngày nào cũng động chân động tay với tôi, ghét những câu nói buồn nôn mà anh nói với tôi, tôi đều ghét vô cùng!! Vũ Phong, những chuyện anh làm, những lời anh nói với tôi, anh có từng hỏi cảm giác của tôi không? Anh không?! Bởi vì anh trước giờ chưa từng quan tâm đến cảm nhận của người khác, chỉ cần anh cảm thấy vui, anh vui với việc biến người khác thành đồ chơi cho anh khống chế trong tay! Giống như bây giờ vậy, anh lôi kéo tôi, rốt cuộc là anh muốn làm gì hả? Muốn nghe tôi nói gì với anh? Nói thích anh à? Hay là nói yêu anh? Câu trả lời như vậy có thỏa mãn được sự kiêu căng của anh không? Nếu có, nếu vì câu trả lời đó mà anh đồng ý buông tha tôi, thì tôi có thể nói với anh, tôi yêu…!”
“Cút!!”
Thùy Sam chưa kịp nói chữ cuối cùng đã bị Vũ Phong lạnh giọng cắt lời.
Hất tay cô ra, khuôn mặt anh tuấn của Vũ Phong tối sầm lại, giống như giông bão sắp sửa kéo đến!
Hai mắt đỏ ngầu, anh hung hăng trừng mắt nhìn cô, rồi quát: “Cút đi! Sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!!”
Tim Thùy Sam run lên, hai tay vì đau mà nắm chặt thành quyền…
Cô quay người chạy vụt ra khỏi phòng của Vũ Phong.
Cô biết lần này giữa hai bọn họ kết thúc thật rồi!!!
Như vậy, cũng tốt !!
Cô thật sự không theo nổi!
————————————————————————————
Trong phòng phẫu thuật.
Cuộc phẫu thuật căng thẳng được tiến hành theo lịch.
Vũ Phong đứng trước kính soi hiển vi, tay cầm dao, tập trung tiến hành thao tác.
Cao Dương Thành mặc áo phẫu thuật tiệt trùng màu xanh nhạt, đầu đội mũ tiệt trùng cùng màu, mặc dù bị che hết tóc nhưng cũng không làm ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai của anh. Khẩu trang che kín nửa khuôn mặt, nhưng vẻ nghiêm túc toát ra từ đôi mắt đen nhánh kia thể hiện sự quả quyết.
Hoàng Ngân chống nạng đứng trong phòng gây mê, cách một lớp kính trong suốt, quan sát mọi thứ trong phòng.
Rõ ràng cô không phải người trực tiếp thực hiện phẫu thuật nhưng cô lại căng thẳng hơn bất cứ ai ở bên trong đó.
Khuôn mặt nhỏ dán lên lớp kính, giống như muốn xuyên qua lớp kính vậy.
Cao Dương Thành dường như nhận ra được gì đó, anh thoáng rời mắt khỏi màn hình hiển thị, theo tầm mắt sáng rực nhìn sang, khi nhìn thấy Hoàng Ngân đang mặc bộ quần áo tiệt trùng đứng trong phòng gây mê, anh khẽ ngẩn ra.
Hoàng Ngân thấy anh nhìn mình, cô lập tức nở nụ cười khích lệ, còn dí dỏm dùng khẩu hình miệng nói ‘Cố lên’ với anh, động viên tinh thần anh hết sức có thể.
Nhìn điệu bộ cô sinh động hoạt bát như vậy, ánh mắt Cao Dương Thành đen thăm thẳm, khóe miệng bất giác cong lên cười khẽ.
Sau đó, anh chỉ chỉ vào chân anh rồi lại chỉ vào Hoàng Ngân.
Hoàng Ngân hiểu ý anh, anh đang hỏi thăm ở chân cô.
Bởi vì lúc này cô đang đứng cho nên anh đang lo lắng cho cô.
Trong lòng Hoàng Ngân cảm thấy ấm áp, cô cười càng tươi hơn, giơ tay ra dấu “OK” với anh, để anh yên tâm, sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống dãy ghế bên cạnh cửa kính, vươn cổ ra, dán mặt lên lớp kính trong suốt, vừa cười vừa nhìn anh chăm chú.
Bác sĩ Cao cũng cười lại với cô.
Hai người ở hai nơi khác nhau, nhưng không hề có một lời thừa nào.
Lúc này đây, chỉ có đối phương hiểu được sự tương thông trong lời nói của nhau, cảm giác đó…
Ấm áp, dễ chịu…
Tình yêu không cần biểu đạt bằng lời nói, mãi mãi, chỉ có đối phương ăn ý mới cho được.
Sự ngầm hiểu ý này, còn khắc cốt ghi tâm gấp vạn lần câu ‘Anh yêu em’.
“Anh hai…”
Anh bỗng nghe tiếng Vũ Phong gọi.
Cao Dương Thành quay sang nhìn anh ta.
Vẻ mặt của Vũ Phong hơi nghiêm trọng, mà những người xung quanh, bao gồm cả Thùy Sam trong đó, đều có cùng vẻ mặt nghiêm trọng, dường như còn mang theo sự bất lực.
Cao Dương Thành nhíu chặt mày.
Nhìn sang màn hình phía bên phải, anh sững sờ nửa giây, trong đáy mắt sâu thẳm lóe lên một tia khác thường, vẻ mặt bỗng nhiên nghiêm trọng lại.
Hoàng Ngân cũng nhận ra không khí áp lực đè nén trong phòng, nhất thời đến cô cũng cảm thấy căng thẳng không dám thở mạnh, bàn tay nhỏ nắm chặt lại, lo lắng quan sát mọi diễn biến trong phòng.
“Tình trạng của bệnh nhân phức tạp hơn so với những gì chúng ta nghĩ…”
Có lẽ mọi người đều không ngờ rằng, sau khi cắt mở hộp sọ, cảnh tượng thấy được chỉ là một phần giống với kết quả CT, một nửa còn lại phần khối u bị che mất nên không hiện thị khu chụp CT…
Mà lúc này..
Tất cả các bác sĩ, bao gồm cả Cao Dương Thành, sắc mặt ai nấy đều vô cùng nghiêm trọng.
Cao Dương Thành bước nhanh đến bàn phẫu thuật, anh đứng ở trước kính soi hiển vi lập thể, chăm chú nhìn mọi thứ bên dưới kính hiển vi…
Hơn mười phút đồng hồ dần trôi qua…
Không khí trong phòng phẫu thuật càng ngày càng đè nén, thậm chí có bác sĩ đã bắt đầu để lộ ra vẻ mặt phiền muộn, duy chỉ có Cao Dương Thành vẫn yên lặng đứng ở trước kính hiển vi, chăm chú nhìn mọi thứ trước mắt, từ đầu đến cuối, không nói một lời.
Cuối cùng…
Anh rời tầm mắt khỏi kính soi hiển vi.
“Anh hai, có hi vọng không?”
Vũ Phong không chờ được hỏi anh.
“2%”
Từ đầu đến cuối trên khuôn mặt anh tuấn của Cao Dương Thành không có quá nhiều thay đổi.
Lông mày Vũ Phong nhíu chặt, nghiến chặt răng, không nói một câu.
Tất cả các bác sĩ đều trầm mặc.
“Mau đưa ra quyết định đi, bệnh nhân không chống đỡ được lâu đâu”
Cao Dương Thành nhắc nhở bọn họ.
Hoàng Ngân không nghe được cuộc hội thoại của bọn họ, nhưng nhìn sắc mặt ai nấy đều trầm mặc, thì cô cũng đoán được chắc là đã xảy ra tình huống khó giải quyết nào đó.
Đỗ Hoàng Ngân nín thở chờ đợi, trái tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cô là người hy vọng cuộc phẫu thuật này sẽ thành công hơn bất cứ ai!
Bởi vì đây là cuộc phẫu thuật đầu tiên sau bốn năm rời xa bàn mổ của anh!
Cô hy vọng, Cao Dương Thành có đủ niềm tin vào chuyên môn của mình.
Anh vốn dĩ là một bác sĩ ưu tú có tay nghề cao.
“Anh hai!”
Ánh mắt sốt ruột của Vũ Phong tập trung vào Cao Dương Thành: “Theo như anh nói, bệnh nhân không chống đỡ được lâu, vậy thì anh… làm đi!
Lời của Vũ Phong khiến cho Cao Dương Thành ánh mắt trở nên căng thẳng, đáy mắt hơi dao động…
Nhìn vào mắt cậu ta, anh thấy được sự tin tưởng tuyệt đối của cậu ta dành cho anh.
Hít sâu một hơi, ánh mắt anh trầm xuống, gật đầu: “Được.”
Một chữ nhưng âm vang, mạnh mẽ.
Và, dùng hết những kinh nghiệm tốt nhất học được, anh hạ quyết tâm!
Anh, một khi đã đứng trước bàn phẫu thuật, cho dù bây giờ anh đang mang thân phận của một doanh nhân, nhưng anh cũng là một bác sĩ trị thương cứu người!
Cho nên, khi bệnh nhân còn hy vọng cứu sống, anh sẽ không thoái thác mà bước lên thực hiện!
Thật ra, bốn chữ ‘Sẽ không thoái thác’ không chỉ có anh, mà còn có Vũ Phong nữa.
Để Cao Dương Thành đứng ra làm bác sĩ chính, một khi bị các bác sĩ ở đây tố giác thì Vũ Phong sẽ phải chịu trách nhiệm tắc trách, hiển nhiên và vì cứu bệnh nhân này, anh ta đã lấy tiền đồ của bản thân ra đánh cược rồi!
Nhưng, là một người làm nghề y nghiêm túc, ưu tú, chẳng phải ai cũng làm vậy sao?
Tính mạng trước mắt, căn bản không đến lượt anh lo trước lo sau.
Cao Dương Thành điều chỉnh máy soi.
“Mọi người chuẩn bị tâm lý, đây sẽ là cuộc chiến dài, thời gian phẫu thuật sẽ không dưới hai mươi tiếng đồng hồ! Đưa tôi băng gạc!”
Anh nói xong, cũng đã điều chỉnh tốt tâm trạng, dùng tư thế chuyên nghiệp nhất đứng bên bàn mổ.
Bàn tay giơ ra chỗ y tá, nhanh chóng, một miếng băng gạc sạch sẽ được đặt vào lòng bàn tay anh.
Tất cả mọi người đều nở nụ cười hy vọng.
Hoàng Ngân đang trong phòng gây mê, từ sự ngạc nhiên lúc đầu chuyển dần sang sự hưng phấn, đến cuối lại hoàn toàn căng thẳng…
Căng thẳng đến mức hai bàn tay cô áp lên lớp kính, không tách ra được.
Không phải nói là chỉ cần anh đứng bên cạnh chỉ đạo sao? Đến cuối cùng sao lại đích thân thực hiện vậy!
Hoàng Ngân kích động đến mức lệ nóng vòng quanh.
Cô hy vọng bản thân có thể ghi lại khoảnh khắc bác sĩ Cao trở lại phòng phẫu thuật… không có máy ảnh, cũng không có điện thoại, nhưng có trái tim cô!
Cả đời này, hình ảnh này sẽ ghi khắc vào tim cô, không bao giờ quên!
Thời gian hai mươi tiếng đồng hồ, là gian nan, là dài dằng dặc.
Vô số lần y tá ra gọi người nhà bệnh nhân vào, thậm chí người nhà bệnh nhân cũng đã ký vào tờ giấy thông báo bệnh khó qua khỏi rồi.
Mọi người trong phòng phẫu thuật đều nín thở chờ đợi, mồ hôi mỏng rịn ra trên trán mọi người, thể hiện rõ không khí căng thẳng trong phòng phẫu thuật lúc này.
Cao Dương Thành đứng trước kính soi, đầu hơi cúi thấp, tóc mái ngắn cũng chiếu bóng mờ mờ trên trán trắng của anh, ánh sáng chiếu vào khuôn mặt anh tuấn của anh, chạm trổ sự chuyên chú, sự nghiêm túc, sự sùng bái cao nhất đối với nghề nghiệp.
Thời gian dần trôi qua từng chút một…
Lúc sắp đến thời gian kết thúc cuộc phẫu thuật, Hoàng Ngân dường như còn nghe rõ cả tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ cô đang đeo trên tay.
“Tích tắc tích tắc” mỗi một giây như đánh vào tim cô… mãi cho đến khi phía bên phòng phẫu thuật được cách âm bên kia, hiện lên nét mặt vui mừng của mọi người… Ca phẫu thuật, kết thúc rồi.
Kết quả, vô cùng tốt đẹp!
Mọi người vui mừng vỗ tay tán thưởng thì năng lực chuyên môn của bác sĩ Cao.
Bọn họ đã làm bác sĩ bao nhiêu năm, nhưng lần đầu tiên tận mắt chứng kiến một cuộc phẫu thuật tuyệt vời và hoàn hảo như vậy!
Trong lòng mọi người ai nấy đều ngưỡng mộ!
“Anh hai, cậu không hổ danh là thần tượng của tôi.”
Vũ Phong phấn khích ôm chặt lấy Cao Dương Thành “Cậu bỏ đi tuyệt đối là sự tổn thất lớn nhất đối với ngành y học của chúng ta!
Cao Dương Thành vẫn vậy, nở nụ cười nhẹ, ánh mắt hướng về phía lớp kính trong suốt bên trái, anh nhìn thấy khuôn mặt nhỏ đang mừng rỡ của Hoàng Ngân. Tâm trạng bình tĩnh vừa rồi của anh, dường như nháy mắt đã xao động lên.
“Anh hai, cùng đi ăn cơm đi, tôi đói sắp chết rồi!”
Vũ Phong mời Cao Dương Thành.