CHƯƠNG 294: TƯ TƯỞNG HOANG DÃ
Lúc sau, thấy anh mãi không nói gì, Hoàng Ngân mới ngẩng đầu lên, cẩn thận thăm dò anh: “Anh…thực sự muốn em buông tay sao?”
Trái tim cô nhói lên, ngẹn lên tận cổ họng.
Thực ra, Hoàng Ngân đang nghĩ, nếu anh thực sự muốn cô buông tay…cô chắc…sẽ buông tay thật!!
Nhưng với điều kiện, anh nhất định phải sống hạnh phúc hơn khi không có cô bên cạnh!!
Như vậy, cô mới có thể buông tay một cách không do dự được…
Nhưng bây giờ…Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
“Thôi, anh không cần trả lời! Em không muốn nghe…”
Hoàng Ngân hít mũi, đầu mũi cay cay: “Bây giờ em vẫn chưa có cách nào để buông tay anh, để anh đi hai chúng ta sẽ chết cóng ở đây mất! Cho dù là anh có muốn rũ bỏ em như thế nào, anh vẫn hãy cứ nhẫn nhịn chút đi, có chuyện gì thoát khỏi hang động rồi nói!”
Cao Dương Thành buồn cười đá lông mày: “Anh có nói là muốn em buông tay chưa?”
“Nhưng…”
Lời khi nãy…
“Lời khi nãy anh muốn dạy dỗ em vài câu, cả ngày anh nghe em luyên thuyên về việc trước kia chúng ta yêu nhau như thế nào, nhưng bây giờ mới quên mất em, em muốn từ bỏ anh, nếu đây chính là tình yêu mà em nói, thì anh thực sự có hơi thất vọng đấy! Nhưng mà…biểu hiện sau đó, cũng khiến anh thấy khá hài lòng!”
Cao Dương Thành nâng cằm Hoàng Ngân lên, chăm chú vào đôi môi dần dần trở nên hồng hào của em, cười ranh mãnh.
Hoàng Ngân hờn dỗi lườm anh: “Tên tự phụ!”
“Theo khoa học tâm lí, đúng là có loại bệnh lý này đó…”
Cao Dương Thành rời tay khỏi cằm em, đột nhiên chuyển chủ đề.
“?”
Hoàng Ngân mở to đôi mắt, nhìn anh không hiểu.
“Có những lúc trí nhớ của một người, có thể sẽ xuất hiện tâm lí phản ứng thuận nghịch.”
“Nghĩa là sao?”
Hoàng Ngân càng không hiểu.
“Câu này nói đơn giản hơn tức là, có đôi lúc em càng muốn nhớ một thứ gì đó, thì lại càng dễ quên! Bởi vì quá lo lắng, muốn nhanh chóng nhớ nhanh hơn, dẫn đến tình trạng phản tác dụng, xuất hiện kết quả tương phản với những gì mình đã dự định! Anh nói vậy, em hiểu không?”
Cao Dương Thành nhẫn nại giải thích với Hoàng Ngân.
Hoàng Ngân mở to đôi mắt, rồi lại mở to hơn, tâm trạng đột nhiên trở nên kích động: “Ý của anh là…nguyên nhân khiến anh chỉ quên đi mình em, là do anh rất muốn nhớ được em?”
Hoàng Ngân phút chốc trở nên vui vẻ vô cùng.
Cao Dương Thành cố ý bày vẻ mặt nghiêm túc: “Anh chỉ nói là không ngoại trừ khả năng này.”
“Vậy nhất định là như vậy…”
Hoàng Ngân sà vào lòng anh, ôm chặt lấy anh.
Giống như một người vợ bé nhỏ hạnh phúc, nhẹ nhàng nói: “Anh nhất định là quá muốn nhớ em, vậy nên mới quên em…”
Cô tự an ủi mình như vậy.
Cao Dương Thành nhìn người phụ nữ dễ dàng thỏa mãn bản thân là cô, bật cười.
“Tinh thần tự an ủi bản thân của em phát huy cũng tốt đấy nhỉ.”
Hoàng Ngân hạnh phúc tựa vào vai anh, nhắm mắt: “Em mệt rồi, muốn ngủ một chút…”
“Được, nhưng đừng ngủ say quá.”
“Ừm…nếu em ngủ say quá, anh nhớ gọi em…”
Trong giọng nói của Hoàng Ngân, mang theo chút mệt mỏi.
“Ừm.”
Cao Dương Thành nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, thay cô kéo quần áo trên người lên kín hơn.
Hoàng Ngân nằm trong lòng anh, ngủ ngon lành.
Cao Dương Thành đương nhiên không dám ngủ, anh sợ nếu anh ngủ rồi, hai người có thể sẽ chết cóng trong cái hang động này mất.
Hy vọng đội cứu hộ có thể đến và cứu họ ra ngoài!
Nếu không cứu được?
Cao Dương Thành nhìn vào người phụ nữ đang ngủ yên lành trong lòng, một nơi nào đó trong trái tim anh tự thấy bình tâm lại…ánh mắt bỗng chốc dịu dàng hơn.
Có thể, hai người bọn họ chỉ có thể nghe sự sắp đặt của ông trời rồi.
Nhưng, trước khi chết, vẫn có thể cảm nhận được sự ấm áp đẹp đẽ này giữa đời người, thực ra, coi như là không hối tiếc nữa rồi?!
Anh cúi đầu, không kìm được lòng mình mà hôn lên đỉnh đầu cô một nụ hôn yêu thương.
“Anh hôn em…”
Hoàng Ngân không mở mắt, giống như là nói mê, lẩm bẩm trong lòng anh.
Cao Dương Thành khựng lại mấy giây, sau không còn cách nào khác mở miệng nói: “Em không phải đã ngủ rồi sao?”
“Anh bảo em không được ngủ say quá…”
Hoàng Ngân ngọ nguậy trong lòng anh, cả khuôn mặt chui vào quần áo, áp chặt vào bờ ngực rắn chắc của anh.
Ấm quá…
Thoải mái quá!!
Tuy nhiên, những động tác dường như vô tình của Hoàng Ngân đã đã làm xáo trộn nhịp tim mà Cao Dương Thành khó khăn lắm mới ổn định lại được.
Trên ngực, cảm nhận hơi thở nóng bỏng phả ra lúc mạnh lúc nhẹ, giống như một chiếc quạt lông vũ nhỏ, từng chút từng chút, trêu trọc làn da anh…ngứa ngứa, tê tê…
Như xuyên qua da anh, làm trái tim anh ngứa ngáy.
Hơi thở của anh nặng nề đôi phần.
Lồng ngực căng lên, rõ ràng là trầm trọng hơn.
“Vừa nãy sao anh lại hôn em?”
Hoàng Ngân vùi trong lòng em, đột nhiên hỏi.
Khuôn mặt nhỏ mềm mại, hơi cọ cọ trên ngực anh.
Hơi thở của Cao Dương Thành, có chút gấp gáp: “Hửm?”
Anh cúi đầu nhìn cô.
Giọng nói khàn khàn.
“Sao anh lại hôn em?”
Hoàng Ngân tiếp tục hỏi.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn anh chăm chú.
Cao Dương Thành cũng cúi đầu nhìn cô.
Nhìn vào đôi mắt long lanh sáng ngời động lòng người của cô, và cả đôi môi khép hờ kia…cơ thể như được thắp lên một ngọn lửa, càng ngày càng lớn!
Anh không nói gì thêm kéo đầu cô ép vào lòng mình, ép mình khống chế dục vọng bên trong bản thân: “Ngủ đi!”
Anh dùng lực quá, đầu Hoàng Ngân bị anh kéo, va mạnh vào khuôn ngực rắn chắc của anh.
“Ây a!”
Hoàng Ngân kêu lên một tiếng, nói: “Em không ngủ được nữa…”
“Không ngủ được thì em cũng yên lặng chút đi, đừng động đậy lung tung.”
Âm thanh từ trong cổ họng Cao Dương Thành lộ ra chút khàn khàn, cảnh cáo Hoàng Ngân.
Hoàng Ngân ngọ nguậy, kết quả đầu bị anh kẹp chặt, muốn động cũng không động được.
Hoàng Ngân cũng không động đậy nữa.
Áp vào ngực anh, bàn tay chui vào lòng anh, buồn chán chọc chọc người anh.
“Anh vẫn chưa nói cho em biết, sao anh lại hôn người ta?”
Hơi thở anh nặng nề đi.
Hoàng Ngân tim đập thình thịch…
Sau đó, nhiệt độ của cả hang động như được tăng dần lên.