Mục lục
Làm Vợ Bác Sĩ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 417: KHÔNG CÓ NẾU NHƯ

“Đúng vậy! Chuyện này nhất định phải đưa vào danh sách những việc quan trọng, sau khi đăng ký kết hôn xong, lập tức tổ chức hôn lễ, Tam Nhi muốn tổ chức hôn lễ như thế nào, chúng ta sẽ tổ chức tốt nhất cho con bé.”

Sau khi Hoàng Ngân nghe xong, bà vui vẻ đồng ý.

“Mẹ, chuyện kết hôn, con nghĩ vẫn nên đợi một thời gian nữa…”

Vũ Quỳnh bỗng nhiên xen vào một câu.

Cao Hướng Dương ngước mắt lên, ánh mắt sâu xa nhìn cô.

“Mọi người biết rồi đó, sự nghiệp của con vừa mới có chút khởi sắc, con đang có rất nhiều việc cần làm, có lẽ trong thời gian tới sẽ bận rộn, không phân thân được, cho nên con nghĩ…”

“Phụ nữ lấy gia đình làm chính, sự nghiệp chỉ là phụ! Ngay cả chuyện này con cũng không hiểu ư? Con gặp qua được bao nhiêu người đàn ông thích con gái tài giỏi hơn họ?”

Hiển nhiên, Thùy Sam không quá đồng ý với ý kiến của con gái.

Thế nhưng, Vũ Quỳnh đâu có muốn làm vậy.

Cô nói như thế cho có lệ mà thôi.

Cô chỉ muốn có thêm nhiều thời gian dành cho hai người.

Dù sao, thời gian hai năm, ai cũng không chắc ở trong đó có bao biến số.

Hoàng Ngân lúng túng liếc thoáng qua con trai mình, nhìn thấy vẻ mặt thản nhiên của anh, ở phía dưới bàn, bà đá vào chân con trai, ra hiệu cho anh nói chuyện.

“Mẹ, con đồng ý với đề nghị của Tam Nhi.”

Anh nói một câu, trên bàn cơm, gần như sắc mặt tất cả mọi người đều thay đổi.

Lời nói này, con gái rụt rè nói ra, vẫn có thể hiểu được.

Thế nhưng nếu đàn ông nói ra, làm sao lại cảm thấy khó chịu như thế?

Cao Hướng Dương dĩ nhiên đoán được suy nghĩ của mọi người, lúc này anh mới giải thích: “Con và Tam Nhi vừa bàn bạc với nhau. Ý của cô ấy là hy vọng con có thể cho cô ấy thêm chút thời gian để cân nhắc cho kỹ, hơn nữa, bây giờ công việc của cô ấy thật sự bận rộn, con hy vọng có thể cho cô ấy thời gian làm việc mình thích, hơn nữa…”

Cao Hướng Dương vươn tay, nắm bàn tay nhỏ của Vũ Quỳnh, cười nói: “Con sẽ khiến cô ấy cam tâm tình nguyện gả cho con!”

Nghe thấy Cao Hướng Dương nói như thế, lúc này sắc mặt mọi người mới hơi dịu đi.

“Tam Nhi, hiện tại con thật sự không muốn kết hôn sao?”

Vũ Phong hỏi con gái mình.

Vũ Quỳnh liếc thoáng qua tất cả mọi người đang ngồi ở đây, lại nhìn về phía người đàn ông của cô.

Cao Hướng Dương đang dùng một đôi mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm cô, trong mắt anh tràn ngập sự cổ vũ, dường như anh đang nói cho cô biết, cho dù cô đưa ra quyết định gì, anh sẽ là người đầu tiên ủng hộ cô.

Kết hôn hay không kết hôn, đối với anh mà nói, chuyện này chỉ là vấn đề về thời gian.

Đối với Vũ Quỳnh mà nói, có lẽ vấn đề an tâm và bất an!

Cho nên, anh dĩ nhiên hiểu.

Vũ Quỳnh do dự một lúc lâu mới khẽ gật đầu, cô nhìn Cao Hướng Dương, nghiêm túc trả lời ba mình: “Ba, không phải con không muốn kết hôn, không phải con không nguyện ý kết hôn, chỉ là con cảm thấy… Dù sao hai người có hai năm chưa gặp nhau, cho nên con hy vọng có thêm thời gian để vun đắp tình cảm…”

Lời này của cô, Cao Hướng Dương không thích nghe.

Anh nắm chặt tay cô, lấy đó làm trừng phạt và cảnh cáo.

Tình cảm giữa hai người bọn họ còn cần vun đắp ư? Nếu như thật sự cần, vậy đêm nay, ở trên giường, anh cần phải vun đắp thêm nhiều tình cảm với cô hơn!!

“Được rồi, mấy người trẻ các con có lý do riêng của mình, nếu như hai con đã bàn bạc xong, vậy ba mẹ không ép hai con, nhưng mẹ phải nói trước cho hai đứa biết, hai đứa không trốn được bao lâu, năm nay không kết hôn, sang năm nhất định phải đưa vào danh sách việc quan trọng cần làm, không ai được phản đối!”

Lời này dĩ nhiên là do Hoàng Ngân nói ra.

Nghiêm túc không cho ai phản đối.

“Dạ…” Vũ Quỳnh ngoan ngoãn gật đầu.

“Con đồng ý!”

Cao Hướng Dương ước gì được như thế!

Buổi chiều, Vũ Quỳnh có một buổi triển lãm ẩm thực ở trung tâm triển lãm và hội nghị quốc tế.

Vốn dĩ dự định để tài xế Tiểu Văn lái xe đến đón, thế nhưng Vũ Quỳnh từ chối.

Vũ Quỳnh nghe điện thoại xong, ngồi xuống sofa, cô ngồi ngay bên cạnh Cao Hướng Dương: “Lát nữa anh đưa em qua trung tâm triển lãm và hội nghị quốc tế được không?”

“Triển lãm ẩm thực à?”

Anh hỏi một câu, đưa tay lên, anh liếc nhìn đồng hồ: “Triển lãm bắt đầu vào lúc hai giờ chiều, hiện tại đã là một giờ chiều, em có muốn đi luôn không? Em cần ít nhất nửa tiếng để chuẩn bị mà?”

Vũ Quỳnh nheo mắt lại: “Làm sao anh biết buổi triển lãm bắt đầu vào lúc hai giờ?”

“Anh nói mỗi ngày anh đều chú ý tới em, em còn nghi ngờ ư?”

Cao Hướng Dương cười, kéo Vũ Quỳnh rời đi: “Ba, mẹ, con đưa Tam Nhi qua trung tâm triển lãm, lát nữa cô ấy có buổi triển lãm ở đó.”

“Ừ, được rồi, các con đi đi…”

Người lớn trong nhà vô cùng vui vẻ, bọn họ hy vọng hai đứa trẻ có thêm nhiều thời gian ở bên nhau.

Cao Hướng Dương nắm tay Vũ Quỳnh từ trong nhà đi ra, thuận miệng hỏi cô: “Nghe nói vé buổi triển lãm của em rất quý, giá vé vào cửa đã hơn ba triệu rưỡi một tấm nhỉ?”

Vũ Quỳnh hiếu kỳ: “Làm sao tất cả mọi chuyện, anh đều biết vậy?”

“Chuyện liên quan đến Vũ Tiểu Tam em, không có chuyện gì anh không biết.”

Cao Hướng Dương nói xong, anh giúp Vũ Quỳnh mở cửa ghế lái phụ ra: “Em lên xe trước đi.”

Vũ Quỳnh ngồi lên xe, ánh mắt nghi ngờ của cô luôn dừng lại trên người Cao Hướng Dương, mãi cho đến khi anh ngồi vào trong xe, ánh mắt cô không rời khỏi trên người Cao Hướng Dương.

“Em nhìn gì thế?”

Cao Hướng Dương nhướng mày, cười hỏi.

Vũ Quỳnh nghiêng đầu, lẩm bẩm: “Em luôn cảm thấy nhiều năm như thế, anh luôn sống ở bên cạnh em, chỉ là chúng ta không gặp mặt mà thôi…”

Nhắc đến chuyện hai năm này, Cao Hướng Dương hơi thở dài.

Bàn tay anh cưng chiều xoa đầu Vũ Quỳnh: “Cho dù thân thể anh ở đâu, nhưng tim anh vẫn luôn ở bên cạnh em! Không đi đâu cả!”

Lời nói này, cho dù là thật hay giả, Vũ Quỳnh nghe xong, trong lòng cô cảm thấy rất ấm áp.

“Nói thật, nhìn thấy một Vũ Tiểu Tam độc lập và mạnh mẽ trên ti vi, anh vừa sợ lại vừa lo. Anh sợ hãi, sau khi em quá mạnh mẽ, em sẽ không cần Cao Hướng Dương anh che chở nữa, anh lo lắng em quá độc lập, làm khó chính mình, anh đau lòng vì em liều mạng trong công việc… Tóm lại…”

Lòng bàn tay mềm mại của Cao Hướng Dương khẽ vỗ lên mu bàn tay của Vũ Quỳnh: “Bây giờ anh trở về rồi! Cho nên, sau này lúc không cần mạnh mẽ, anh không cho phép em cậy mạnh! Trong công việc, em không cần thiết phải liều mạng! Lý tưởng của em, anh nguyện ý ở bên em, chúng ta cùng nhau hoàn thành! Thế nhưng, cho dù hiện tại mỗi ngày em đều ở nhà ngủ, xem phim Hàn, anh cũng sẽ nuôi em! Anh nuôi nổi!”

Vũ Quỳnh nghe xong những lời anh nói, tim cô ấm lên, một dòng suối nóng đi thẳng đến vành mắt.

“Sau này anh còn đi nữa không?”

Vũ Quỳnh thật sự có chút sợ hãi.

Cao Hướng Dương vươn tay ra, theo thói quen ôm Vũ Quỳnh, để cô ngồi lên đùi mình: “Chỉ cần bệnh tật không đưa anh đi, anh hứa với em, anh tuyệt đối sẽ không rời khỏi em, một bước không rời!”

Trước ngực Cao Hướng Dương có chút khó chịu, anh luồn tay vào tóc cô, ngón tay anh xoa lên gương mặt cô, thở dài một tiếng, nặng nề nói: “Em cho rằng, trong hai năm rời khỏi em, anh sống tốt sao? Mỗi ngày anh đều hận không thể bay nhanh đến bên cạnh em. Mỗi lần nhìn thấy em trên ti vi, anh hận không thể đi đến ôm em… Em có biết hay không, mỗi một tiết mục trên ti vi của em, anh xem qua biết bao nhiêu lần? Mỗi một câu em nói, mỗi một biểu hiện của em, anh đều thuộc lòng…”

Cao Hướng Dương ôm chặt Vũ Quỳnh: “Anh thật vất vả mới trở về bên cạnh em, em nói xem…làm sao anh còn có thể rời khỏi em được chứ…”

Biểu cảm chân thành của anh, khiến cho Vũ Quỳnh có chút không kiềm chế được nỗi lòng.

Vành mắt cô đỏ lên: “Vậy anh có biết hay không, em xuất hiện trên những chương trình đó, bởi vì em muốn anh có thể nhìn thấy em trên ti vi…”

“Em sợ anh…không gặp được em, anh sẽ quên em đi…”

Vũ Quỳnh nói xong những lời này, cô rốt cuộc không chịu nổi nữa, khóc thành tiếng.

“Bé ngốc!”

Cao Hướng Dương nâng gương mặt đang khóc của cô, sóng mũi cao của anh tì vào chiếc mũi nhỏ nhắn xinh xắn của cô, sâu trong đáy mắt anh là chua xót.

Cánh môi mỏng giống như mưa ngọt, đau lòng hôn lên môi của cô: “Làm sao anh nỡ quên em… Làm sao anh có thể quên em!”

Vũ Quỳnh học theo anh, nâng gương mặt đẹp trai của anh, lệ nóng doanh tròng, lẩm bẩm: “Sau này anh không được đi nữa! Em không cho phép anh rời khỏi em nửa bước! Em cam đoan với anh…”

“Nếu…”

Vũ Quỳnh nói đến đây, cô hơi dừng lại một chút, sau đó lắc đầu, nhào vào trong ngực Cao Hướng Dương, liên tục lắc đầu: “Không có nếu! Không có nếu như!”

Lúc đầu cô dự định nói, nếu như bệnh tật cướp anh đi…

Thế nhưng lúc lời nói này đến bên miệng, Vũ Quỳnh phát hiện, cô đau lòng đến mức không nói nên lời, không muốn nói ra khỏi miệng!

Hơn nữa, cho dù bệnh tật có cướp anh khỏi cô, đến bây giờ, Vũ Quỳnh không thể cam đoan liệu cô có lập tức theo anh rời đi hay không, liệu cô còn có thể một mình sống tốt hay không… Cao Hướng Dương dĩ nhiên hiểu hàm ý của câu “nếu” kia của Vũ Quỳnh.

Thấy cô khóc to hơn, anh vội vàng dỗ dành cô, anh ôm chặt lấy eo cô, không ngừng vỗ nhẹ vào lưng cô: “Được rồi, không có nếu, tuyệt đối không có nếu như, cho nên em đừng khóc, ngoan, nghe lời anh…”

Nhìn thấy dáng vẻ kích động của Vũ Quỳnh, tuy Cao Hướng Dương đau lòng, nhưng thật ra trong lòng anh có chút vui vẻ.

Ít nhất điều này chứng minh cô vẫn quan tâm anh.

Cao Hướng Dương vốn dĩ lo lắng cô quá mức độc lập, cô không còn cần anh như trước đây nữa, nhưng hôm nay nhìn cảnh này, anh dường như là lo lắng quá rồi.

Cao Hướng Dương trấn an một lúc lâu, cảm xúc của Vũ Quỳnh mới hơi ổn định, cô rời khỏi ngực Cao Hướng Dương: “Hình như nếu còn tiếp tục lề mề, em sẽ đến muộn mất!”

“Em ngồi xuống đi.”

Cao Hướng Dương đặt cô ngồi xuống ghế lái phụ, lại nghiêng người qua giúp cô thắt dây an toàn, sau đó khởi động xe chạy về phía trung tâm triển lãm và hội nghị quốc tế.

Vũ Quỳnh vừa đi vào trung tâm triển lãm, trợ lý Văn lòng nóng như lửa đốt, đi lên đón cô.

“Bà cô của tôi ơi, làm sao giờ này cô mới tới, cô nhìn xem mấy giờ rồi?”

Tiểu Văn vừa nói, vừa nhìn ra bên ngoài.

Nhìn thấy trai đẹp Cao Hướng Dương đứng tựa bên cạnh xe, cô ấy không nhịn được tặc lưỡi: “Cuối cùng cô cũng chịu tìm bạn trai rồi à?”

“Anh ấy không phải bạn trai tôi!”

Vũ Quỳnh phủ nhận.

“Không phải ư?” Ánh mắt Văn sáng rực: “Cô nhất định không thích anh ấy đúng không? Nếu như thế, cô không để ý tôi theo đuổi anh ấy chứ?”

“Tôi để ý!”

Vũ Quỳnh không chút do dự trả lời cô ấy.

Ánh mắt sắc bén của cô liếc qua gương mặt xuân tâm nhộn nhạo của Tiểu Văn: “Anh ấy là chồng tôi!”

“…”

“Cô thử có ý với anh ấy xem?”

Vũ Quỳnh cảnh cáo.

“…”

Tiểu Văn bị dọa, vội vàng rụt cổ lại.

Cảm thấy sống lưng mình lạnh toát.

Những người bên cạnh Vũ Quỳnh đều biết, cô có một ông chồng phụ lòng xấu xa, năm đó kết hôn, ngay cả giấy đăng ký kết hôn đều là giả, mua về từ chỗ nhà ga.

Nhưng người đàn ông xấu xa đó, một người phụ nữ xuất sắc về mọi mặt lại hết lòng yêu anh, nhớ anh… Hơn nữa còn là nhớ rất nhiều năm.

Lúc đầu, Tiểu Văn nghĩ mãi không ra, rốt cuộc người đàn ông kia là người như thế nào mới có thể khiến người luôn không coi ai ra gì như Vũ Quỳnh, khăng khăng một lòng như vậy.

Bây giờ, sau khi gặp người đàn ông này, Tiểu Văn bỗng nhiên hiểu rõ… Thì ra, trên thế giới này có người đàn ông hoàn mỹ như thế ư?

Dáng người thẳng tắp như tùng, đẹp trai như Phan An, anh cười một tiếng giống như gió xuân…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK