CHƯƠNG 590: RÕ NHƯ BAN NGÀY
“Kỳ…”
Tiểu My lúng túng chào hỏi với anh ta, đồng thời từ dưới cánh tay anh ta đi ra, sờ lên mái tóc của mình: “Anh… Các anh về sớm vậy à?”
“Đúng thế! Sao nào? Em không thích chúng tôi về sớm à?”
“Dĩ nhiên là không phải rồi!”
“Ôi chao, haizz, em biết vì sao chúng tôi về nước sớm hơn dự định không?”
“Ồ?”
Thật ra Tiểu My biết mình… Không nên quan tâm đến chuyện này.
Không nên quan tâm đến bất kỳ chuyện gì của Đình Hải.
“Còn không phải vì Đình Hải…”
“Em ăn sáng chưa?”
Không biết từ khi nào, Đình Hải bỗng nhiên đi lên phía trước, hỏi Tiểu My.
Tiểu My sửng sốt: “Em chưa…”
Cô ấy lắc đầu, cắn chặt môi, cười một tiếng với Kỳ: “Kỳ, tôi đang vội đến lớp, tôi đi trước nhé!”
Tiểu My nói xong liền ôm sách vở, chạy đi.
“Này này…”
Kỳ còn muốn giữ Tiểu My ở lại, thế nhưng cô ấy đã nhanh chóng rời đi.
“Xảy ra chuyện gì thế?”
Kỳ khoác tay lên vai Đình Hải, hơi tiếc nuối nói: “Hai người thật sự không có đường lui sao?”
“Cậu đi chơi bóng rổ với tôi nhé!”
Đình Hải kéo Kỳ đi về phía sân bóng rổ.
“Chơi bóng rổ vào lúc này ư?”
Kỳ còn chưa lấy lại tinh thần: “Này! Tôi còn chưa ăn sáng đâu, chơi bóng rổ gì chứ? Này này này…”
Sáng sớm, trên sân bóng rổ trống trải, ngoại trừ Đình Hải và Kỳ thì không còn ai khác.
Đình Hải không ngừng dẫn bóng, cướp bóng, ném bóng vào rổ, động tác mạnh mẽ, giống như đang muốn phát tiết vậy.
Đầu Đình Hải đầy mồ hôi, hơi thở hổn hển nhưng anh ta không có ý định dừng lại.
Kỳ chỉ tùy ý chơi bóng cùng Đình Hải, dù sao hai người còn chưa ăn sáng, anh ta không có sức để chơi, hơn nữa anh ta biết, Đình Hải muốn phát tiết cảm xúc đang tích tụ ở trong lòng, cho nên mới đến sân bóng.
“Nếu như cậu còn thích người ta, vì sao cậu không thẳng thắn với người ta chứ?”
Kỳ ném bóng vào rổ, hỏi Đình Hải.
Sau khi bóng lăn mấy vòng ở mép rổ thì rơi xuống, Đình Hải nhảy lên bắt được bóng, anh ta không trả lời câu hỏi của Kỳ.
“Cậu dám nói lần này chúng ta trở về sớm hơn dự định, không liên quan đến cậu?”
Kỳ xông lên cướp bóng của anh ta: “Đình Hải, cậu đồng ý ở lại trường rồi hả? Cậu lấy chuyện đó ra để làm điều kiện trao đổi, đúng không?”
Đình Hải nhảy lên cao, ném bóng vào rổ, thở hổn hển: “Đối với tôi mà nói, ba năm học nghiên cứu sinh không có ảnh hưởng gì.”
“Nhưng cậu yêu cầu về sớm hơn kế hoạch, chẳng lẽ không phải là vì cô gái bé nhỏ Tiểu My kia à? Nếu như cậu vẫn còn quan tâm đến cô ấy, sao cậu không nói cho cô ấy biết nhỉ?”
“Giữa tôi và cô ấy, không đơn giản như cậu nghĩ đâu!”
Đình Hải ném bóng vào trong ngực Kỳ: “Chúng ta đi ăn sáng thôi!”
Kỳ nhận lấy bóng, vội vàng đuổi theo: “Này! Giữa cậu và cô ấy có gì rắc rối sao? Nói tới nói lui, còn không phải là chút chuyện thường gặp giữa nam và nữ à?”
Đình Hải dừng một lát, sau đó anh ta đột nhiên nghiêm túc nói: “Nếu như tôi và cô ấy tiếp tục dùng phương thức ràng buộc để ở bên nhau, cô ấy sẽ chỉ càng ngày càng đánh mất chính bản thân mình, chúng tôi không bao giờ có thể cùng nhau đi đến cuối con đường! Cho dù tình yêu có đẹp đến đâu, hai người yêu nhau sâu đậm đến đâu, cũng không bằng đúng thời điểm! Vì sao có rất nhiều người cho rằng mối tình đầu thường khó có thể đi đến được với nhau? Bởi vì mối tình đầu thường vào lúc con người ta chưa đủ chín chắn, chưa có kinh nghiệm, lúc gặp phải những mâu thuẫn trong tình yêu, người ta sẽ không biết nên xử lý như thế nào, sau cùng chỉ khiến cho người mà mình yêu cảm thấy mệt mỏi, thậm chí cả hai sinh ra cảm giác chán ghét nhau, sau đó không còn cách nào khác ngoài việc chia tay, không còn liên lạc nữa…”
Đình Hải thở dài: “Tôi không muốn mình và cô ấy phải đi đến bước đường này! Từ ngày đầu tiên khi tôi và cô ấy ở bên nhau, tôi chưa từng nghĩ tới có một ngày, tôi muốn chia tay với cô ấy, thứ tôi muốn chính là có thể ở bên cạnh cô ấy cả đời.”
Kỳ nghe xong, anh ta cảm thấy hơi sửng sốt: “Nhưng không phải bây giờ hai người đã chia tay rồi sao?”
“Không phải chia tay mà là buông tay! Tôi muốn cho cô ấy đủ không gian để buông xuống và học cách yêu thương chính bản thân mình, tôi không muốn bởi vì tôi mà cô ấy biến thành một con người khác, không giống với cô ấy! Tôi sẽ ở bên cạnh, cùng cô ấy trưởng thành…”
Kỳ gãi đầu rồi nói: “Chẳng lẽ cậu không sợ cô ấy không cần cậu nữa hả?”
“Sợ! Ví dụ như bây giờ, cô ấy hình như càng ngày không cần tôi nữa rồi…”
Không biết đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu!
“Có lẽ cô ấy đã hiểu được nỗi khổ tâm của cậu thì sao?”
Lúc này Kỳ đã hoàn toàn hiểu rõ vấn đề.
Đình Hải không hy vọng trong cuộc đời của mình hoàn toàn đánh mất đi Tiểu My, anh ta sợ đến một ngày nào đó, anh ta và Tiểu My sẽ đi đến tình trạng chán ghét lẫn nhau, cho nên mới ở trong thời điểm gian nan nhất, dừng lại bước chân của hai người, anh ta hy vọng hai người bọn họ có thể đồng thời dừng lại để suy nghĩ, thậm chí là chấm dứt phần tình yêu ràng buộc kia với đối phương… Đây dường như là một biện pháp tốt.
“Chúng ta đi mua bữa sáng thôi!”
Sau khi nói xong, Đình Hải đi về phía chỗ quầy bán đồ ăn sáng ở cổng trường học.
Sau khi ăn sáng xong, anh ta mua thêm một phần để mang đi.
Lúc này đã là chín giờ sáng, tiết học thứ nhất đã kết thúc, Đình Hải để Kỳ đi về khu giảng đường trước, còn anh ta thì mang theo bữa sáng nóng hổi đến phòng học của Tiểu My.
Anh ta vừa mới xuất hiện ở trước cửa phòng học của Tiểu My, không thể nghi ngờ, trong nháy mắt, đã dẫn đến những tiếng bàn tán xôn xao.
“Là đàn anh Đình Hải đó!”
“Wow! Anh ấy về nước thật rồi!”
“Đàn anh Đình Hải…”
“Anh ấy đến tìm Tiểu My sao?”
Tiểu My đang ỉu xìu nằm gục xuống bàn, ngẩn người nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, bởi vì suy nghĩ quá tập trung, cho nên ở phía ngoài đang xôn xao, cô ấy cũng không hay biết gì.
Văn Tịch nhìn thấy thế liền đánh nhẹ vào tay cô ấy: “Này!”
Tiểu My không phản ứng.
“Này! Tiểu My…” Văn Tịch lại gọi cô ấy một tiếng.
Lúc này Tiểu My mới lấy lại tinh thần, nghiêng đầu sang nhìn cô ấy: “Sao thế?”
“Bên ngoài…”
Văn Tịch chỉ về phía Đình Hải đang đứng ở ngoài cửa.
Từ khi biết được Đình Hải và Tiểu My chia tay, độ nhiệt tình của Văn Tịch đối với Đình Hải giảm thẳng đến mức âm điểm.
Tiểu My nhìn theo ánh mắt của Văn Tịch ra bên ngoài, cô ấy hơi sửng sốt.
Chỉ thấy Đình Hải đứng ở đó, một tay cho vào trong túi quần, trong tay còn lại có xách một túi đồ ăn.
Thấy Tiểu My nhìn về phía mình, anh ta vẫy tay với cô ấy, ra hiệu cho cô ấy đi ra.
Tiểu My ngây người, không có phản ứng gì.
Văn Tịch huých vào cánh tay Tiểu My: “Cậu nhanh ra ngoài đi.”
Tiểu My ngẩn người, cô ấy suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn đứng dậy đi ra ngoài.
Đình Hải rất cao, đứng ở trước mặt anh ta, Tiểu My có một loại cảm giác ngột ngạt.
Một lúc sau…
“Anh đến tìm em à?”
Tiểu My cố gắng để cho chính mình bình tĩnh.
Cô ấy ngẩng đầu, sắc mặt không thay đổi hỏi anh ta.
Đình Hải cúi đầu, nhíu mày nhìn cô ấy.
“Đã lâu không gặp.”
Anh ta nói.
Trong giọng nói giống như mang theo cảm giác vui vẻ khi gặp lại nhau sau bao ngày xa cách.
Tim Tiểu My lỡ một nhịp, chân mày giật giật, cười nói: “Không phải vừa rồi chúng ta đã gặp nhau rồi sao?”
Đình Hải đưa bữa sáng trong tay mình cho cô ấy: “Em ăn đi.”
Tiểu My sửng sốt nhìn bữa sáng anh ta mang đến.
Cô ấy lắc đầu không nhận: “Em ăn rồi.”
Cô ấy đang nói dối.
Cô ấy chỉ không muốn để mình lại tiếp tục nhận lấy sự ưu ái từ anh ta!
Cô ấy không muốn mình tiếp tục ỷ lại vào anh ta như trước kia nữa!
Bởi vì quá mức dựa vào, giây phút mất đi, chẳng khác gì bầu trời sụp đổ… Dường như trong nháy mắt, ánh sáng đều biến mất.
Cô ấy không còn dám suy nghĩ đến khoảng thời gian đó nữa!
“Em ăn gì rồi?”
Đình Hải biết cô ấy nói dối, nhưng anh ta vẫn cố ý hỏi cô ấy.
Tiểu My bị anh ta hỏi như vậy, cô ấy cảm thấy hơi lúng túng.
Cô ấy vốn dĩ không phải là người biết nói dối, hơn nữa cái đầu nhỏ của cô ấy không kịp xoay chuyển được.
“Ăn… Cho dù em có ăn gì, hình như đâu liên quan đến anh nhỉ?”
Thật ra sau khi nói xong câu đó, chính bản thân Tiểu My cũng không ngờ mình có thể trả lời anh ta một cách mạnh mẽ như thế.
Ngược lại, Đình Hải không cảm thấy ngoài ý muốn.
Anh ta nhớ lúc mới cùng cô nhóc này gặp lại, chẳng phải cô ấy cũng kiêu ngạo như thế sao?
Đình Hải bật cười, nhét bữa sáng vào trong tay cô ấy, sau đó anh ta không nói gì liền quay đầu rời đi.
Tất cả nữ sinh đều ồ lên: “Wow! Tiểu My à, đàn anh Đình Hải đối xử với cậu thật tốt…”
“Tiểu My, không phải cậu đã nói, cậu và Đình Hải nhà cậu đã sớm chia tay rồi sao? Bây giờ không phải quan hệ của hai người vẫn rất tốt à?”
Không biết Chu Kiều xuất hiện từ lúc nào.
Tiểu My không muốn để ý đến bọn họ, trong lòng cô ấy chỉ cảm thấy phiền muộn, nhịp tim đập không theo quy luật gì.
Cô ấy mang theo bữa sáng nóng hổi trở về bàn học của mình, Văn Tịch không hỏi nhiều, chỉ khuyên cô ấy: “Nhân lúc còn nóng, cậu nhanh ăn đi, đừng để mình bị đói.”
Tiểu My ngơ ngác liếc thoáng qua cô ấy.
Văn Tịch vội vàng giúp cô ấy mở túi đồ ăn, sau đó lấy hộp đồ ăn ra, cầm đũa đặt vào trong tay cô ấy, vui vẻ nói: “Cậu nhanh ăn đi, đây là món sủi cảo hấp mà cậu thích nhất đó.”
Tiểu My nghe lời cô ấy, liếc thoáng qua hộp sủi cảo.
Cô ấy cảm thấy hơi đói bụng!
Dừng một lát, sau cùng cô ấy vẫn gắp một miếng, đưa đến bên miệng.
Hương vị… Rất ngon!
“Tiểu My à, thật ra tớ cảm thấy hình như Đình Hải vẫn còn thích cậu đó…”
Sau cùng, Văn Tịch vẫn nói một câu.
Tay cầm đũa của Tiểu My hơi cứng ngắc, cô ấy nghiêng đầu liếc thoáng qua Văn Tịch.
Tiểu My lắc đầu nói: “Tớ cảm thấy hơi khó chịu, trước đó tớ đã gặp qua Đình Hải rồi.”
Quả nhiên…
Văn Tịch dĩ nhiên biết rõ, chẳng qua cô ấy không muốn để Tiểu My biết, chính cô ấy đã bán đứng Tiểu My, nói một cách thẳng thắn, cô ấy hy vọng Tiểu My và Đình Hải có thể nối lại tình xưa.
Dù sao tâm tư của Tiểu My với Đình Hải, cô ấy nhìn thấy rất rõ.
Đình Hải đối xử tốt với Tiểu My, đây càng là chuyện rõ như ban ngày!
Văn Tịch ngồi xuống bên cạnh cô ấy: “Sao thế? Hai người đã nói được gì rồi?”
“Hình như anh ấy có ý muốn làm hòa với tớ.”
Tiểu My nhìn về phía Văn Tịch.
“Đây không phải là chuyện tốt à?” Văn Tịch vui thay cho cô ấy: “Không phải cậu vẫn thích anh ấy sao?”
“Được rồi…”
Tiểu My lắc đầu: “Bây giờ tớ không muốn nghĩ gì nữa, trước tiên cần hoàn thành xong kỳ thi cấp bốn môn tiếng Anh, có chuyện gì thì nói sau!”
“Đình Hải đưa cho cậu quyển vở ghi chép này à?”
Văn Tịch chú ý đến quyển vở ghi chép ngân hàng đề thi trên tay cô ấy.
“Ừ, đúng thế…”
“Wow! Quả nhiên Đình Hải nhà cậu chính là toàn năng! Có anh ấy ở đây, hai chúng ta không cần lo lắng đến kỳ thi cấp bốn môn tiếng Anh nữa rồi!”
Văn Tịch vừa xem ngân hàng đề thi trên tay, vừa khen.
Tiểu My không nói gì, cô ấy chỉ cười nói: “Cậu đọc trước đi, đọc xong thì đưa cho tớ.”
“Không được! Cậu đọc trước đi! Tớ còn rất nhiều sách chưa đọc xong! Đây chính là ý tốt của Đình Hải dành cho cậu, tớ sẽ chờ cậu đọc xong rồi xem qua một lượt! Cậu nhanh đọc đi, đừng lề mề! Có gì không hiểu thì đi hỏi Đình Hải, nhớ kỹ, không ngại học hỏi người khác! Nếu còn sĩ diện, cẩn thận không nhận được bằng tốt nghiệp đâu đấy.”
“…”
Chẳng lẽ trên đời này chỉ có Đình Hải mới có thể giải đáp được tất cả câu hỏi của cô ấy à?
Nếu như thật sự không hiểu, cô ấy còn có thể đi hỏi giảng viên.
Sau đó, trong lớp tự học buổi tối, Tiểu My luôn có thể gặp được Đình Hải.
Thời gian dần trôi qua, dường như Tiểu My đã quen với chuyện này, mặc dù hai người không phải bạn bè trai gái, nhưng ít nhất có thể coi như là bạn bè, cô ấy không kháng cự sự tồn tại của Đình Hải nữa, thậm chí vô thức đã bắt đầu quen thuộc với sự tồn tại của anh ta.
Thỉnh thoảng có đôi chỗ không hiểu, cô ấy còn chủ động hỏi Đình Hải ngồi bên cạnh mình.
Hôm nay, Tiểu My ôm sách vở chuyên tâm làm bài tập.
Lúc này cô ấy đang dịch một đoạn tiếng Anh, đoạn tiếng Anh này hình như đang giới thiệu sơ qua về văn hóa ẩm thực của Nhật Bản.
Đọc qua một lượt, Tiểu My ngạc nhiên, không nhịn được cảm thán một câu: “Người Nhật Bản quá biến thái rồi!”
“Hả?”