CHƯƠNG 540: YÊU NHAU ĐÃ ĐỦ RỒI
“Sau này anh còn về muộn như vậy, em liền chán ghét em.”
Hướng Tình quệt miệng nói, cơ thể nhỏ bé cọ cọ vào người hắn: “Ly Dã, bất kì chuyện gì không phải chúng ta làm một lần là xong, anh đột nhiên giảm mức độ đi nhiều như vậy, kiềm chế mình nhiều như vậy, lại không chắc đối với cơ thể mình có chỗ nào tốt, chúng ta có thể cân nhắc từ từ, đúng không?”
“Từ từ làm sao?”
Trong mắt Lục Ly Dã lộ ra mấy phần ánh sáng rực rỡ.
Tay Hướng Tình sớm đã không thành thật làm phiền lồng ngực anh ta:“Chúng ta có thể từ từ giảm số lượng, anh nghĩ, bình thường mỗi ngày anh đều hận không thể từ sớm tới tối tất cả làm một lần, bây giờ chúng ta liền giảm số lượng còn một lần, không phải được rồi sao?”
“Vậy cũng được sao?”
Tuy ngoài miệng Lục Ly Dã hỏi như vậy, nhưng cơ thể sớm đã ép lên người Hướng Tình.
“Đương nhiên.”
Hướng Tình thở gấp một hơi, đáy mắt không tự giác được toát ra mấy phần triền miên khao khát, “Có điều trước đó đã nói rồi, nếu em không bằng lòng, anh không thể lại ép buộc em.”
“… Được.”
Lục Ly Dã gật đầu, hứng phấn như sói đói nhào tới, không đợi được muốn đem Hướng Tình gặm sạch sẽ.
Dù sao đối với anh ta mà nói, đã rất lâu chưa có làm, lần đầu tiên rất nhanh sẽ xong, rồi sau đó là lần thứ hai… lần thứ ba….
Mỗi một lần, Hướng Tình đều tương đối phối hợp.
Cho tới khi, hai người đạt tới đỉnh cao và ngầm hiểu chưa từng có.
Âm thanh vui vẻ, liên tiếp vang lên trong phòng khách…
Một tuần sau, Hướng Tình và Lục Ly Dã âm thầm đi nhận giấy đăng kí kết hôn.
Lục Ly Dã cực kì hưng phấn, cầm cuốn sổ màu đỏ, khắp nơi khoe khoang, ngược lại là Hướng Tình, lại có vẻ ung dung bình tĩnh hơn nhiều.
Hỏi đến hôn lễ của bọn họ, Lục Ly Dã nghĩ đến cả trăm ngàn phương án, hỏi lại Hướng Tình, chỉ một suy nghĩ: không làm.
Cô là chủ gia đình, cô nói không làm, tất cả mọi người đều không bắt bẻ được gì.
Lục Ly Dã thuyết phục cô muốn gãy lưỡi, cũng không thể thuyết phục được cô, hơn nữa, cô còn có lí do của cô.
“Chuyện này thứ nhất, phí tiền. Thứ hai, tốn nhiều công sức. Còn thứ ba, hôn lễ làm hay không làm, hai chúng ta đều là vợ chồng yêu thương nhau, em cảm thấy tình cảm của chúng ta cũng không cần một hôn lễ chứng kiến, có hôn lễ hay không, chúng ta vẫn yêu nhau như vậy, vậy là đủ rồi.”
Lục Ly Dã cảm thấy mình thật sự đã tìm được một người phụ nữ vô cùng biết cách quán xuyến việc nhà mang về, ngoại trừ sẽ không nấu cơm ra.
….
Nhiều năm sau đó…
Hướng Tình và Lục Ly dã vẫn trải qua thế giới vui vẻ của hai người, không có con cái, nhưng cũng không bị cha mẹ ép sinh con.
Nhưng Hướng Tình cố ý muốn tìm người thay cô sinh con cho nhà họ Lục, dù sao Lục Ly Dã cũng là con trai duy nhất.
Lục Ly Dã thật ra không tán thành quyết định này, lúc đó nói, cũng chẳng qua chỉ là muốn gạt cô mà thôi, vả lại đã nhiều năm như vậy, không có con vẫn vượt qua như bình thường, vẫn sống hạnh phúc, như vậy còn quan trọng hơn bất kì điều gì.
Chỉ là, chuyện Hướng Tình đã quyết định, không ai có cách nào khuyên can.
Nhờ rất nhiều mối quan hệ, tìm một người mang thai hộ chuyên nghiệp, nói rằng trước kia cũng đã từng giúp người ta mang thai hộ, kinh nghiệm đúng là rất phong phú, hơn nữa quan trọng nhất chính là tỉ lệ thành công tương đối cao,cuối cùng liền chọn cô ấy.
Hướng Tình ôm hy vọng rất lớn.
Chờ người mang thai hộ làm xong tất cả kiểm tra trước khi mang thai, Hướng Tình và Lục Ly Dã lần lượt tới bệnh viện làm các loại kiểm tra thân thể, rồi lấy trứng và tinh trùng của hai người, sau khi hoàn thành thụ tinh nhân tạo, tiêm vào bụng người mang thai hộ.
Hướng Tình không thể tự mình mang thai, nhiều ít cô có chút tiếc nuối, có thể có con dù sao cũng hơn không có con rất nhiều.
Người mang thai hộ ở tại nhà họ Cao, bởi vì trong nhà dù sao cũng có bác sĩ tốt hơn, bất kì nơi nào, bất kì lúc nào cũng thuận tiện chăm sóc, có vấn đề cũng có thể giải quyết đúng lúc.
Mỗi ngày Hướng Tình đều cẩn thận chăm sóc cho cô ấy, ngoài chờ mong, trong lòng còn có nhiều hơn là cảm kích và xấu hổ.
Nhưng có một số chuyện, lại cũng không thể không làm.
Hôm đó, ngày Chủ Nhật.
Hướng Tình đang muốn về nhà họ Cao thăm người mang thai hộ, nhưng lại nhận dược điện thoại của mẹ. “Các con ngày hôm nay cũng không cần đến đây, ở nhà giúp chăm sóc Tiểu Bách và Tiểu My đi. Tài xế đang trên đường đến nhà các con rồi.”
“Dạ? Chăm sóc Tiểu Bách và Tiểu My ạ?”
Hướng Tình có chút choáng: “Bố mẹ nó đâu?”
“Đi hưởng tuần trăng mật rồi. Hai người nói đi là đi, liền để chúng ở nhà. Chú Vũ và dì San của con cũng vừa đi công tác. Mẹ lo hai đứa chúng nó quá ầm ĩ, nên đưa tới chỗ con tương đối tốt hơn.”
“Mẹ, con không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ nhỏ, mẹ mang chúng đến con sợ…”
“Không có thì nên học một chút. Ngược lại sau này sớm muộn cũng sẽ có mà. Con yên tâm đi, sữa bột và tã trẻ em của bọn chúng mẹ cũng đã chuẩn bị đầy đủ, con muốn gì cứ tìm trong túi, cái gì cũng có.”
“Mẹ, con… Con không được…”
Hướng Tình nói đến đây, liền nghe tiếng chuông cửa vang lên.
Hỏng bét.
Đến rồi.
“Được rồi, mẹ, trước tiên con không nói chuyện với mẹ nữa, bọn chúng đến rồi.”
Hướng Tình cúp điện thoại, nhất thời có cảm giác bi thương như gặp ngày tận thế.
“Ai tới vậy?”
Lục Ly Dã hỏi Hướng Tình một mặt thống khổ.
“Còn ai nữa? Hai tiểu hỗn thế ma vương* đến rồi. Nhất định là mẹ em không trông nổi bọn chúng, cho nên mới viện cớ đưa bọn chúng tới cho em, xong rồi. Cuối tuần này đừng mong dễ chịu rồi.”
*Hỗn thế ma vương: ma vương hại đời.
Lục Ly Dã vừa nghe, sắc măt cũng dần thay đổi.
Hai tiểu hỗn thế ma vương này nhà Vũ Quỳnh, quả thực có thù oán với anh ta, không, không đúng, không thể nói như vậy, quả thực giống như tình nhân kiếp trước của anh, dính anh… Dính đến mức anh thấy phiền.
Cửa vừa mở ra, hai đứa trẻ có khuôn mặt cực kì giống nhau đeo hai cái balo nhỏ, như một làn khói từ bên ngoài bay vào, “Cô út, chú.”
Tiểu Bách lập tức nhào vào lòng Hướng Tình, Tiểu My lập tức nhảy lên lưng Lục Ly Dã, không ngừng ồn ào, “Chú cõng con, chú cõng con…”
“…”
Hướng Tình và Lục Ly Dã đau khổ nhìn nhau một cái, đều đồng tình nhìn đối phương.
Có thể cho bọn họ thời gian lấy hơi không?
Lục Ly Dã ngoan ngoãn cõng Tiểu My trên lưng, liền nghe Tiểu My lẩm bẩm nói với mình, “Chú, chú có nhớ Tiểu My không?”
“…”
Không nhớ chút nào.
Nhưng anh ta có thể nói thật sao?
Đương nhiên không thể. Nếu như vậy cô gái nhỏ này sẽ lập tức khóc chết cho mà xem.
“Nhớ. Đều nhớ sắp điên rồi.”
Lục Ly Dã giả vờ bình tĩnh nói.
Tiểu My vui mừng điên lên, “Con biết chú thích con mà.”
Đầu nhỏ lưu luyến ở tấm lưng rộng dày của anh ta cọ tới cọ lui, cực kì giống cô gái nhỏ đang tha thiết yêu nhau.
Hướng Tình quýnh lên.
Rốt cuộc Tiểu My là một cậu bé, biết thu mình hơn Tiểu My nhiều, ngoan ngoãn nằm nhoài trong lòng Hướng Tình, nói với Hướng Tình, “Hướng Tình, cô cảm thấy Tiểu My có giống đứa ngốc mê trai không?”
“…”
Đây đúng thật là nói trúng tâm tư của cô.
Mới muốn gật đầu nói “giống”, kết quả, chỉ thấy Tiểu My đỏ mắt nhìn bọn họ, Hướng Tình giật mình một cái, vội vã cười làm lành lắc đầu. “Đương nhiên không giống. Tiểu My chỉ là rất thích chú mà thôi, có đúng không?”
Tiểu Bách không nể tình chút nào, chọc thủng Hướng Tình, “Cô sợ em ấy khóc nhè nên mới nói như vậy.”
“…”
Hướng Tình đành phải nắn nắn tay nhỏ của bé, thấp giọng tiến đến bên tai bé nói, “Lẽ nào con không sợ nó khóc nhè?”
“…”
Lúc này, đổi lại là Tiểu Bách không nói được lời nào.
Tiểu My vừa khóc,long trời lở đất, ai không sợ?
Nếu thật không sợ, đã là đã là bạn học Bé Mập kia của Tiểu My rồi.
Mỗi lần Tiểu My gào khóc, cũng chỉ có Bé Mập ngốc nghếch này tới dỗ bé, sau đó… Tiểu My sẽ càng khóc lớn hơn.
Bốn người, hai lớn hai nhỏ ngồi thành một vòng trên thảm, mắt to trừng mắt nhỏ, mắt nhỏ lại trừng mắt to.
“Lát nữa nếu muốn đi tiểu, liền gọi một tiếng, biết không?”
Hướng Tình nhắc nhở Tiểu Bách và Tiểu My.
Tiểu My giơ cánh tay yếu đuối, “Hướng Tình, con đã tiểu rồi…”
“…”
Khóe miệng Hướng Tình hung hăng co rút mấy cái, ôm lấy bé, chạy vọt vào phòng vệ sinh.
Nhưng, lúc này đã muộn.
Trên tấm thảm, sớm đã thấm ướt một mảng.
“Cao Tiểu My thật đúng là ngốc chết mà.”
Tiểu Bách không nhịn được mắng em gái mình.
Lục Ly dã vội vàng lấy cây lau nhà hút nước tới làm sạch.
Những tiểu quỷ này, quả thực có thể chặt đứt dây thần kinh của người ta.
Hướng Tình đặt Tiểu My lên ghế salon, lột quần của bé, đổi quần nhỏ cho bé.
Nhưng đứa nhỏ này lại giữ chặt lấy quần nhỏ ướt ngượng ngùng của mình, chính là không chịu buông tay, “Con không thay, con không thay ở đây…”
Đôi mắt to tròn đáng yêu vẫn nhìn Lục Ly dã, chỉ sau một cái chớp mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ như quả táo đỏ.
Hướng Tình hết chỗ nói, “Tiểu My, không phải con muốn chú thay giúp con đó chứ?”
“Không được. Người ta xấu hổ mà.”
Tiểu My nói xong, ngượng ngùng chắn lại đôi mắt, “Con không muốn chú nhìn.”
“…”
Cô bé lúc này mới mấy tuổi.
Ba tuổi mà thôi.
Hướng Tình để Lục Ly Dã quay người đi.
“Còn Tiểu Bách?”
“Tiểu Bách…”
Tiểu My còn chuyển động đôi mắt thật lòng suy nghĩ.
Kết quả, không chờ bé trả lời, Tiểu Bách sớm đã khinh thường nghiêng đầu đi, “Anh mới không cần nhìn con gái các em. Hừ, không đẹp chút nào.”
Kết quả…
“Oa…” một tiếng, Tiểu My khóc.
Khóc đến trời đất quỷ thần đều phải sợ.
“Hướng Tình, Tiểu Bách nói con không đẹp. Anh ấy nói con không đẹp… Ô ô ô..”
“…”
Hướng Tình tê cả da đầu, đầu đều muốn nổ tung.
Vội vã dỗ bé, “Sao lại vậy được. Tiểu My nhà chúng ta là xinh đẹp nhất. Đẹp hơn bất kì ai đúng không?”
Một bên dỗ, một bên thay quần cho bé, “Tiểu Bách đó là ghen tị. Ghen tị Tiểu My nhà chúng ta.”
“Con mới không ghen tị em ấy.”
Tiểu Bách hừ hừ mũi.
“Tiểu Bách, con không phải là anh trai sao? Là anh trai thì phải nhường em gái, có đúng không?”
“…”
Lần này, Tiểu Bách yên lặng không lên tiếng.
“Anh trai thật đáng ghét. Anh ấy mới không đẹp. Cơ thể anh ấy lớn lên không giống con, con thấy anh ấy mới là quái vật. Không hiểu sao lại có thêm một cây gậy nhỏ…”
“Em mới là quái vật.”
Tiểu Bách bị em gái mắng như vậy, chợt cảm thấy vô cùng xấu hổ, không nhịn được mắng lại.
“..”
Hướng Tình thật muốn tự sát.
Lục Ly Dã một bên suýt nữa cười đau cả ruột.
Em gái, con nói anh trai như vậy, thật sự được sao?
Giữa lúc hai bé huyên náo khong thể tách rời, điện thoại của Hướng Tình vang lên.
Điện thoại là của mẹ cô Hoàng Ngân gọi tới, Hướng Tình nhận điện thoại, định cầu cứu mẹ mình, nhưng Hướng Tình còn chưa nói, mẹ cô trong điện thoại đã mở miệng trước: “Hướng Tình, con và Ly Dã mau đến bệnh viện một chuyến đi. Xảy ra chuyện rồi.”
“Mẹ? Xảy ra chuyện gì?”
Hướng Tình qua điện thoại nghe được giọng điệu lo lắng của mẹ, trái tim nháy mắt cũng treo lên.
“Đứa bé… Xảy ra chuyện rồi. Các con nhanh tới đây đi.”