CHƯƠNG 83: CÓ ANH TRONG MƠ
Cao Dương Thành đi thẳng đến phòng ngủ, lại thấy giường lớn rỗng tếch, đôi lông mày lạnh lùng nhíu lại.
Anh xoay người, bước nhanh về hướng phòng khách.
Vừa vào phòng khách liền bắt gặp bóng người Hoàng Ngân cuộn tròn như tôm đang ngủ thiếp trên sô pha.
Bước chân anh chậm lại, tiếng bước chân cũng bước nhẹ nhàng theo.
Đôi lông mày đang nhíu lại nãy giờ, lúc gặp được Hoàng Ngân thì dần dần giãn ra, nhưng rất nhanh cả khuôn mặt anh tuấn lại trầm xuống.
Trời lạnh như vậy, ăn mặc lại ít như vậy, lại còn cứ vậy ngủ trong phòng khách, nếu bị cảm thì phải làm sao? Người đàn bà này luôn luôn không thể tự chăm sóc bản thân mình hay sao? Hay tưởng mình là nữ siêu nhân?
Cao Dương Thành bước qua, cúi cơ thể cao ngất xuống, vươn cánh tay to, một tay đỡ lấy cái eo nhỏ của Hoàng Ngân, một tay thì đỡ dưới hai đầu gối của cô, dễ dàng bế cô lên đi thẳng vào phòng ngủ.
Hoàng Ngân ngủ trong vòng tay anh, ngoan ngoãn giống như con mèo nhỏ lười biếng.
Gương mặt thì mãi mê cọ xát vào lồng ngực rắn rỏi của anh, tay nhỏ thì vô ý thức vịn lên bờ vai anh, trong miệng thì thầm không ngừng: “Cao…Dương Thành…”
Cô gọi tên anh?
Thì ra, trong giấc mộng của cô, có anh sao?
Đôi mày sắc như dao của Cao Dương Thành nhướng lên, khóe môi không nén nổi nhếch lên một đường cong ấm áp.
Anh cúi đầu, xích chặt người cô vào lòng, cưng chiều đáp lại cô một câu: “ừm, tôi đây.”
Không thể không thừa nhận, trái tim anh chưa bao giờ ấm áp như lúc này…
Cảm giác ấm áp này từ trong tim chảy ra từng chút một, di chuyển đến mỗi tế bào trong anh, len lõi ngập tràn trong mắt anh, giữa mày anh, ngấm vào cả khuôn mặt anh, khóe môi đang cong cong của anh.
Chỉ vì một cụm từ “Cao Dương Thành” đã khiến cả trái tim anh phảng phất như bị tan chảy vì cô.
Hoàng Ngân cô có biết hay không, cô là tồn tại đặc biệt nhất trong đời Cao Dương Thành tôi.
Anh nhẹ nhàng lẫn cưng chiều in nhẹ trán Hoàng Ngân, một cái hôn chân thành.
…
Vào phòng ngủ, Cao Dương Thành cẩn trọng để cô lên giường.
Hoàng Ngân nằm lên giường lập tức ngủ càng ngon, ôm chăn mềm lăn mấy cái trên giường lớn, cuối cùng hai cái đùi đẹp kẹp chặt tấm chăn vào giữa, ngủ.
Cao Dương Thành bất đắc dĩ nhìn cô.
Bốn năm không gặp, thói hư tật xấu khi ngủ của cô cũng không thay đổi, mỗi lần đều kẹp chăn giữa đùi mới ngủ ngon.
Thế nhưng, thói quen xấu thì cô vẫn còn giữ, nhưng thói quen tốt dường như lại bị cô bỏ đi hết.
Nhìn thấy viền ren áo ngực lấp ló lộ ra trong chiếc áo sơ mi trắng, Cao Dương Thành không chút dò dự đưa tay mò vào trong áo sơ mi sờ soạng.
Dường như cảm nhận được anh động vào người mình, Hoàng Ngân kháng nghị lật người, tay nhỏ không ngững vỗ cái tay hư hỏng của anh, môi nhỏ thì thào: “muốn đi ngủ…”
“cởi áo lót trước đã.”
Giọng điệu Cao Dương Thành vừa dỗ lại dành, vô cùng nhẫn nại.
Bàn tay sờ đến khóa áo lót sau lưng cô, lưu loát cởi khóa áo lót của cô.
Trong khoảng khác có thể cảm nhận được hai luồng mềm mại được giải phóng chợt “phọt” bật ra, hơi đong đưa trên cánh tay anh, xúc cảm mềm mại đó khiến con ngươi Cao Dương Thành sâu lại.
Thân dưới “cọ sát” một cái liền chợt có phản ứng.
Shit!
Từ lúc nào mà bản thân lại trở nên dễ dàng chịu không được khêu khích như này.
Cao Dương Thành cuối cùng vẫn buông tha cho Hoàng Ngân.
Mặc dù ham muốn cô vô cùng, nhưng đã dày vò cô cả đêm, nếu lại “muốn” thêm lần nữa thì sáng mai phỏng chừng cô sẽ không xuống giường được mất.
Cao Dương Thành thay đồ ngủ, rửa mặt xong thì ôm Hoàng Ngân vào ngực, an tâm say giấc.
Đến khi tỉnh lại, là bị một bàn tay nhỏ nhắn không thành thật đánh thức.
bàn tay mềm mại kia đang không ngừng đùa bỡn gãy anh, giống như đang tìm kiếm thứ gì vậy.
Cao Dương Thành nhẹ nhàng mà vồ lấy bàn tay nhỏ nhắn đó, mở đôi mắt lim dim, nương nhờ ánh đèn vàng ấm áo ngoài cửa sổ mà đắm đuối nhìn gương mặt xinh đẹp trong lồng ngực.
“sao thế?”
Tiếng nói uể oải hỏi Hoàng Ngân nằm trong vòng tay anh, giọng điệu mang theo sự lười biếng.
Mặc dù ngủ ngon lại bị cô đánh thức, nhưng không chút cáu kỉnh nào, thậm chí còn lười biếng nhếch miệng cười khẽ.
Hoàng Ngân không nói chuyện chỉ lắc đầu, ánh mắt một mực nhìn vào gáy tai anh.
Cao Dương Thành không nhìn cũng đã hiểu ra.
Cô đang nghĩ không phải thứ gì khác mà là …trái tim biển cả.
Anh đưa tay vuốt ve đầu Hoàng Ngân, sau đó dùng một tay ôm ngang eo cô, kéo cô vào lồng ngực anh, cằm tì lên đỉnh đầu cô, hỏi: “Sao đột nhiên tỉnh rồi?”
Thấy Hoàng Ngân cố ý tránh nhắc đến trái tim biển cả, Hoàng Ngân hơi thất vọng nên cũng không đáp lời anh.
“Sao?”
Giọng nói trầm thấp của Cao Dương Thành vọng từ đỉnh đầu Hoàng Ngân.
Hoàng Ngân lắc đầu nhắm mắt giả bộ ngủ.
Chợt cô cảm nhận được vành tai mềm nhũn, bị nắn bóp một chút, sau đó cảm nhận được có thứ gì xuyên mà lỗ xỏ khuyên tai.
Cô mở mắt, kinh ngạc nhìn người đàn ông bên cạnh.
Anh giờ khắc này đang nghiêng cơ thể, chuyên chú giúp cô đeo khuyên tai, thấy cô nhìn chằm chằm mình thì Cao Dương Thành mới trừng mắt thản nhiên nói: “Về sau còn làm mất thì không ai tìm về giúp em nữa đâu!”
Khóe miệng Hoàng Ngân cong cong một nụ cười xán lạn, không nói gì chỉ vùi đầu vào ngực anh, ôm chặt Cao Dương Thành.
Cô cũng không dám làm mất nó thêm một lần nào nữa!
Lồng ngực bỗng chốc bị cô làm cho không còn chỗ trống, đôi mắt đen nhánh của Cao Dương Thành càng đen sâu hơn, bàn tay to lớn đang để lưng chừng, cổ họng anh nhúc nhích một cái: “Này…”
Anh híp mắt, khàn giọng nhắc nhở người phụ nữ trong lòng: “không có bất kì người đàn ông nào có thể kiềm chế khi được người đàn bà chủ động ôm ấp như vậy.”
Hoàng Ngân nghe vậy không tránh né chỉ ngẩng đầu cong môi cười, lắc đầu nói: “ em không biết năng lực kiềm chế của người đàn ông khác như thế nào, nhưng em biết người đàn ông bên cạnh mình đây, sự kiềm chế trong anh ấy vô cùng mạnh mẽ.”
Truyện được up trên app mê tình truyện
Nhiều người phụ nữ theo đuổi anh như vậy, người nào cũng đẹp như tiên, bọn họ đều chủ động ôm ấp yêu thương anh, thế nhưng mà anh nhìn cũng không liếc nhìn họ bao giờ, cho nên không có khả năng anh dễ dàng bị người ta dụ dỗ như vậy.
Cao Dương Thành xoay người liền áp lên người Hoàng Ngân, đôi mắt nguy hiểm híp lại, khóe miệng nhếch khẽ: “em đang nghi ngờ khả năng đó của tôi?”
“Em không dám!”
Hoàng Ngân vội cười trừ, giơ tay bảo đảm: “Bác sĩ Cao, em thề tuyệt đối không có ý đó, anh tuyệt đối đừng hiểu lầm.’
Nếu hiểu lầm cũng không sao, cô chỉ sợ anh muốn nóng lòng chứng minh khả năng đàn ông , muốn ăn sạch cô một lần nữa.
Cô thật sự chịu khổng nổi sự dày vò sấm dậy trời vang như vậy nữa đâu.
Nhìn bộ dáng đáng yêu như thỏ trắng của cô, Cao Dương Thành liền cảm giác thân dưới càng ngày càng cứng ngắc.
Cảm giác này,thật…chết người!
Anh cuối đầu, cắn một ngụm vào môi anh đào nhỏ nhắn đang cong lên của Hoàng Ngân, giọng khàn khàn: “bất kể người đàn bà nào hâm mộ theo đuổi tôi, tôi đều không quan tâm, duy chỉ có em…’
Anh ấy nói đến đây, khóe môi nâng nụ cười khẽ: “hình như tôi lại đói bụng rồi!”
Lần này, thứ anh muốn ăn tuyệt đối là cơ thể cô.
“…”
Hoàng Ngân lập tức cảm giác mình như muốn ngất đi.
CHƯƠNG 83: CÓ ANH TRONG MƠ(2)
Cao Dương Thành cúi đầu, đôi môi mỏng gợi cảm không ngừng ma sát môi đỏ mọng của Hoàng Ngân, nhưng vẫn không xâm nhập vào.
Hoàng Ngân bị anh trêu đùa, trêu đến ngứa ngày mà anh lại dừng lại đột ngột.
Bàn tay vỗ nhẹ vào khuôn mặt ửng hồng của cô: “ngủ thôi.”
Nói xong nghiêng người ôm Hoàng Ngân vào lòng, nhắm mắt ngủ.
Hoàng Ngân vùi người trong lòng anh, ngạc nhiên nhìn chằm chằm anh, mất nữa ngày vẫn chưa tỉnh tảo lại.
“Sao nào? Mong đợi?”
Cao Dương Thành không mở mắt ra, khóe miệng lại cười xấu xa, hỏi người đang nằm trong lòng.
Hoàng Ngân đột nhiên tỉnh táo lại, khuôn mặt ửng hồng chột dạ xùy cười nói: “anh cho rằng ai cũng giống anh, thân dưới luôn thấy đói á!”
“ừm! Cho nên em tốt nhất nằm ngoan trong lòng tôi, chớ lộn xộn, bởi vì chỉ sơ ý một chút sẽ trở thành đồ ăn trong miệng tôi.”
Nghe giọng điều phách lối tự cao tự đại của anh ấy mà xem!
Hoàng Ngân còn muốn nói gì, Cao Dương Thành chợt mở mắt, ngón tay khều khều cằm cô, cười nói: “nếu em cũng đói bụng , mặc dù muốn cho em ăn no, nhưng nghĩ đến việc buổi sáng em không thể rời giường được, đành cho…em nhịn một chút, hôm khác tôi sẽ cho em “ăn” no!”
“…”
up date trên app mê tình truyện
Hoàng Ngân đỏ mặt, bàn tay trắng ngần như tuyết vỗ vào lồng ngực rắn rỏi của anh, yêu kiều mắng: “lưu manh cầm thú.!”
Tuyệt đối là bác sĩ cầm thú.
Cao Dương Thành cười sảng khoái, ghìm chặt cô vào lòng: “được rồi, đừng lộn xộn nữa, lại gây chuyện nữa trời liền sáng, ngày mai còn đi làm nữa!”
Hoàng Ngân thấy anh nói vậy, liền ngậm chặt miệng, ngoan ngoãn vùi vào lòng anh, nhắm mắt lại không còn dám gây chuyện nữa.
Một đêm này là một đem ngủ say bình yên trước nay chưa từng có của họ, dù là Cao Dương Thành hay là Hoàng Ngân.
Hoàng Ngân không ngờ quan hệ của họ lại đột nhiên trở thành như vậy, mặc dù cố đã tượng tưởng về cái cảnh làm tình nhân của anh ấy nhiều lầ nhưng hết lần này đến lần khác đã bỏ qua cảnh tượng ấm áp không thể che giấu được giữa bọn họ….
Làm ấm tim cô, cũng hâm nóng cả tim anh.
Thế nhưng mà nếu cô mang thai thì sao? Chuyện giữa bọn họ sẽ đi về đâu? Cô chọn buông tay, mỗi người một nơi, hay là…
Hoàng Ngân thấy giật mình, nếu thật buông tay thì mình có phải quá tuyệt tình, quá tàn nhẫn rồi hay không.
Mà chính cô cũng có thể triệt triệt để để mà buông tay anh ra sao chứ?
“nghĩ gì vậy? Mà mặt ủ mày ê?
Hoàng Ngân đang ngẩng người trước máy vi tính, đột nhiên nghe Lý San hỏi cô.
“không, có nghĩ gì đâu.”
Hoàng Ngân bừng tỉnh vội vàng lắc đầu phủ nhận.
“về bản vẽ căn biệt thự lần trước cậu gửi cho tớ thì nay đã thi công xong rồi, chỉ còn chờ boss thanh toán thì coi như xong.”
“Ừm, được rồi, cảm ơn cậu nha, San à, đã làm phiền cậu rồi.”
Căn biệt thự này là của Cao Dương Thành, lúc đó vì lo lắng đến vấn đề của Khuất Mỹ Hoa nên cô đã chuyển việc này cho Lý San.
Cũng may Cao Dương Thành không có ý kiến gì, hết thảy đều thuận lợi.
Hoàng Ngân trông ngóng điện thoại vẫn đang không có tiếng động nào trên tay mình, thấy hơi ngoài ý muốn, từ dạo đi khỏi nhà Cao Dương Thành, anh ấy cư nhiên một cú điện thoại cũng không gọi đến, thậm chí một tin nhắn cũng chưa cũng không gửi cho cô.
Hoàng Ngân không kìm được thấy mất mác.
“Hoàng Ngân, cậu đang yêu đương đúng không?”
Lý San quan sát mấy lần Hoàng Ngân từ trên xuống dưới, kinh ngạc nói.
Hoàng Ngân giận giỗi liếc cô: “cậu đừng có ăn nói lung tung, mỗi ngày đều bận tối tăm mặt mũi, cậu thấy mình còn tâm tình mà yêu với đương sao?”
“mình không có nói bậy! Cậu xem lại bộ dáng của mình đi, rõ ràng là đang đợi điện thoại của ai đó, nếu mình nhớ không lầm trước giờ cậu đều lo sợ mỗi khi điện thoại reo lên đó nha!”
Bị Lý San nói vậy, mặt Hoàng Ngân chợt ửng hồng, lập tức cãi lại nói: “mình không đợi điện thoại của ai cả.”