CHƯƠNG 16: TÔI MUỐN LẤY LẠI ĐỒ CỦA MÌNH
“Dạ, mẹ cứ đi đi! Mẹ yên tâm, Dương Dương rất ngoan, nếu có chuyện gì, Dương Dương sẽ tìm chị y tá đầu tiên.” Bé Hướng Dương tỏ ra rất ngoan vì cậu bé biết chiếc bông tai kia rất quan trọng đối với mẹ của mình.
“Ngoan…” Hoàng Ngân hôn nhẹ lên trán của cậu bé: “Mẹ xin lỗi. Mẹ nhất định sẽ quay về sớm.”
“Mẹ đi đi.” Cậu bé lén đánh cắp một nụ hôn trên môi của mẹ.
Hoàng Ngân rời khỏi bệnh viện, đi thẳng đến nhà hàng dùng bữa tối lúc nãy.
Cũng may, lúc đến nhà hàng vẫn chưa đóng cửa.
“Xin hỏi một chút. Các anh có nhìn thấy chiếc bông tai kim cương rơi trong nhà hàng không?” Hoàng Ngân đứng ở quầy lễ tân hỏi người phục vụ.
“Thưa cô, có phải nó khoảng chừng này? Màu xanh giống như màu của nước biển đúng không?” Người phục vụ khoa tay múa chân với Hoàng Ngân.
“Đúng đúng đúng.” Hoàng Ngân vui mừng khôn xiết: “Đúng là nó. Có thể đem nó trả lại cho tôi không? Đối với tôi, chiếc bông tai ấy rất quan trọng.”
“Nhưng…” Người phục vụ có chút khó xử: “Tôi đã đem chiếc bông tai ấy đưa cho vị đã dùng bữa tối cùng cô hôm nay rồi. Anh ấy không liên lạc với cô sao?”
Hoàng Ngân sững người, nét mặt lộ chút khác thường: “Là vậy sao…”
“Vậy… vậy được rồi. Cảm ơn.”
Hoàng Ngân từ trong nhà hàng đi ra, tinh thần vẫn còn chút hoảng loạn. Cô cứ do dự mãi, không biết có nên gọi điện thoại cho Cao Dương Thành.
Chiếc bông tai sao lại bị anh ấy cứ thế lấy đi chứ? Phải làm sao mới ổn đây! Hoàng Ngân buồn chán vò đầu suy nghĩ.
Cô vừa đi, vừa suy nghĩ xem rốt cuộc có nên chủ động liên lạc với anh không. Vừa ngẩng đầu lên, cô phát hiện, không biết từ khi nào đã đứng trước chung cư của anh rồi.
Hoàng Ngân lấy điện thoại ra, chậm chạp ấn từng con số một, khi nhấn đến con số thứ mười một chuẩn bị gọi điện, cô lại tự tay xóa đi. Sau đó cô lại ấn tiếp rồi cuối cùng vẫn xóa sạch.
“Phát điên mất thôi!!”
Hoàng Ngân bực tức giậm châm.
Khi cô đang suy nghĩ xem bản thân có nên buông bỏ những chấp niệm còn vướng bận trong lòng, quẳng luôn chiếc bông tai đi không thì đột nhiên điện thoại trong tay cô đổ chuông.
Qủa nhiên, cú điện thoại là của Cao Dương Thành gọi tới.
Hoàng Ngân bị dọa cho giật mình, nhanh chóng hít một hơi rồi mới cầm điện thoại lên bắt máy.
“Cô đứng trước nhà tôi làm cái gì?”
Cao Dương Thành nén giận hỏi cô.
Hoàng Ngân sững người, vô thức ngẩng đầu lên nhìn. Đúng như dự đoán, bên chiếc cửa sổ trên tầng hai của căn hộ xuất hiện một bóng dáng cô độc.
Cho dù không nhìn thấy gương mặt của anh, cô vẫn cảm nhận được có ánh mắt căng thẳng nhìn chằm chằm vào cô.
“Tôi… tôi muốn tìm anh để lấy lại đồ của mình.”
Lúc cô đáp lại, trong lòng không khỏi có chút chột dạ.
“Cái gì?” Cao Dương Thành lạnh nhạt hỏi, giọng điệu không chút cảm xúc.
Hoàng Ngân hít một hơi thật sâu: “Bông tai của tôi.”
“Cái nào?”
Giọng nói trong điện thoại của anh càng xa cách hơn.
Hoàng Ngân biết anh đang giả ngốc không biết.
“Chính là cái mà người phục vụ trong nhà hàng đưa cho anh.”
“Cô nói chiếc bông tai mà tôi từng tặng cho cô?” Giọng nói của Cao Dương Thành trầm xuống và từ tốn hơn nhưng vẫn không để Hoàng Ngân nghe ra được chút cảm xúc nào từ câu nói đó.
“…”
Hoàng Ngân trầm mặc.
Quả thực chiếc bông tai đó là món quà của anh tặng cho cô, hơn nữa nó còn là món quà đầu tiên.
Hoàng Ngân cũng không hiểu nổi rốt cuộc vì sao mà bản thân cô vẫn còn coi món quà ấy là thứ quan trọng đối với mình. Cô nghĩ, có lẽ do chiếc bông tai ấy đã bên cạnh cô nhiều năm rồi, chẳng qua đây chỉ là một sự cố chấp không nỡ buông bỏ mà thôi.
“Mỹ Hoa cầm đi rồi.” Anh đột nhiên lên tiếng.
Hoàng Ngân sửng sốt, không hiểu sao cả người nóng ran.
“Sao anh có thể như vậy? Đó là đồ của tôi mà!!”
Anh ta dựa vào cái gì mà dễ dàng đem nó tặng cho người khác như vậy? Anh ta có từng hỏi qua ý kiến của Đỗ Hoàng Ngân cô chưa? Kể từ lần đầu tiên anh tặng chiếc bông tai này cho cô, thì cô đã trở thành chủ nhân của nó rồi.
Cao Dương Thành vốn không có tư cách gì tặng đồ của cô cho người khác cả!
“Là tôi tặng cho cô.” Cao Dương Thành sửa lại lời cô nói.
Hoàng Ngân chau mày tranh cãi với anh: “Anh Cao, nếu như anh đã nói là tặng cho tôi thì anh cũng phải biết rõ tôi mới là chủ nhân của chiếc bông tai ấy. Vì vậy, anh dựa vào đâu mà tùy ý đem đồ của tôi tặng cho người khác? Anh không thấy rằng mình như vậy là rất thiếu đạo đức sao?”
“Đỗ Hoàng Ngân, thân là một phụ nữ đã có chồng, cô cho rằng sự cố chấp của bản thân với chiếc bông tai này sẽ thể hiện được cô là người có đạo đức sao?”
Cao Thành Dương không tỏ ra yếu thế mà trả lời lại một cách đầy châm biếm.
Đứng trước câu hỏi lạnh lùng của anh, nhất thời Hoàng Ngân không biết nên trả lời như thế nào.
“Cái bông tai đấy đáng mấy đồng. Cô làm gì phải để ý nó như vậy?” Cao Thành Dương lại hỏi, giọng điệu dường như dịu đi rất nhiều.
Trong chốc lát, bầu không khí tràn ngập sự cô đơn trống vắng xung quanh nuốt trọn lấy trái tim của cô.
Cô im lặng một lúc lâu mới mở miệng: “Đây không phải vấn đề về tiền nong.”
Đúng, chiếc bông tai này có lẽ trong mắt anh ấy không đáng một đồng.
Khi tặng nó cho cô, anh từng nói, đây là viên đá quý anh đã chọn trong cửa hàng đá quý của Swarovski. Nó rất nhỏ nên cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền, chỉ khoảng bảy trăm nghìn thôi.
“Là vì tôi đã đeo nó sáu năm trời rồi, đến bây giờ nó chẳng khác gì một bộ phận không thể tách rời khỏi cơ thể tôi. Nếu cứ như vậy tách nó ra khỏi cơ thể tôi, tôi… sẽ cảm thấy rất bức bối… không quen được…”
Hoàng Ngân tay cầm điện thoại cúi thấp đầu, thanh âm khàn khàn lẳng lặng kết thúc câu nói.