Chương 124:
“Hình như tên phóng viên này không biết chuyện năm đó cô Lăng ngồi tù, dường như anh ta chỉ biết tên của cô Lăng, và tưởng rằng đây chỉ là tin tức ngoài lề của anh Dịch mà thôi.’ Cao Kiến Vĩ nói Dịch Quân Phi lạnh lùng nói: “Tiếp tục hỏi, hỏi rõ hị chuyện rồi mới thả người, còn việc anh ta nói anh ta thấy có người nói về tôi ở trên mạng, vậy thì điều tra thử xem đến cùng là ai nói, ai nhìn thấy!”
“Tôi hiểu rồi” Cao Kiến Vĩ đáp.
Mà lúc Dịch Quân Phi đẩy cánh cửa phòng bệnh ra một lần nữa, nhìn thấy người đang ăn cháo trên giường bệnh, chuyện của tên phóng viên đó, là trùng hợp hay sao?
Vừa vẹn chỉ là đêm qua trùng hợp bị nhìn thấy, hay là nói… Còn có chuyện khác?
Lăng Y Mộc ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt trầm mặc của Dịch Quân Phi, trên người mơ hồ tản ra một loại cảm giác âm u. Trong lúc nhất thời, cô có hơi hoảng sợ, ngây ngốc nhìn chắm chằm đối phương.
Chỉ là trong nháy mắt, cảm giác âm u đó trên người Dịch Quân Phi ngay lập tức biến mất, trên khuôn mặt khôi ngô, xuất hiện một ý cười nhàn nhạt, cũng giống như bình thường vậy.
“Chị, sao vậy, sao lại nhìn tôi chẳm chẳm như thế?” Anh hỏi.
Cô có chút do dự lắc đầu: “Không có gì.”
Khoảnh khắc vừa rồi, cô chỉ cảm thấy người đang đứng trước mặt mình bỗng nhiên trở nên vô cùng xa lạ, hoặc có lế nên nói… Thật ra đây mới chính là con người thật của anh, mà giờ phút này, thật ra người đang mỉm cười với cô đây, lại giống như một người đàn ông bình thường hiền lành giống như thiên sứ vậy chẳng qua cũng chỉ là một mặt giả tạo mà thôi?
Từ lúc Tiêu Tử Miên biết được người đứng sau Lăng Y Mộc là Dịch Quân Phi thì cả người cô ta đều cảm thấy vô cùng khó chịu.
Điều này đồng nghĩa với việc vết thương trên chân cô ta căn bản không có cách nào báo thù được rồi!
Chuyện cô ta bị đánh gãy chân, sau đó nhập viện đã trở thành chuyện cười trong các bữa tiệc trà chiều của các cô chủ rồi, nếu sau này cái chân này không thế trị khỏi được, vậy thì cô ta thật sự sẽ trở thành trò cười vĩnh viễn rồi.
Đầu là do Lăng Y Mộc, nếu không phải là do người phụ nữ đó thì làm sao cô ta sẽ biến thành dáng vẻ như hiện giờ được?
Hơn nữa Lăng Y Mộc đã bám được Dịch Quân Phi vậy mà còn không nói! Tiêu Tử Miên nghỉ ngờ, rất có khả năng Lăng Y Mộc cố ý không nói, cô cố ý tỏ ra mình yếu thế, sau đó dụ cô ta ra tay, cuối cùng lại bảo Dịch Quân Phi báo thù cho cô!
Tiêu Tử Miên càng nghĩ càng tức.
Hôm này bạn bè cố ý bao một căn phòng ở đây, nói muốn giúp cô ta giải sầu, nhưng cô ta vẫn còn đang chống nạng, thì còn có thể vui lên được bao nhiêu kia chứ.
Ngay lúc Tiêu Tử Miên chống nạng rời khỏi phòng bao, thì nhìn thấy có một nhóm người đang đi về phía bên này, mà trong đó còn có một thân ảnh mà cô ta rất quen thuộc!
Chính ngay vào lúc này, sau khi người đàn ông đi đầu trong đám người ấy nhìn thấy Tiêu Tử Miên thì trên mặt ngay lập tức hiện lên ý cười, nhanh chân đi đến trước mặt cô ta: “Cô Tiêu, thật không ngờ còn có thể gặp được cô ở đây, chân cô bị thương à? Ai, đáng ra chúng tôi nên chủ động đến thăm cô mới đúng…”
Trên mặt đối phương hiện lên vẻ nịnh bợ, lại dông dài nói đủ thứ chuyện, Tiêu Tử Miên hoàn toàn không nhận ra người này là ai nhưng cô ta cũng ngại không biểu hiện ra ngoài, đến cuối cùng, vẫn là do chính người này lên tiếng nói: “Tôi là sở trưởng Viện nghiên cứu và thiết kế số hai Phương Hà, chúng tôi và Tập đoàn Tiêu Thị cũng có hợp tác với nhau trong vài dự án, trước đây trong một buổi tiệc ở Tiêu Thị, tôi đã từng gặp qua cô Tiêu đây mấy lần rồi.”
Mặc dù Tiêu Tử Miên không nhớ mình đã từng gặp qua người này rồi, chẳng qua là cô ta lại biết Viện thiết kế Phương Hà, chẳng qua cũng chỉ là một viện thiết kế nhỏ mà thôi, bởi vì ông chủ của viện này là bà con xa với nhà họ Tiêu nên cũng có lúc, nếu nhà họ Tiêu có một vài dự án thiết kế không quá quan trọng thì sẽ vứt cho viện thiết kế này làm.
“Mấy người đang muốn ăn liên hoan à? Hay cho tôi cùng đi với, dù sao thì hiện giờ tôi cũng rảnh” Tiêu Tử Miên đột nhiên nói.
Mà tên viện trưởng của viện số hai này nghe vậy thì có cảm giác như tự nhiên có miếng bánh từ trên trời rơi xuống, mặt mày phấn khởi, nói: “Tất nhiên… Tất nhiên rồi, vậy thì quá tốt!”