Chương 133:
“Cậu muốn đưa tôi lên thật cao rồi sau này lại đá tôi xuống chứ gì, thật ra không cần phải phiền phức như vậy đâu, giờ tôi đã đủ khổ rồi tôi chỉ là một công nhân vệ sinh môi trường mà thôi, không dư dả gì đâu, lại bị đuổi ra khỏi nhà nữa, hay là cậu muốn tôi quỳ trước mộ Hách Thanh Mai xin lỗi? Hay là cậu muốn tôi lấy cái mạng này của mình để trả mạng cho cô ấy…”
“Đủ rồi!” Anh đột ngột ngắt lời cô, cô thà tin rằng anh làm những điều này để trả thù cho Hách Thanh Mai, còn hơn tin anh thấy vui vẻ khi ở bên cạnh cô mà. “Chị nghe đây, Hách Thanh Mai không đáng để tôi làm như vậy, tất cả những gì chị cần làm là ở bên cạnh tôi thôi”
Vừa nói anh vừa nhìn xuống bàn tay cô đang nằm trong tay mình, cho dù anh đã xoa rất lâu rồi nhưng tay cô vẫn còn rất lạnh.
Anh biết vừa rồi mình rất tức giận, dường như cô luôn có thể dễ dàng kích động cảm xúc của anh, khiến anh sợ hãi, khiến anh tức giận Càng đến gần cô, cảm xúc của anh sẽ càng bị cô khống chế, nhưng anh vẫn không thể nhịn được mà muốn đến gần cô hơn.
“Tối nay chị cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, sau này đừng nói những chuyện ngu ngốc như này nữa.” Dịch Quân Phi nói xong thì lập tức rời khỏi phòng bệnh.
Trong phòng bệnh lớn như vậy chỉ còn lại một mình Lăng Y Mộc.
Lăng Y Mộc cúi đầu xuống bình tĩnh nhìn đôi bàn tay của mình, bàn tay cô đang run rẩy, cô đang sợ sao? Sợ Dịch Quân Phí, sợ rằng bản thân sẽ gặp chuyện.
Chẳng lẽ cứ phải nghe theo Dịch Quân Phi mà ở bên cạnh anh?
Nhưng… liệu cô có thể ở bên cạnh anh được không? Tất cả tổn thương mà cô phải chịu ở trong tù kia, cô đã suýt chết trong tù kia, ác mộng ba năm kia, tất cả đều do anh gây nên.
Quá khứ đã như vậy rồi nên giờ đây khi nhìn thấy anh trong lòng cô tràn đầy sợ hãi.
Giống như vừa rồi, lúc anh xoa tay cho cô, nhưng t: thể ấm lên, bởi vì khi tay anh chạm vào cô, cả người cô như hầm băng, lạnh thấu xương Tại sao Bình Quân lại là Dịch Quân Phi? Tại sao ban đầu vốn là hai người sống nương tựa vào nhau, thậm chí cô còn chuộc người tên Bình Quân này ra nữa mà giờ đây mọi chuyện lại thành như vậy?
Tại sao? Tại sao?
Lăng Y Mộc vẫn tự hỏi bản thân không biết bao nhiêu lần, những giọt nước mắt mà cô cố kìm lại, đến lúc này, tựa như vỡ òa, nước mắt cứ thi nhau mà trượt xuống gò má cô.
Rốt cuộc là sợ hãi, lo lắng, hay… không muốn từ bỏ?
Cô từng nói: “Bình Quân, thật tốt khi tôi có cậu”
Lúc đó anh khẽ cười nói: “Chị nhớ những gì mình nói đấy, mong là sau này chị sẽ không thấy hối hận trước những lời này.”
Có thể lúc đó anh đang ám chỉ chuyện này.
Nhưng cô đã trả lời như thế nào? Cô lại nói: “Tôi chắc chẳn sẽ cô vẫn không tức lạnh không hối hận”.
Được gặp anh, đối với cô là một giấc mơ hoang đường, và bây giờ cô buộc phải thức giấc.
Nhưng trò chơi của anh vẫn tiếp tục…
Trong xe, thấy vẻ mặt u ám của boss, Cao Kiến Vĩ đột nhiên cảm thấy kinh hãi, không biết là ai đã chọc tức cậu chủ Dịch, theo lý thuyết mà nói lúc cậu chủ Dịch ở bên cạnh cô Lăng thì tâm trạng phải tốt lên chứ.
Chẳng lẽ… Cô Lăng là người đã chọc tức cậu chủ Dịch? Nghĩ đến khả năng này, Cao Kiến Vĩ không khỏi rùng mình, nếu là như vậy thì lát nữa anh ta đành phải cẩn thận hơn thôi, đừng khiến cậu chủ Dịch giận cá chém thớt lên mình.
Xe chậm rãi di chuyển, Dịch Quân Phi nhẹ nhàng nhắm mắt lại, anh chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ cho cô biết danh tính thật của mình bằng cách này.