Chương 139
Nếu là lúc trước, Tiêu Tử Miên sẽ cảm thấy cực kỳ vui mừng khi được đứng gần anh như thế này. Nhưng bây giờ, cô ta lại cảm thấy vô cùng đau khổ.
“Tới đây” Dịch Quân Phi thản nhiên nói.
Tiêu Tử Miên tỏ ra điềm đạm, đáng yêu, cẩn thận nói: “Anh Dịch, không biết anh gọi tôi tới… là có chuyện gì?”
Lăng Y Mộc cũng tỏ ra khó hiểu, không biết vì sao Dịch Quân Phi lại gọi cô ta tới đây.
Anh mỉm cười nói với cô: “Chắc chị chưa biết… Vào đêm mùng hai Tết, bạn của chị – Tân Hoa Nhiên đã gặp cô gái này. Cô ta còn gây khó dễ với người bạn kia của chị đấy”
Lăng Y Mộc ngây ra một lúc. Nhưng chẳng mấy chốc, cô đã hiểu nguyên do chuyện này. Hôm đó, bọn họ tranh chấp trong cửa hàng, Hoa Nhiên luôn nói giúp cô nên cô ta mới biết Tân Hoa Nhiên là bạn của Lăng Y Mộc. Nếu gặp Hoa Nhiên, chắc chắn Tiêu Tử Miên sẽ giận chó đánh mèo với cô ấy, xả giận lên người Hoa Nhiên.
Lúc Tiêu Tử Miên nghe Dịch Quân Phí gọi Lăng Y Mộc là “chị”, mắt cô ta như muốn rơi ra ngoài.
Không phải chứ! Ở Thanh Thủy này, có cô gái nào gánh nổi cách xưng hô này của Dịch Quân Phi chứ?
Thế mà người được anh xưng hô như vậy lại là một kẻ quét rác ngoài đường.
“Chị, chị muốn biết ngày đó cô ta làm khó dễ người bạn kia của chị như thế nào không?” Dịch Quân Phi lại hỏi.
“Cô ta… Làm khó dễ cô ấy như thế nào?” Vừa nghĩ tới chuyện Hoa Nhiên chịu tai bay vạ gió vì mình, Lăng Y Mộc lại cảm thấy bưồn phiền.
“Hay là để Tiêu Tử Miên diễn lại một lần nữa nhé, chị thấy sao?”
Dịch Quân Phi nói với giọng điệu thản nhiên như đang tán gẫu.
Sau đó, anh đứng dậy đi tới cạnh giường bệnh, cúi người đi giày vào chân cho Lăng Y Mộc. Động tác của Dịch Quân Phi vừa dịu dàng vừa cẩn thận, thậm chí anh còn quỳ một chân xuống nâng chân cô trong lòng bàn tay.
Tiêu Tử Miên cảm thấy bản thân phải chịu đả kích liên tục. Dịch Quân Phi gọi Lăng Y Mộc là chị đã khó tin lắm rồi, bây giờ còn đích thân đi giày cho cô.
Chẳng hiểu Lăng Y này có cái gì hấp dẫn mà lại khiến anh che chở như vậy. Hơn nữa, điều khiến Tiêu Tử Miên kinh hãi hơn là Dịch Quân Phi bảo bản thân diễn lại một lần nữa. Cô ta phải diễn như thế nào bây giờ?
Khi Tiêu Tử Miên vẫn đang đắm mình trong suy tư, hai chân của Lăng Y Mộc đã được đi giày xong. Dịch Quân Phí bế cô tới ngồi trên ghế salon, sau đó nói với cô ta: “Bắt đầu đi”
Bắt đầu? Bắt đầu cái gì cơ chứ?
Tiêu Tứ Miên lộ ra vẻ mặt mờ mịt. Cao Kiến Vĩ đi cùng cô ta vào phòng bệnh lại đưa cho Tiêu Tử Miên một tờ giấy, nói với giọng ấm áp: “Cô Tiêu, mời cô lau giày cho cô Lăng giống như ngày ấy Tân Hoa Nhiên lau giày cho cô”
Mặt Tiêu Tử Miên biến sắc: “Anh nói cái gì? Anh muốn tôi lau giày cho cô ta?”
“Đây là ý của anh Dịch” Cao Kiến Vĩ nói với vẻ mặt bình tĩnh.
Tiêu Tử Miên cần răng, trừng mắt nhìn Lăng Y Mộc với ánh mắt oán hận. Bảo cô ta phải lau giày cho người mà bản thân luôn thấy chướng mắt, sao Tiêu Tử Miên có thể làm được chứ?”
Chẳng hiếu Lăng Y Mộc này mê hoặc Dịch Quân Phi như thế nào!
“Anh Dịch, người này chỉ là một kẻ quét rác ngoài đường. Hơn nữa, thứ mà cô ta am hiểu nhất chính là quyến rũ đàn ông. Trước kia, cô ta còn giở trò với anh tôi không biết bao nhiêu lần. Nếu không sao anh trai tôi lại để ý tới một cô gái có gia thế bình thường chứ? Anh Dịch, anh tuyệt đối đừng để bị cô ta lừa gạt!”