Chương 154
Loại người này thì Lăng Y Mộc gặp nhiều thành quen rồi. Bây giờ vẫn có rất nhiều người khinh thường công nhân vệ sinh môi trường.
Nhiều lúc rõ ràng là do họ không cẩn thận đụng trúng công nhân vệ sinh môi trường, ngược lại còn đổ trách nhiệm cho người công nhân.
“Được rồi, chị Từ, chuyện nhỏ thôi” Lăng Y Mộc nói xong lại cùng chị Từ tiếp tục quét đường. Sau khi tan làm, lúc Lăng Y Mộc thay quần áo mới phát hiện ra trong túi áo đồng phục có một cái vòng bạc nhỏ xíu.
l vòng này nắm trong túi áo cô từ khi nào? Lăng Y Mộc băn khoăn suy nghĩ. Bởi vì đang là ca đêm, trong Sở Môi trường cũng không còn ai, Lăng Y Mộc đành cất chiếc vòng lại. Cô dự định ngày mai sẽ mang vào Sở đăng ký đồ vật thất lạc.
‘Về đến phòng trọ, trong phòng bốn bề tối om im ảng.
Trước đây, khi cô làm ca đêm trở về, trong phòng luôn mở đèn sáng vì Bình Quân sẽ thức chờ cô. Còn bây giờ… Lăng Y Mộc mở đèn, nhìn căn phòng lạnh lếo, bất giác cười chua chát.
Lúc nằm trên giường, cô lấy chiếc vòng ra xem. Đây là vòng bạc của trẻ con, kiểu dáng cũng khá phổ biến. Lăng Y Mộc nhớ lúc nhỏ mình cũng từng đeo một chiếc tương tự.
Làm thế nào mà chiếc vòng này lại lọt vào túi áo đồng phục làm việc của cô? Trong đầu cô chợt lóe lên hình ảnh người đàn ông hôm nay đã đụng vào cô, chẳng lẽ là do người đó không cẩn thận làm rơi sao?
Chiếc vòng này vừa nhìn cũng không có giá trị gì cho lắm, không biết người đàn ông kia có quay lại tìm không. Nghĩ đến đây, Lăng Y.
Mộc thở dài một cái. Cô suy nghĩ nhiều quá làm gì? Ngày mai cứ đem đến Sở đăng ký đồ thất lạc là xong.
Lăng Y Mộc nào biết rắng ở một chỗ khác, vào lúc này, người đàn ông đụng cô đang bị một đám người vây lại trong phòng khách sạn, bị thẩm vấn đến mức thương tích đầy mình.
Người đàn ông đó đang hối hận chết đi được. Nếu biết sớm thế này, anh ta đã không đi chôm chỉa đồ của người đàn ông này. Trông thấy anh ta ăn mặc sang trọng, có vẻ là người giàu có, cứ ngỡ là may mản câu được con cá to. Ai có ngờ đâu lại chọc phải ác ma đáng sợ.
“Lạy anh, tôi thực sự không biết chiếc vòng mà anh đang nói! Tôi…
tôi đúng là có thấy chiếc vòng đó, nhưng tôi chỉ tiện tay nhét nó vào túi thôi. Tôi xin thề là tôi cũng không biết tại sao các người đã lục hết quần áo của tôi cũng không thấy chiếc vòng đó! “ Người đàn ông mặt mũi đã be bét máu, đang quỳ trước mặt Cố Vĩ Ngạn mà gào thét.
Cố Vĩ Ngạn ngồi trên ghế sô pha, dáng vẻ nho nhã. Gương mặt điển trai lúc này đã lạnh như băng: “Rốt cuộc chiếc vòng đang ở đâu?
Anh muốn lấy gì tôi không quan tâm, nhưng tôi nhất định phải lấy lại chiếc vòng đó. Nếu không đem được chiếc vòng đó về đây, vậy thì bàn tay này của anh chắc là không cần dùng nữa. “
Người đàn ông run như cầy sấy, ôi chiếc vòng đó… có ma mới biết chiếc vòng đó quan trong như vậy. Nếu biết chiếc vòng tay là thứ quan trọng, anh ta đã không tiện tay nhét nó vào túi. Còn nữa, lúc vội vàng bỏ chạy, cũng không cẩn thận đụng phải người ta…
Đột nhiên, người đàn ông dường như đã nhớ ra điều gì đó, vội vàng nói: “Tôi nghĩ ra rồi. Chiếc vòng đó có thể đã bị người khác nhặt được… Lúc đó tôi… tôi có va phải một công nhân vệ sinh môi trường đang quét đường. Có lẽ vì vậy mà chiếc vòng rơi ra khỏi túi, và bị người công nhân đó nhặt được rồi”
Mấy tay đàn em đang đè gã đàn ông quay sang nhìn Cố Vĩ Ngạn.
“Cậu Cố, vậy bây giờ…”
“Đi tìm người công nhân vệ sinh môi trường mà anh ta nói, nhất định phải tra ra cho tôi!” Cố Vĩ Ngạn lạnh lùng nói. Bất kể thế nào, chiếc vòng đó là niềm an ủi duy nhất suốt bao năm qua của anh. Dù thế nào đi chăng nữa anh cũng phải tìm lại nó cho bằng được.
Cho dù phải trả giá bao nhiêu!
Bởi vì dường như anh có một linh cảm, nếu như thật sự làm mất chiếc vòng, thì cả đời này anh sẽ không tìm được người đó nữa.
Lăng Y Mộc không biết vì sao lại đột nhiên thức giấc. Căn phòng vẫn còn sáng đèn như lúc cô đi ngủ.