Chương 304
Lăng Y Mộc nhìn về phía Dịch Quân Phi: “Vậy… Cậu có thể giúp tôi, để tôi gặp Hoa Nhiên được không?” Anh liếc nhìn cô: “Bạch Đình Sinh sẽ không lấy mạng ban chị.
Tôi biết, nhưng Lăng Y Mộc cần môi, trong lòng cô vẫn không yên tâm, chỉ khi cô nhìn thấy Hoa Nhiên và biết lý do tại sao Bạch Đình Sinh lại bắt Hoa Nhiên đi như thế này, cô mới yên tâm: “Nếu là lời của cậu, có lẽ có thể gặp được Bạch Đình Sinh, tìm hiểu lý do tại sao.”
Ở Thanh Thủy, cái tên Dịch Quân Phi đại diện cho cái gì, cô quả biết rõ.
Bây giờ, cô chỉ có thể cầu anh mà thôi, nếu anh chịu giúp cô Anh nheo mắt lại, cô cầu xin anh thế này, nhưng chỉ là vì Tân Hoa Nhiên mà thôi.
Lúc trước cũng thế, ở cổng đồn cảnh sát, cô cầu xin anh như vậy, hình như cũng là vì Tân Hoa Nhiên, cô có thể không để ý đến tất cả.
Cũng bởi vì vụ án năm đó, Tần Hoa Nhiên luôn giúp cô chạy khắp nơi sao? Trong đầu anh, chợt vụt qua những lời cô từng nói về Tân Hoa Nhiên.
Vì vậy, bây giờ cô vì Tân Hoa Nhiên cầu xin như vậy, cũng là bởi vì… Tần Hoa Nhiên đã từng là cọng cỏ cứu mạng cô sao? Là cọng cỏ cứu mạng mà cô không thể buông tay?
“Đúng vậy, tôi có thể dẫn chị đi gặp Bạch Đình Sinh, nhưng… Tại sao tôi lại phải giúp chị? Tôi đã giúp chị tìm ra tung tích của Tân Hoa Nhiên, tôi cũng đã nói với chị Tần Hoa Nhiên có lẽ sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Tôi là một thương nhân, đương nhiên sẽ không làm ăn thua lỗ hết lần này đến lần khác.” Dịch Quân Phi nói sâu xa.
Lăng Y Mộc căn chặt môi, sắc mặt dần trở nên tái nhợt, cô có thể cho anh cái gì?
Tiền, cô không có, vốn liếng càng không có.
Đối với những gì cô đã học được nhiều năm như vậy, đối với anh mà nói, chỉ sợ là càng vô dụng, đội luật sư trong tập đoàn Dịch Nguyên, trình độ của luật sự ở đó không biết hơn có bao nhiêu lần.
Điều duy nhất cô có bây giờ chỉ còn lại chính bản thể mình.
Bản thân một xu dính túi không có, nhưng cô chỉ có vậy.
Lăng Y Mộc rũ mắt xuống, cơ thể trùng xuống, thẳng tắp quỳ xuống trước mặt Dịch Quân Phi như vậy: “Cầu xin cậu, đưa tôi đi gặp Bạch Đình Sinh, tôi muốn tận mắt nhìn thấy Hoa Nhiên.”
Đôi mắt đen láy của anh nhìn chằm chằm vào bóng dáng đang quỳ của cô, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa… Tức giận.
“Chị có biết mình đang làm gì không?” Anh trừng mắt nhìn cô, lồng ngực dâng trào một cỗ sóng cuồn cuộn.
Anh biết rất rõ, trong lòng cô có một loại kiêu ngạo, cho dù bị người khác giễu cợt, cô vẫn muốn bảo vệ phần tôn nghiêm nhỏ bé gần như đã bị chà đạp đến mức không thành dạng gì của mình.
Nếu không, cô sẽ không từ chối anh hết lần này đến lần khác như vậy. Nhưng bây giờ, cô lại nguyện quỳ gối vì Tần Hoa Nhiên, như vậy… điều này có nghĩa là Tần Hoa Nhiên còn quan trọng hơn tôn nghiêm của cô sao?
“Tôi biết.” Cô cúi đầu nói không chút do dự: “Chỉ cần cậu chịu dẫn tôi đi gặp Hoa Nhiên, cậu có thể đảm bảo Hoa Nhiên bình an vô sự, vậy thì cho dù cậu có yêu cầu gì, tôi cũng có thể đồng ý.
Đây là thứ duy nhất cô có thể trả.
Anh trừng mắt nhìn cô, trong ánh mắt đó có một sự không cam lòng mà bản thân anh cũng chưa từng phát hiện ra.
“Nếu tôi không đồng ý thì sao?” Giọng anh lạnh như băng.
Cơ thể cô run lên, sau đó từ từ ngước mắt lên nhìn anh.
Anh mím chặt môi mỏng, chỉ nhìn cô chăm chăm.