“Vẻ sắc lạnh trong đôi mắt đào hoa của Dịch Quân Phi khiến Tiêu Thiên Định phải rùng mình.
“Câu anh vừa hỏi là câu không nên hỏi đấy. Chẳng lẽ tổng giám đốc Tiêu lại không hiểu chút đạo lý vặt vãnh đó à?” Cao Kiến Vĩ đứng bên cạnh lên tiếng.
Gương mặt tái nhợt của Tiêu Thiên Định nghiêm lại, sau đó anh ta xấu hổ rời đi.
Mà Dịch Quân Phi thì dựa người vào ghế sofa, lấy chiếc điện thoại rẻ tiền ra, trong chiếc điện thoại này chỉ lưu một dãy số duy nhất.
Anh nhấn gọi cho dãy số đó, một lúc sau đầu dây bên kia vang lên một giọng nữ dịu dàng.
“Tối nay chị muốn ăn gì, để tôi mang về.” Anh dịu dàng hỏi, đôi mắt lạnh lùng lúc nãy, bây giờ đã hiện lên vẻ dịu dàng.
Buổi tối, Lăng Y Mộc cầm khăn tay, lau sạch phần khung của bức ảnh chụp mẹ cô. Ở căn phòng trọ này, cô đã cố sắm một chiếc kệ nhỏ, bình thường cô hay bày ảnh chụp của mẹ lên đó, cứ cách vài ngày thì lại lau sạch bụi bặm bám vào một lần.
Những di vật mà mẹ cô để lại bây giờ đều ở nhà họ Lăng hết rồi, đối với Lăng Y Mộc mà nói thì bức ảnh này là món đồ duy nhất liên quan đến mẹ cô mà cô có thể giữ bên mình.
Trong lúc cô ngồi lau bức ảnh, Dịch Quân Phi chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh, yên tĩnh nhìn cô.
“Đúng rồi, Bình Quân, sắp đến tết rồi, cậu có định mua… ờm, vé tàu vé xe gì đó không?” Lăng Y Mộc hỏi, hai ngày này có khá nhiều đồng nghiệp ở sở bảo vệ môi trường đang tập trung vào việc giành mua vé tàu về tết.
Dịch Quân Phi lập tức hiểu cô định hỏi gì: “Tôi không cần mua vé tàu xe gì cả.”
“Cậu không cần phải về nhà à?” Cô ngạc nhiên hỏi.
“Trừ chỗ của chị ra thì tôi cũng chẳng còn ngôi nhà nào khác.” Mặc dù anh đã ở nhà họ Dịch nhiều năm như vậy rồi, nhưng anh lại chưa bao giờ có cảm giác rằng đó là nhà mình.
Lăng Y Mộc nhớ rõ, anh đã từng nói rằng anh không có người thân, nhưng mà người bình thường thì đều có họ hàng gì đó, tết đến xuân về kiểu gì cũng phải sang nhà nhau chúc mừng chứ.
Khi cô nói ra điều mà mình đã thắc mắc, anh chỉ nhẹ nhàng trả lời: “Tôi cũng có vài người họ hàng, nhưng cũng không cần phải sang thăm làm gì cả.” Mặc dù anh là cháu của ông nội mình, nhưng ở nhà họ Dịch thì không có cái gọi là tình thân, ông nội Dịch chỉ cần một người đủ giỏi để thừa kế nhà họ Dịch mà thôi.
Chỉ cần anh đủ giỏi, đủ mạnh mẽ là ông nội anh đã hài lòng rồi. Nếu như anh không đủ giỏi, đủ mạnh thì dù có là cháu trai ruột của ông nội thì cũng sẽ bị đá văng ra ngoài thôi.
Huống chi, vì trong người anh còn có một nửa dòng máu là của người phụ nữ kia. Vậy nên ông cụ vẫn luôn chán ghét anh, thậm chí đến bây giờ anh còn nhớ rằng hồi bé, có rất nhiều lần ông nội anh đã nhìn anh với ánh mắt ghét bỏ. Ông cụ còn nói với biểu cảm rất giận dữ: “Tại sao trên người mày lại có dòng máu của người phụ nữ đó, đáng ra mày không nên tồn tại!”
Khi đó trên người anh đã có rất nhiều vết thương do ông cụ dùng cây quải trượng để đánh, mãi đến khi anh trưởng thành, bắt đầu để lộ ra năng lực của mình thì thái độ của ông cụ đối với anh mới từ từ thay đổi.
Nhưng mà việc trên người anh có chảy dòng máu của người phụ nữ kia vẫn là sự thật mà chẳng ai có thể thay đổi được.
“Vậy thì… bố mẹ cậu đâu rồi, họ đã…” Cô chần chừ một lúc, nhưng cuối cùng vẫn không kiềm lòng được mà hỏi.
Vẻ mặt anh chợt thay đổi, đôi mắt đẹp đến mức động lòng người của anh nhìn thẳng vào cô dường như có một lớp sương mù mỏng che khuất phần đáy mắt của anh, khiến người khác không thể đoán được bây giờ anh đang nghĩ gì.
Lăng Y Mộc mím môi: “Nếu như cậu không muốn nói thì thôi, coi như tôi chưa hỏi gì đi.”
“Chị muốn biết lắm à?” Anh lên tiếng, giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng của anh có xen lẫn vẻ lơ đễnh.
“Tôi chỉ muốn biết thêm về cậu thôi. Nhưng nếu như cậu không muốn nói về những chuyện đó thì thôi đừng nói, dù sao thì chuyện quá khứ cũng không quan trọng lắm, điều quan trọng nhất là hiện tại và tương lai mà. Đúng không?” Cô nói.
Hàng mi dài của anh hơi run lên, sau đó nhẹ nhàng cụp xuống: “Bố tôi chết rồi, ngày mà chị gặp tôi chính là ngày giỗ của ông ấy. Năm ấy, vào đúng hôm đó, ông ấy đã chết ở chỗ mà tôi đã ngồi khi ấy.””