Chương 184
Một người khác cũng nhìn thấy cảnh này là Lăng Lạc Giao, nhưng những gì cô ta đang nghĩ lúc này hoàn toàn khác với Cố Vĩ Ngạn.
Mặc dù cô ta không thấy rõ khuôn mặt của người phụ nữ được Dịch Quân Phi ôm trong tay, nhưng đôi giày mà người đó đi trên chân, cô ta nhớ rõ Lăng Y Mộc từng có một đôi tương tự.
Chẳng lẽ… người mà Dịch Quân Phi đang ôm lúc này… chính là Lăng Y Mộc sao?
Nghĩ đến việc từng nhìn thấy Lăng Y Mộc và Dịch Quân Phi ở bên nhau trong căn nhà trọ của Lăng Y Mộc, không hiểu sao Lăng Lạc Giao luôn cảm thấy trong lòng có một chút bất an.
Xe của Dịch Quân Phi đã rời khỏi bãi đỗ, Lăng Lạc Giao cũng đi theo Cố Vĩ Ngạn lên xe.
“Vĩ Ngạn, người vừa nấy… có phải là Dịch Quân Phi, tổng giám đốc Dịch không?” Lăng Lạc Giao cố ý hỏi.
“Ừ, là anh ta” Cố Vĩ Ngạn thản nhiên trả lời.
“Vậy… anh có biết người phụ nữ mà anh ấy đang ôm là ai không?”
Cô ta tiếp tục hỏi.
Cố Vĩ Ngạn hơi quay đầu lại, ánh mắt dừng lại trên gương mặt cô ta: “Sao vậy, tò mò à? Nếu em muốn biết thì không bằng lần sau gặp mặt, chính em đến hỏi anh ta đi”
*..” Chuyện này… làm sao cô ta dám chứ!
“Tôi cũng chỉ tò mò một chút nên mới thuận miệng hỏi thôi” Lăng Lạc Giao cười khô khốc nói.
“Đôi lúc, không nên tò mò như thế thì tốt hơn đấy” Cố Vĩ Ngạn thu tầm nhìn lại, khởi động xe.
“Ừm, em biết rồi” Lăng Lạc Giao bày ra dáng vẻ khôn khéo biết nghe lời.
Cô ta từng nghe ngóng qua, Cố Vĩ Ngạn thích phụ nữ biết nghe lời.
Người nào càng nghe lời thì càng ở bên anh ta lâu hơn. Mà những người phụ nữ tự cho là mình có được sự “cưng chiều” của người kia, cố tỏ ra cái vẻ như mình là “ngoại lệ”, luôn mong mỏi mình trở thành người “duy nhất” kia đều đã bị anh ta vứt bỏ rất mau.
Mặc dù cô ta cũng muốn trở thành “ngoại lệ” và “duy nhất” lắm đấy, nhưng cô ta sẽ không nóng vội như vậy. Cô ta sẽ từ từ tiến tới, sẽ để tầm quan trọng của mình trong lòng người kia từng chút một nhiều hơn.
“Vĩ Ngạn, cảm ơn anh hôm nay đã tặng em sợi dây chuyền này, em thích lắm. Nhưng mà sợi dây chuyền xa xỉ như thế này, em không có mấy cơ hội để đeo nó đâu” Lăng Lạc Giao trước hết là giả bộ như: mình rất vui, sau đó thì lại bày cái vẻ như mình tiếc nuối lắm.
Cô ta chẳng biết thứ diễn xuất mà tự cô ta cho rẳng rất xuất sắc ấy, trong mắt Cố Vĩ Ngạn chỉ có phần nực cười mà thôi.
Dù sao thì anh đã gặp qua quá nhiều phụ nữ luôn đóng kịch trước mặt anh rồi: “Đến ngày dự tiệc Ánh Sao thì đeo lên đi”
Khuôn mặt Lăng Lạc Giao phút chốc dấy lên mừng vui, thế nhưng ngay sau đó cô ta lại nói: “Nhưng bây giờ em chỉ là một diễn viên nhỏ, e là không nhận được thư mời tham dự của tiệc Ánh Sao”
“Em đến đó mà còn cần thư mời nữa à? Đến ngày thì cứ theo tôi là được” Cố Vĩ Ngạn nói: “Đến bữa đó tôi sẽ giới thiệu cho cô biết mặt một vài đạo diễn, nhà sản xuất”
Lăng Lạc Giao vội vàng đáp: “Vĩ Ngạn, anh tốt với em quá!”
Cố Vĩ Ngạn lái xe. Trong đôi đồng tử ấy từ đầu chí cuối đều chỉ mang một vẻ lạnh lẽo như băng.
Anh ta biết tỏng Lăng Lạc Giao muốn gì nên mới nói như thế. Dù sao hiện tại thì cô ta cũng là bạn gái của anh.
Anh ta không ngại cho người phụ nữ này một vài lợi ích, chỉ cần cô †a có thể cho anh chút niềm an ủi là tốt rồi.