Chương 190
Cho dù lúc này trong tay anh đang cầm là một ly trà giá cả bình thường thì cũng không ảnh hưởng chút nào đến khí chất cao quý trên người anh.
Trước kia… sao cô lại không chú ý tới điều này nhỉ!
Lăng Y Mộc lại bắt đầu thầm chửi rủa mình trong lòng. Thật ra ngay từ đầu khi cô và Dịch Quân Phi cùng nhau sống ở đây thì cô vốn nên phát hiện ra rồi mới phải, một số động tác nhấc tay nhấc chân theo thói quen của anh, một số tư thế khi ăn cơm, cùng với gia giáo hàm dưỡng mà anh thường vô ý để lộ ra, những điều này căn bản không phải một chàng trai bình thường có thể làm được.
Chính ngay lúc này, hàng mi hơi rũ của Dịch Quân Phi nhẹ nhàng nhấc lên, đôi mắt hoa đào cực kỳ xinh đẹp kia dần nhìn về phía cô, ngay tức khắc, khắp người cô liền có cảm giác như đã hoàn toàn rơi vào trong đôi mắt kia của anh.
“Tôi… tôi phải đi làm rồi” Cô không dễ gì mới lôi thần trí của mình về lại, lúc này đã hơn chín giờ sáng, cô đã trễ mất mấy tiếng rồi, chắc có đến nơi cũng không tránh khỏi việc bị trừ tiền và phê bình.
“Không cần vội, tôi xin nghỉ giúp chị rồi” Anh nói.
Cô hơi sững người, sau đó liền nghe anh tiếp tục nói: “À đúng rồi, những đồ dùng hàng ngày ở nơi này của tôi, chị đều vứt hết rồi hả?”
Cô hơi mím môi, không lên tiếng “Vậy bao tay trước kia chị đan cho tôi, cũng vứt rồi?” Anh nhìn chằm chằm vào cô hỏi.
Cô hơi ngập ngừng một lát mới nói: “Chưa vứt, tôi cất rồi”
‘Vứt… đối với cô mà nói, đây là một từ xa xỉ.
“Tại sao không vứt?” Anh hỏi tiếp.
“Ít nhất… cũng đáng giá mấy đồng tiền, cho dù là hàng secondhand thì cũng có thể bán…”
Nhưng cô còn chưa nói xong thì sắc mặt anh đã hoàn toàn tối đen: “Chị thật đúng là biết cách làm thế nào để khiến người ta tức chết nhỉ…”
Dịch Quân Phi trừng Lăng Y Mộc cả một hồi, sau đó lại nói: “Nếu đôi bao tay kia chưa vứt, đan xong thì đưa cho tôi đi”
Cô hơi sững sờ, có hơi ngơ ngác mà nhìn anh. Lúc này anh hoàn toàn đã không cần thiết phải diễn kịch trước mặt cô nữa rồi mà, đôi bao tay kia của cô còn là tháo sợi từ áo lông cũ ra để đan lại, anh cân nó làm gì? Chẳng lẽ muốn đeo sao?
Đối với những người như anh, găng tay thường đeo đều là những sản phẩm đặt làm riêng từ các thương hiệu lớn!
Anh nhìn dáng vẻ ngẩn ra của cô, bổ xung thêm một câu: “Dù sao.
tôi cũng đã tha cho mấy người họ hàng đó của chị, chị nên cảm ơn tôi chứ”
€ô tỏ vẻ khó xử: “Nhưng tôi… không còn kích thước đã ghi lúc trước rồi” Lúc đầu vì để làm găng tay cho anh, cô còn dùng thước dây đo kích thước bàn tay của anh.
Sau đó không định làm đôi găng tay đó nữa, vì vậy cô đã vứt tờ giấy ghi kích thước đi rồi.
“Không có kích thước thì đo lại” Anh nói thẳng.
Cô không còn cách nào khác, chỉ có thể lấy thước dây ra, sau đó ngồi bên cạnh anh, dùng thước dây đo kích thước bàn tay của anh.
Tất nhiên, tay của cô không thể tránh khỏi việc chạm vào tay anh.
Mỗi lần đầu ngón tay chạm vào tay anh, cô đều cố gắng cẩn thận tránh ra, đến thước dây cũng dùng hai ngón tay căng ra hai bên để đo.
Anh giễu cợt nhìn động tác của cô: “Tối hôm qua còn to gan như vậy, vừa ôm vừa hôn tôi, bây giờ lại giống như không hề muốn động vào tôi, sao, động vào người tôi là một chuyện rất khó với chị sao?”