Chương 68
“Bình Quân!” Cô ra sức gọi lấy anh, lần này thì cô gọi lớn hơn hẳn, đồng thời còn dùng cả hai tay dán lên mặt anh.
Dần dần, ánh mắt anh cũng tỉnh táo trở lại, ánh mắt đen nhánh cũng bắt đầu có tiêu cự. Đôi mắt anh phản chiếu lại gương mặt của cô, nhưng ánh mắt của anh lúc này lại trở nên cực kỳ phức tạp.
“Cậu sao thế?” Lăng Y Mộc hỏi anh.
“Không có gì đâu” Anh thở hắt ra một hơi.
“Không sao là tốt rồi” Lăng Y Mộc thở phào một hơi: “Vừa nãy nhìn cậu giống như là…” Cô nghĩ ngợi một lúc mới nghĩ ra được một hình ảnh để so sánh: “Giống như là một món đồ thủy tinh dễ vỡ vậy. Làm tôi giật cả mình”
“Món đồ thủy tinh dễ vỡ?” Anh bật cười, ánh mắt hiện lên vẻ lạnh lùng và sát khí, nhưng ánh mắt đó của anh chỉ thoáng qua một lát sau đó lại bình thường trở lại: “Chị à, trên thế giới này chẳng có người nào có thể đánh vỡ được tôi đâu.”
Lăng Y Mộc chỉ có cảm giác như người trước mặt mình vừa mới thay đổi thành một người khác ngay trước mắt cô trong vài giây vậy. Nhưng rồi Lăng Y Mộc lại nghĩ, có lẽ mình bị hoa mắt mà thôi.
“Chị à, chi sẽ không bao giờ rời khỏi người em đúng không?” Anh ghé vào cô rồi hỏi.
Lăng Y Mộc cười: “Trước kia chúng ta đã từng thỏa thuận rồi mà. Cậu không bỏ lại tôi thì tôi cũng sẽ không vứt bỏ lại cậu”
“Đúng vậy, chúng ta đã từng thỏa thuận rồi, tôi đột nhiên quên mất” Anh nhỏ giọng lẩm. bẩm, sau đó duỗi hai tay ra, kéo cô vào lòng mình, cảm nhận sự hiện hữu của cô.
Rõ ràng là cô đã nói rằng sẽ không vứt bỏ anh lại, nhưng tại sao anh vẫn luôn có cảm. giác bất an chứ? Anh luôn lo sợ rằng sẽ có ngày nào đó cô biết được thân phận thật của anh rồi sẽ rời khỏi anh ư?
Bình Quân có thể ở cạnh cô, vậy Dịch Quân Phi thì sao? Anh có thể làm thể không?
Trong phòng khách của nhà họ Tiêu, bố Tiêu hỏi con trai: “Thiên Định, Dĩ Mạt nói là Dịch Quân Phi đã phái thư ký đến đón con đi gặp anh ta, rốt cuộc thì tại sao anh ta lại bất ngờ muốn hẹn gặp riêng con vậy?”
Nhắc đến Dịch Quận Phi, giọng nói của bố Tiêu còn có vẻ sợ hãi mơ hồ, dù sao thì nhà họ Tiêu bây giờ cũng khác xa nhà họ Dịch. Bây giờ sản nghiệp nhà họ Tiêu càng ngày càng sa sút, trong mắt bố Tiêu, bây giờ mối quan hệ thống gia với nhà họ Hách chính là con đường cứu vãn cả sản nghiệp của nhà họ Tiêu.
Ông ta rất sợ Dịch Quận Phi có thành kiến với nhà họ Tiêu, rồi khi đó thì quan hệ thông gia với nhà họ Hách cũng sẽ bị ảnh hưởng xấu theo.
“Không có gì đâu bố Tiêu Thiên Định đáp.
“Con nói với Dĩ Mạt là không có chuyện gì, bây giờ đối với bố mẹ con cũng vẫn nói là không có gì à? Nếu không có gì thì tại sao Dịch Quân Phi lại cho thư ký riêng đến đón con đi chứ?” Bố Tiêu tức giận hỏi.
“Đúng đấy, Thiên Định, nếu có chuyện gì thì con cứ nói thật ra đi nào? Mẹ Tiêu cũng động viên anh ta.
Tiêu Thiên Định hít sâu một hơi rồi nói: “Không có gì thật mà”
Bởi vì anh ta không thể nói chuyện đó ra ngoài, một khi nói ra thì cũng đồng nghĩa với việc chọc giận Dịch Quân Phi. Nghĩ đến cảnh gặp Dịch Quân Phi hôm trước, đến bây giờ Tiêu Thiên Định vẫn còn cảm thấy rùng mình.
“Có phải là Dịch Quân Phi vẫn còn cảm thấy khúc mắc với nhà họ Tiêu không? Anh ta có định ra tay làm gì nhà họ Tiêu không?” Bố Tiêu dứt khoát nói ra suy đoán của mình.
“Không liên quan gì đến nhà họ Tiêu đầu, hôm đó Dịch Quận Phi hẹn gặp con cũng chỉ để hàn huyên về chuyện liên quan đến tiệc đính hôn mà thôi” Tiêu Thiên Định đành phải bịa ra một lý do.
Lúc này thì bố Tiêu và mẹ Tiêu mới thở phào một hơi, vẻ mặt cũng trở nên khá hơn.
Còn em gái của Tiêu Thiên Định – Tiểu Tử Miên thì lại tức giận, bất bình lên tiếng: “Suy cho cùng thì cũng đều là họa do ả Lăng Y Mộc kia gây ra, nếu không phải tại cô ta thì gia đình chúng ta đâu cần phải ngồi đây lo nghĩ nhiều như vậy chứ!”