Chương 174
Anh bỗng nở nụ cười, khóe mắt lãn đuôi lông mày như nhuốm màu cười, nó trong veo, tinh khiết lại quyến rũ, tính từ mâu thuãn như vậy lại có thế đồng thời được sử dụng trên người anh.
Lăng Y Mộc chưa nhận ra bản thân hơi giật mình, lo lắng. Giờ phút này, dáng vẻ anh cười lên trông giống lúc biến thành Bình Quân trước kia.
“Vậy chị phải nhớ kỹ lời vừa nói nhé” Mãi cho đến khi giọng nói của anh vang bên tai mình thì cô mới lấy lại tinh thần.
Anh ta không phải Bình Quân, anh ta là Dịch Quân Phi!
Otott Dạ dày của cô réo không đúng lúc.
Anh hơi ngơ ra, sau đó nhìn bụng cô.
Cô lập tức xấu hổ một phen.
“À, suýt nữa quên mất là chị còn chưa ăn cơm” Anh nói xong rồi buông bỏ sự kèm cặp kia.
Lăng Y Mộc thở dài, cô trông thấy Dịch Quân Phi đi tới cạnh bàn ăn rồi sờ nhẹ vào phần cơm hộp cô mua, sau đó lên tiếng: “Nguội quá ròi”
“Chỉ cần hâm lại là sẽ ổn” Cô mấp máy môi, đáp.
Tuy vậy, anh lại bắt lấy tay cô và nói: “Đã nguội như vậy rồi thì chúng ta ra ngoài ăn cho nóng đi? Nhắc đến mới nhớ, trước kia tôi từng nói rằng nếu tương lai có tiền sẽ mời chị đi ăn”
Lăng Y Mộc chỉ cảm thấy trái tim nhói đau, lúc trước khi nghe anh nói những lời này chỉ cảm thấy cực kì vui mừng, cô rất mong đợi ngày mà bọn họ vui vẻ đi ăn tiệc ở bên ngoài. Nhưng bây giờ… nghe lời tương tự lại chỉ thấy miệng đẳng chát.
Không cho phép cô từ chối, Dịch Quân Phi đã trực tiếp nằm tay.
Lăng Y Mộc đi ra khỏi khu nhà.
Cao Kiến Vĩ ở bên ngoài chờ, vừa nhìn thấy boss nhà mình cùng Lăng Y Mộc đi qua thì lập tức xuống xe, cung kính mở cửa.
Dịch Quân Phi kéo Lăng Y Mộc lên xe rồi phân phó: “Tới Hoàng Đình”
“Vâng” Cao Kiến Vĩ đáp lời, anh ta cẩn thận liếc nhìn dáng vẻ của.
hai người ngồi hàng ghế sau qua gương chiếu hậu.
Lăng Y Mộc cúi đầu, không nhìn rõ nét mặt, còn tâm trạng của anh Dịch có vẻ khác lúc bết bát đi vào khu nhà. Ừm, đây cũng là chuyện tốt, Cao Kiến Vĩ nghĩ.
Nhà hàng Hoàng Đình nổi tiếng ở Thanh Thủy chuyên phục vụ các món ăn cung đình hoàng gia, cũng vì thế mà giá cả không rẻ. Người dùng cơm ở đó không phú cũng quý, người bình thường hoàn toàn không đến đó.
Xe mở trước cửa Hoàng Đình, sau khi hai người xuống xe thì Dịch Quân Phi tự nhiên nắm tay Lăng Y Mộc.
Theo bản năng, cô muốn rút tay về nhưng năm ngón tay của anh đan rất chặt.
“Chị đừng nhúc nhích, nếu không tôi không chắc sẽ dẫn chị vào bằng cách nào đâu” Dịch Quân Phi bình thản nói.
Lăng Y Mộc run người một cái, sau đấy cũng không giấy dụa nữa.
Anh dẫn cô đi vào nhà hàng, nhân viên công tác của nhà hàng một mực cung kính đối với Dịch Quân Phi nhưng thi thoảng liếc nhìn Lăng Y.
Mộc với ánh mắt kì quái.
Lăng Y Mộc hiểu rõ bộ quần áo cũ kĩ, rẻ bèo trên người mình khác biệt với bữa ăn sang trọng thế này.
“Anh Dịch đã tới ạ” Quản lí nhà hàng nhiệt tình tiếp đón: “Vẫn là phòng bao cũ ạ?”
“Ừm” Dịch Quân Phi nói.