Chương 213
Loại lật án này, sự trong sạch của nghỉ phạm luôn gây tranh cãi “Sao thế, chị không thích sao?” Đương nhiên anh cũng nhìn thấy sự thay đối khuôn mặt của cô.
“Tôi muốn làm rõ chân tướng sự thật của vụ tai nạn xe năm đó.
Rốt cuộc chuyện đó là thế nào? Tại sao những nhân chứng năm đó đều đứng ra làm chứng tôi uống rượu? Còn những vật chứng đó là thế nào? Sau khi cảnh sát kiểm tra máu của tôi, tại sao lại đưa ra kết luận tôi thật sự đạt đến trình độ lái xe khi say rượu… “
Hàng loạt những câu hỏi này, cũng là những thắc mắc ở tận sâu trong đáy lòng của cô trong những năm nay.
Nếu không làm rõ những chuyện này, vậy thì tội danh này sẽ vĩnh viễn ở trên đầu cô. Cho dù thật sự “kết án vô tội khi không đủ chứng cứ thực sự” và phán cô vô tội, nhưng trong lòng người khác cô vẫn là người có tội.
Sắc mặt anh dần dần tối sầm lại, dường như sâu thẩm trong con ngươi đen tuyền kia hẳn lên một tia lạnh lếo: “Chỉ cần lật án cho chị, cái gọi là chân tướng của những chuyện đó, lế nào thật sự quan trọng như vậy sao?”
“Quan trọng” Cô trả lời rất chắc chắn. “Đối với tôi chân tướng quan trọng hơn tất cả mọi thứ!”
“Những việc này đã qua ba năm rồi. Cho dù có chứng cứ theo dõi gì thì cũng đã mất từ lâu rồi. Muốn giúp chị lật án đã rất khó khăn rồi, huống chỉ điều tra những chân tướng này” Anh nói.
€ô cười khổ một tiếng, đã hiểu ý của anh. Anh chỉ muốn giúp cô lật án, còn chân tướng sự thật như thế nào thì không quan trọng. Ngày hôm đó, tại sao Hách Thanh Mai muốn tự sát bằng cách tông xe, rốt cuộc Hách Thanh Mai nghĩ gì cũng không quan trọng.
Anh không hề có tình cảm với Hách Thanh Mai, cho nên Hách Thanh Mai chết rồi, thì chẳng qua chỉ thiếu một người phù hợp để liên hôn mà thôi.
“Dịch Quân Phi, anh không hề yêu Hách Thanh Mai” Cô đột nhiên thốt lên, một loại giọng điệu vô cùng khẳng định.
Mi mắt anh hơi cụp xuống: “Tôi chưa từng nói rằng mình yêu cô ta”
“Vậy thì anh yêu ai?” Khi câu nói này của cô vang lên, khoảnh khắc đó, một đáp án chợt hiện lên trong đầu anh.
Anh nhìn cô, tim của anh đập loạn nhịp. Một lúc sau, tâm trạng mới ổn định lại, nói: “Chị hy vọng tôi yêu ai?”
Cô đột nhiên cảm thấy mình đã hỏi một câu hỏi ngốc nghếch. Cô hỏi câu đó làm gì chứ. Huống hồ người đàn ông này chỉ coi hôn nhân giống như một cuộc giao dịch, sợ rằng cả đời này cũng sẽ không yêu ai.
“Xin lỗi, tôi không nên hỏi việc này” Cô hỏi nhíu mày, nói: “Anh không cần giúp tôi lật án. Vụ án của tôi, tôi sẽ tự nghĩ cách”
Cô muốn dùng cách riêng của mình đi điều tra chân tướng. Có lẽ sẽ mất rất nhiều thời gian, nhưng chẳng có ai nói rằng hoàn toàn không có cơ hội, không phải sao?
“Vậy sao?” Anh nhìn chằm chẳm vào cô. “Được. Tôi xem thử chị sẽ nghĩ ra được cách gì. Nhưng nếu chị thay đổi suy nghĩ, chỉ muốn lật án, vậy thì chị có thể tìm tôi bất cứ lúc nào. Tôi sẵn sàng giúp chị lật án”
“Tại sao anh lại muốn giúp tôi lật án?” Cô nhìn anh bằng ánh mắt nghi hoặc, nhìn biểu cảm của anh, cuối cùng cô khẳng định anh không nói chơi, mà thật sự muốn lật án cho cô.
Nhưng như vậy cũng rất kỳ lạ. Từ sau khi cô từ chối anh ở bệnh viện, nếu anh muốn giúp cô cái gì, đương nhiên sẽ muốn cô trả một cái giá nào đó. Mà bây giờ… “Anh muốn tôi làm gì? Hay là đồng ý điều kiện gì?
“Không có điều kiện. Cũng không cần chị phải làm gì cả” Dịch Quân Phi nói. “Coi như tôi bồi thường cho chị”
“Bồi thường?”
“Trước kia chị ở trong tù, vì tôi mà chịu không ít khổ sở, tôi cũng nên bồi thường cho chị một chút. Cho nên chỉ cần chị muốn lật án, bất cứ lúc nào cũng có thể” Anh nói.
Lời này giống như một loại cám dỗ cực lớn, đang lay động nội tâm vừa mới đưa ra quyết định của cô.
Lật án… chỉ cần lật án thành công, có nghĩa cô sẽ không còn tiền án nữa. Cũng có nghĩa cô có thể lấy lại giấy phép luật sư của mình, cô vẫn có thể trở thành luật sư.
Nhưng… nếu như không thể hoàn toàn trả lại sự trong sạch cho chính mình, tương lai, cô có thể có bao nhiêu sự tự tin để đứng trên tòa án chứ?
Hơn nữa, điều khiến cô cảm thấy buồn cười chính là người nhà cô, họ hàng thân thích, những đồng nghiệp trước đây, chẳng có ai muốn lật án cho cô cả.
Cô bạn thân là người duy nhất đã từng nỗ lực lật án cho cô. Cô ấy đã từng nói với cô bằng khuôn mặt hiu quạnh: “Y Mộc, sợ rằng vụ án này của cậu không thể lật được. Cũng không có ai dám lật lại vụ án này, chẳng có luật sư nào bằng lòng tiếp nhận. Càng đừng nói tới việc tìm thấy bằng chứng có lợi với cậu”
Nhưng mà người đàn ông khiến cô ăn không ngon ngủ không yên ở trong tù, thậm chí sợ hãi đến tận xương tủy, mỗi lần nghe thấy tên anh đều khiến cô không nhịn được mà run rẩy. Nhưng anh lại nói rằng bất cứ lúc nào cũng có thể giúp cô lật án.
Cảm giác giống như là cuộc sống là một loại châm biếm.
Cô không lên tiếng, chỉ đi tới bên cạnh ngăn kéo và lấy ra đôi găng.
tay đưa cho anh: “Đây là đôi găng tay tôi đã hứa với anh.”
Anh cẩn thận ngắm đôi găng tay, sau đó lại mang thử: “Đan tốt thật á, còn rất ấm nữa chứ. Giống như khăn choàng chị đan cho tôi vậy, cũng rất ấm, mang vào rất thoải mái.”
“Thật ra thì anh không cần mang, người ta nhìn vào lại thấy không hợp với anh” Cô nói, trên người anh đều mang những bộ quần áo cao cấp, mà chiếc khăn choàng đó là đồ cũ giá rẻ, lại được đan rất cẩu thả.
“Không hợp?” Anh khẽ nhướng mày, khẽ cười một cái rồi nói: “Chị à, với tôi mà nói, không cần người khác đánh giá tôi mang đồ hợp hay không hợp, chỉ cần tôi thấy ổn là được rồi. Giống như chiếc khăn choàng này, tôi nói nó phù hợp thì nó sẽ phù hợp!”