“Cơ thể của anh hơi căng cứng nhưng cũng không kháng cự lại. Anh dựa đầu lên trên vai cô, cảm giác được khí tức của cô giống như đang bao bọc lấy anh.
Bên trong đó còn mang theo mùi hương thanh ngát nhè nhẹ nhưng lại khiến cho anh có một cảm giác yên tâm kỳ lạ.
Giống như thể khi ở bên cô, anh có thể để bản thân mình hoàn toàn bình tĩnh lại.
“Bình Quân, không phải cậu đã từng nói sẽ không bỏ lại tôi hay sao? Tôi cũng vậy, tôi sẽ không rời bỏ cậu. Bất kể tương lai có xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ ở lại bên cạnh cậu.”
Giọng nói của cô chậm rãi vang lên bên tai anh.
“Thật sự là bất kể có xảy ra chuyện gì cũng sẽ ở lại bên cạnh tôi chứ?” Anh thì thầm hỏi lại.
“Đương nhiên rồi.” Cô trả lời thản nhiên.
“Sẽ không sợ tôi chứ?” Anh hỏi.
Cô khẽ cười một tiếng: “Sao tôi lại phải sợ cậu chứ, Bình Quân của chúng ta ngoan như vậy, tôi còn thích không thôi nữa là.”
“Bình Quân của chúng ta”… Ha, cái lí do thoái thác này giống như anh là của cô vậy. Thế nhưng anh lại không cảm thấy phản cảm với cách nói này, thậm chí… còn có chút vui mừng nữa.
Anh ngẩng đầu lên, nhất thời khuôn mặt của hai người gần như dán sát lại với nhau, chóp mũi sắp chạm vào nhau đến nơi rồi.
Khuôn mặt cô bỗng dưng đỏ lên, theo bản năng muốn lùi về phía sau nhưng lại bị cánh tay của anh ôm ở sau lưng ngăn cô lùi về phía sau.
“Chị thích tôi ngoan ngoãn à?” Anh trầm giọng hỏi cô.
Khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ của anh khắc sâu vào đáy mắt cô. Lăng Y Mộc không khỏi khẽ cắn môi, chỉ cảm thấy khuôn mặt giống như càng ngày càng nóng lên.
Rõ ràng là một câu nói rất bình thường nhưng tại sao khi được anh nói ra lại có cảm giác ngập tràn mờ ám như vậy?
“Ừm…” Một lúc sau cô mới nhẹ giọng trả lời.
“Vậy nếu như tôi ngoan hơn chút nữa thì chị sẽ càng thích tôi hơn, đúng không?” Anh nói.
“…” Câu nói này nếu như là do một đứa bé nói ra sẽ khiến cho người ta có cảm giác hồn nhiên, đáng yêu. Nhưng khi do anh nói lại mang theo một loại mê hoặc phong tình vạn chủng.
“Sẽ như vậy chứ?” Khuôn mặt của anh càng xích lại gần cô hơn một chút, đôi môi mỏng dường như đã sắp dán lên môi cô.
“…Ừ.” Cô nghe thấy tiếng mình trả lời như vậy.
Trái tim tựa như muốn nhảy ra ngoài.
…
Rõ ràng cô chỉ coi anh như em trai mà đối xử, nhưng vì sao vào lúc khuôn mặt anh kề sát với cô, toàn thân cô lại cứng ngắc, giống như thể tất cả máu đều chảy dồn lên đỉnh đầu cô như vậy?
Cuối cùng cô quy lại chắc là do giá trị nhan sắc của đối phương quá cao khiến cho tâm tình cô nhất thời không đỡ nổi. Dù sao thì sức sát thương của nhan sắc đối với thị giác cũng không hề nhỏ.
“Y Mộc, em quét dọn lại rác ở bên chỗ thùng rác một chút đi, lát nữa xe thu rác tới rồi”. Chị Từ nói.
“Vâng.” Cô trả lời, đi đến bên cạnh thùng rác, bắt đầu men theo xung quanh quét dọn một lượt.
Bỗng nhiên một đôi cao gót Dior lọt vào tầm mắt của cô. Lăng Y Mộc đã từng nhìn thấy không ít những nhãn hiệu cao cấp, đương nhiên cô biết chỉ một đôi giày này cũng đã đủ ngốn mất một năm tiền lương của cô rồi.
Sau đó cô ngẩng đầu lên, khuôn mặt diễm lệ của Hách Dĩ Mạt thu vào trong tầm mắt của cô.”