Chương 285
“Y Mộc, tớ đang nói chuyện với cậu đấy, cậu có nghe thấy không?” Giọng nói của Tần Hoa Nhiên vang lên ở bên tại cô, khiến cho Lăng Y Mộc bỗng nhiên định thần lại.
“Cậu nói gì với tớ thế?” Lăng Y Mộc quay đầu lại nhìn về cô bạn thân.
“Tớ hỏi rằng bác sĩ có nói khoảng chừng nào thì tay cậu có thể lành lại không?” Tần Hoa Nhiên nói.
“Tầm một tuần đấy, sau đó thì đợi da từ từ lành lại. Lăng Y Mộc nói, sau đó lại liếc nhìn về hướng người đàn ông lạ mặt vừa rồi, nhưng lúc này nhìn sang thì đã không còn thấy chiếc xe và người đàn ông đó nữa.
“Cậu đang nhìn gì thế?” Tần Hoa Nhiên nhìn theo ánh nhìn của cô bạn thân: “Trên đường có cái gì sao?”
“Không có gì cả.” Lăng Y Mộc cười, vừa rồi… là cô nghĩ nhiều rồi chăng, cho dù người đàn ông đó nhìn về hướng này của họ với vẻ mặt như thể đầy sự tức giận, nhưng cũng không đồng nghĩa rằng đang nhìn họ mà! “Đúng rồi, hiện giờ cậu đang sống cùng với Dịch Quân Phi sao? Chuyện này là như thế nào vậy?” Tân Hoa Nhiên hỏi, kể từ khi tối qua gọi điện cho cô bạn thân, nhưng kết quả người bắt máy là Dịch Quân Phi thì cô đã rất muốn hỏi điều này.
“Cũng được xem là… sống cùng nhau nhỉ” Lăng Y Mộc nói.
“Vì vậy… cậu và anh ta đây được tính là sống chung rồi sao?” Tần Hoa Nhiên hỏi.
Hai từ “sống chung” này suýt chút đã khiến cho Lăng Y
Mộc phun đồ uống trong miệng ra.
“Không… không được tính như vậy, tớ chỉ là ở đấy một thời gian thôi, đợi vết thương trên tay lành hẳn thì tớ có thể sẽ dọn ra ngoài.” Lăng Y Mộc vội vàng nói.
“Có thể?” Tân Hoa Nhiên khẽ nhíu mày: “Lẽ nào cậu hiện giờ đang bị ép buộc phải sống cùng với Dịch Quân Phi sao?”
Nghĩ cũng đúng, những trải nghiệm đau đớn lúc đó của cô bạn thân khi ở trong tù có thể nói phần lớn đều do Dịch Quân Phi tạo ra, sau đó thì Dịch Quân Phi lại lừa gạt cô bạn thân của mình.
Điều mà Y Mộc ghét nhất chính là bị người khác lừa gạt, vả lại, Dịch Quân Phi e rằng là một nỗi ám ảnh không thể nào xoá nhoà trong lòng cô.
Lăng Y Mộc giả vờ mỉm cười thong thả: “Cũng không được tính là… bị ép buộc, chí ít thì ở chỗ anh ta được ăn sung mặc sướng. Bây giờ tay tớ bị thương, ở chỗ của anh ta cũng tiện, với lại anh ta cũng cho tớ một căn phòng riêng”
“Nhưng mà…” Tần Hoa Nhiên vẫn thấy lo lắng.
Lăng Y Mộc ngắt lời: “Được rồi, nói chuyện gì khác đi, trước đây không phải cậu vẫn còn ầm ĩ rằng mẹ của cậu gần đây thường sắp xếp buổi hẹn hò cho cậu sao? Cậu có gặp được người nào ưng ý không?”
“Đừng nhắc nữa, tớ đang nghĩ cách làm thế nào để thoát thân đây, tớ mới hai mươi bảy tuổi, mẹ của tớ có vẻ như xem tớ không ai cưới vậy. Cứ nói cái gì mà coi bói nói rằng sang năm tớ phải lấy chồng, nên muốn tớ nhanh chóng tìm được đối tượng ưng ý trong năm nay, tớ cũng muốn đi đá văng cái quầy coi bói đó.” Tần Hoa Nhiên tức giận nói.
“Những năm nay cậu chưa từng rung động với ai sao?” Lăng Y Mộc nói, nói mới nhớ, kể từ khi hai người quen biết đến nay, cô dường như chưa từng thấy Hoa Nhiên hẹn hò gì cả, đoán chắc rằng sở thích cũng chính là theo đuổi những vị ngôi sao kia.
“Ơ.” Khi nói đến chủ đề này, Tần Hoa Nhiên có chút không thoải mái sờ vào mũi.
Có tình hình! Lăng Y Mộc tò mò nhìn bạn thân: “Nói như vậy là có rồi?”
“Thôi đi.” Tần Hoa Nhiên cười hì hì: “Lúc đầu quả thật có rung động, nhưng người đó nhìn quá non. Ở bên cậu ta, tớ cảm thấy mình giống như trâu già gặm cỏ non vậy đó. Nhưng cũng coi như là một cuộc gặp gỡ bất ngờ, ừm… cũng khá đẹp đẽ.”
“…” Trâu già gặm cỏ non? Lăng Y Mộc có chút không nói nên lời, bạn thân hiện giờ cũng chỉ mới hai mươi bảy tuổi thôi.