Trước kia khi đi làm bên ngoài với các đồng nghiệp ở công ty luật, cô cũng hay đến đây ăn một bữa. Khi đó, đối với cô mà nói thì ăn cơm ở đây giống như đang ăn cơm hộp vậy.
Nhưng bây giờ thì một bữa ăn ở đây đã trở thành một bữa ăn rất xa xỉ, giống như một bữa tiệc vậy.
“Ở đây không tệ chút nào, lát nữa chị gọi món đi” Dịch Quân Phi âm thầm chuyển đề tài sang chuyện khác.
Lăng Y Mộc gọi đồ ăn, đa số đều là những món khá rẻ tiền, món đắt nhất trong số đó là đĩa tôm, một trăm bốn mươi lăm nghìn. Tổng cộng cả bàn đồ ăn tính ra là năm trăm ba mươi tư nghìn đồng.
Mặc dù số tiền này cũng không lớn lắm, nhưng đây lại chính là bữa ăn đắt tiền nhất mà Lăng Y Mộc đã được ăn trong khoảng thời gian gần đây.
Dù Dịch Quân Phi có bảo Lăng Y Mộc gọi thêm ít đồ ăn nữa: “Chị, em có tiền mà.”
Nhưng Lăng Y Mộc vẫn nói: “Gọi chừng này thôi là đủ rồi, dù có muốn ăn ngon thì cũng chẳng cần phải gọi quá nhiều đâu.”
Chẳng bao lâu sau, nhân viên phục vụ đã đưa đồ ăn lên, Lăng Y Mộc và Dịch Quân Phi cùng nhau cúi xuống ăn. Tất nhiên, những món ăn ở đây xịn hơn nhiều những món mà bình thường hai người hay ăn ở nhà.
Lúc ăn tôm, Dịch Quân Phi rất tự nhiên bóc tôm cho Lăng Y Mộc rồi đặt phần thịt tôm vào trong bát của cô.
Lăng Y Mộc hơi bất ngờ nhìn con tôm đó. “Sao lại không ăn vậy?” Anh hỏi cô.
Cô khẽ mỉm cười: “Chị chỉ cảm thấy hóa ra Bình Quân lại rất biết cách chăm sóc người khác, sau này người yêu em chắc sẽ rất hạnh phúc đấy” Nói xong, cô gắp tôm lên, cho vào miệng.
Cô còn nhớ rõ, trước kia khi xem phim trên TV, có một lần cô đã thấy cảnh nhân vật nam chính bóc tôm cho nữ chính, khi đó cô cảm thấy khung cảnh đó thật sự rất ấm áp.
Mặc dù hành động này cũng chỉ là một chi tiết rất nhỏ, nhưng nó lại khiến cho người ta có cảm giác được trân trọng, che chở.
Nhưng mà, khi đó cô và Tiêu Thiên Định yêu đương với nhau, anh ta lại chưa bao giờ bóc tôm cho cô, dù chỉ là một lần.
Thật ra, khi hai người yêu nhau, có rất nhiều chi tiết nhỏ đã chỉ ra rằng dù Tiêu Thiên Định nói là yêu cô, nhưng anh ta cũng chẳng đầu tư bao nhiêu tình cảm vào mối tình đó.
Vậy nên khi xảy ra biến cố, anh ta mới rời đi nhanh như vậy.
“Vậy à?” Anh thản nhiên nói, chuyện yêu đương chẳng khác gì trò hề của mấy đứa trẻ con. Cuộc đời này anh sẽ không bao giờ yêu đương với bất kỳ cô gái nào.
Dù có là kết hôn thì đối với anh đó cũng chỉ là một thủ đoạn để phát triển sự nghiệp mà thôi.
Sau khi hai người ăn cơm xong, Dịch Quân Phi đứng dậy đi thanh toán. Lăng Y Mộc ngồi ở ghế, đúng lúc chuẩn bị đứng dậy thì cô lại nhìn qua cửa sổ thủy tinh, bỗng thấy mấy bóng người quen thuộc đi vào nhà hàng.
Cô vội vàng quay lưng lại về phía đó theo bản năng, cô không muốn để cho những người đó thấy mình.
Nhưng có đôi lúc, càng không muốn chuyện gì đó xảy ra, nó lại càng đến nhanh hơn.
Những người kia đã đi vào nhà hàng này, dưới sự hướng dẫn của nhân viên, họ bắt đầu đi dần về phía của Lăng Y Mộc.
Lúc này Lăng Y Mộc chỉ cảm thấy nhịp tim mình mạnh hơn hẳn bình thường. “Chị sao thế?” Đột nhiên bên tai cô vang lên một giọng nói.
Lăng Y Mộc gần như chẳng kịp suy nghĩ gì, cô vô thức ôm chầm lấy eo của Dịch Quân Phi rồi vùi đầu vào lòng anh.
Dịch Quân Phi hơi ngẩn ra, nhưng anh cũng chẳng nói gì thêm, chỉ để yên cho đối phương ôm lấy mình như vậy tiếp.
Một lúc sau, anh mới hỏi lại lần nữa: “Chị ơi?”