“Lăng Y Mộc không ngờ tới sẽ gặp lại Hách Dĩ Mạt sớm như vậy.
Hách Dĩ Mạt vẫn là dáng vẻ năm đó lần đầu tiên Lăng Y Mộc nhìn thấy cô ta. Khuôn mặt xinh đẹp, trang điểm tinh xảo, mặc trên người quần áo thời trang cao cấp, ngôi sao truyền hình, mỹ nữ danh xứng với thực trong thành phố này.
Năm đó, cho dù là lúc cho người ta rút móng tay cô ở trong tù, Hách Dĩ Mạt vẫn ăn mặc xinh đẹp tinh tế, mặc hàng hiệu đắt đỏ thời thượng, hoàn toàn không hề phù hợp với không khí u ám trong nhà tù.
Nhìn bên ngoài có vẻ xinh đẹp tươi sáng.
Nhưng người đẹp có tiếng của thành phố, người mà trong mắt kẻ khác như một sự tồn tại cao quý lại dùng giọng nói cay độc ra lệnh người khác rút móng tay, dùng hình phạt riêng tàn ác như vậy!
Đó cũng trở thành ác mộng mà cô không thể thoát ra được!
Mà Phương Quỳnh Hoa ở bên cạnh Hách Dĩ Mạt lúc này cũng nhìn thấy Lăng Y Mộc, lập tức cười giễu cợt, nói: “Tôi còn tưởng là ai cơ, Dĩ Mạt, đây không phải là cái đồ tai họa đã hại chị của cậu sao! Đúng thật là báo ứng, bây giờ lại phải đi làm công nhân vệ sinh môi trường rồi.”
Sắc mặt Lăng Y Mộc tái hẳn đi nhưng vẫn không lên tiếng, cúi đầu tiếp tục quét dọn rác rưởi trên mặt đường.
“Da mặt cũng dày thật đấy! Nếu là mình, lái xe đâm chết chị gái nhà người ta, bây giờ nhìn thấy em gái họ, chỉ e là đã quỳ xuống khóc lóc thảm thiết cầu xin người ta tha thứ rồi. Thế mà có người lại làm ra vẻ như không có chuyện gì vậy.” Phương Quỳnh Hoa tiếp tục đâm chọt.
Lăng Y Mộc hít sâu một hơi, từ từ ngẩng đầu lên, nhìn hai người bọn họ, nói: “Tôi đã trả giá rồi.”
Vì một tội danh không có căn cứ mà cô đã phải ngồi tù ba năm, bằng luật sư bị thu hồi, ở trong tù nếm trải biết bao nhiêu đau khổ, sau khi ra tù chỉ có thể làm một công nhân vệ sinh môi trường.
Quỹ tích vận mệnh của cô đã hoàn toàn thay đổi, cái giá phải trả này, cô đã bỏ ra quá nhiều rồi.
“Trả giá? Chỉ ngồi tù có ba năm, cô cảm thấy đã trả xong rồi hả?” Hách Dĩ Mạt cười lạnh, nói: “Lăng Y Mộc, cái mạng của chị tôi cũng không còn nữa rồi!”
“Vậy bây giờ cô còn muốn thế nào nữa?” Lăng Y Mộc bình tĩnh hỏi ngược lại. Dù sao thì chuyện tồi tệ nhất đời người cô cũng đã trải qua rồi, bây giờ có thể nói cô đã là kẻ trắng tay, cũng chẳng còn thứ gì để mất nữa rồi.
Hách Dĩ Mạt nhìn chằm chằm vào người phụ nữ mặc bộ quần áo công nhân vệ sinh môi trường màu cam có những kẻ huỳnh quang trước mắt.
Ba năm đã khiến cho người phụ nữ này vốn từ một mái tóc dài đen nhánh trở nên khô héo, mặc dù khuôn mặt vẫn thanh tú như cũ nhưng đôi mắt xinh đẹp đã mang đầy tử khí âm u, còn đôi tay của đối phương đang cầm chổi, nhìn thấy được là một đôi bàn tay đã quen làm những việc nặng nhọc mà thô ráp.
Hách Dĩ Mạt vẫn còn nhớ vào lần đầu tiên nhìn thấy Lăng Y Mộc. Cô ta đã từng kinh ngạc trước đôi tay của đối phương. Đôi bàn tay trắng nõn, bóng loáng, móng tay được cắt tỉa chăm sóc tỉ mỉ, nhất là khi cầm bút, nhìn càng đẹp hơn.
Nhưng bây giờ thứ đôi bàn tay ấy phải cầm không phải là cây bút thanh cao nữa mà là cái chổi thô ráp bẩn thỉu.
“Xem ra đôi tay này của cô vẫn còn chưa bị phế đi hoàn toàn nhỉ!” Hách Dĩ Mạt hừ lạnh nói: “Lần trước ra tay với cô vẫn còn nhẹ quá mà.”
Giọng điệu này, giống như trong mắt cô ta, cô chẳng qua chỉ là một thứ đồ vật mà thôi!
Cơ thể Lăng Y Mộc cứng đờ, hai bàn tay đang cầm cán chổi cũng không nhịn được mà nắm chặt lại.
“Lăng Y Mộc, cô và Thiên Định đã sớm không còn quan hệ gì nữa rồi, đừng có để con em gái của cô đến cho thêm mất mặt, phí công tốn sức tiếp cận Thiên Định vì muốn xin mấy vai diễn. Nếu không, còn có lần sau nữa thì đôi tay này của cô cũng đừng hòng cầm được bất cứ thứ gì nữa!” Hách Dĩ Mạt nói. Vừa nghĩ tới tất cả những màn hình led quảng cáo mà Thiên Định cầu hôn với mình đều bị hạ xuống hết, trong lòng cô ta càng căm hận Lăng Y Mộc đến cực điểm.
Khi biết được người đứng đằng sau chuyện gỡ bỏ màn hình quảng cáo là Dịch Quân Phi, bây giờ cả nhà họ Tiêu đều như chim sợ cành cong, không biết có phải bởi vì Y Mộc gây ra cái chết của Hách Thanh Mai mà Dịch Quân Phi giận chó đánh mèo nhà họ Tiêu hay không.
Vốn dĩ cho rằng Dịch Quân Phi đã trả lời đồng ý tham gia lễ đính hôn của hai nhà nghĩa là anh đã đồng ý chuyện liên hôn của hai nhà. Nhưng bây giờ lại không thể nói chắc được nữa rồi.”