Chương 145
“Đúng vậy” Cao Kiến Vĩ vội vàng đáp lời, theo chân Dịch Quân Phi rời khỏi nhà họ Dịch, đến bệnh viện.
Ngay khi bước vào phòng bệnh, Dịch Quân Phi thấy Lăng Y Mộc đang ngồi ngay ngắn trên sô pha.
Đúng vậy, “ngay ngắn” là cảm giác đầu tiên của Dịch Quân Phi. Cô ngồi thẳng, tay đặt trên đầu gối, giống như tư thế ngồi trong sách giáo khoa “Chị muốn xuất viện à?” Dịch Quân Phi hỏi.
“Ừ” Cô đáp, ánh mắt bất giác rơi trên chiếc khăn quàng cố của anh. Đó là chiếc khăn cô tự mình đan cho anh, lúc đó, cô sợ anh lạnh, mong khi mùa đông đến anh sẽ ấm hơn.
Nhưng thật ra cô căn bản không cần phải lầm những việc thừa thải này, anh có rất nhiều khăn quàng cổ, có rất nhiều cách để giữ ấm, không thiếu chiếc khăn quàng cổ này của cô.
“Tôi có thể cho chị một cơ hội khác để thay đổi sự lựa chọn ngày hôm qua, chị thật sự muốn từ chối việc ở lại bên tôi sao?” Anh hỏi.
Trước nay, anh không bao giờ cho người ta cơ hội thứ hai, nhưng cô… dường như là một cái ngoại lệ.
Cô ngước mắt lên nhìn anh, ánh mắt anh mang một loại áp lực, khiến không khí xung quanh tràn ngập áp suất thấp.
Giờ khắc này, cô đột nhiên cảm thấy khủng hoảng, nếu cô trả lời sai thì thứ nghênh đón cô phía trước rất có thể là vạn kiếp bất phục!
Từ chối? Hay là đồng ý?
Chỉ cần ở lại bên cạnh Dịch Quân Phi, vận mệnh của cô sẽ thay đổi.
Nhưng… đợi đến khi anh chơi chán cái trò chơi chị em này, cô sẽ lưu lạc đến bước đường nào đây? Sẽ càng thảm khốc hơn sao?
Hơn nữa, anh là Dịch Quân Phi, người đàn ông tựa như một cơn ác mộng đối với cô. Thậm chí khi còn ở trong tù, có một đoạn thời gian chỉ cần nghe thấy tên anh, toàn thân cô sẽ run rẩy, lâm vào sự sợ hãi.
Sau khi ra tù cũng chỉ khá hơn một chút, nhưng nếu cứ tiếp tục ở bên cạnh anh thì cảm giác sợ hãi này có lẽ sẽ như hình cới bóng, đi theo cô suốt đời.
*Ừ, tôi muốn… ở một mình, không cần ai bên cạnh cả” Cô nuốt nước miếng trả lời.
Tức khắc, sắc mặt anh trầm xuống, ánh áng lạnh lẽo tỏa ra từ đôi mắt anh như muốn đông lạnh cô…
“Không hối hận?” Giọng nói anh lộ ra cảm giác nguy hiểm.
Cơ thể cô không khỏi run lên: “Ừ”
Vừa dứt lời, anh đột nhiên kéo cô qua, vứt cô lên giường.
“AI” Cô hét lên, theo bản năng giấy giụa suy muốn ngồi dậy.
Nhưng ngay sau đó, anh đột nhiên đè cả người lên người cô, hai tay siết chặt lấy cổ tay cô, khiến cô nhớ lại lần trước, anh cũng đè cô trên giường bệnh như thế này.
“Dịch Quân Phi, cậu… cậu muốn làm gì?” Lăng Y Mộc kêu lên.
“Tôi hối hận, lẽ ra tôi không nên cho chị bất kỳ quyền lựa chọn nào cả” Anh trầm giọng nói, áp môi lên má cô, khế hôn khuôn mặt cô.
Nụ hôn của anh thật nhẹ nhàng, tựa như đang hôn món bảo vật trân quý nhất trên đời.
Nhưng anh lại nắm chặt lấy mười ngón tay cô, dùng sức thật mạnh, không cho phép cô giấy giụa.
“Đừng!” Cô lắc đầu nguầy nguậy, muốn tránh đi nụ hôn của anh.
Nhưng nụ hôn cứ đi theo cô như bóng với hình, chẳng cách nào tránh khỏi.
“Chị quên rồi sao? Nếu tôi muốn thì chị thật sự chẳng có chút quyền lợi nào cả” Dịch Quân Phi lẩm bẩm, giọng nói vốn lạnh lẽo lúc này lại như khan đi vì động tình, êm tai đến cực điểm.