Chương 173
Mà giờ phút này, Lăng Y Mộc về tới phòng thuê rồi mở đèn và đặt phần ăn cô mua hai mươi bốn nghìn lên bàn ăn nhà bếp rồi đi vào phòng tắm để rửa tay.
Mỗi ngày đều làm công việc bẩn thỉu và mệt nhọc nên đôi tay này đã không còn dáng vẻ trắng mịn như ngọc của năm đó từ lâu.
Chỉ hi vọng những lời cô nói hôm nay không làm Quách Huỳnh Phương tổn thương nhiều. Lăng Y Mộc thầm nghĩ rồi lập tức bật cười, nếu không tổn thương cái gì thì nói không chừng Quách Huỳnh Phương vẫn sẽ tiếp tục lãng phí tình cảm lên người cô.
Vì thế, hình như dù thế nào cũng đều rất mâu thuẫn.
Hít một hơi thật sâu, cô ngẩng đầu nhìn gương mặt bản thân trong gương, bây giờ cô chính là một rắc rối lớn, cô không biết nên làm gì với chuyện của cậu cả bọn họ cũng như bà ngoại đang bệnh.
Đi ra khỏi phòng tắm, cơ thể của Lăng Y Mộc chợt cứng ngắc chỉ vì bấy giờ, Dịch Quân Phi đang ngồi bên bàn ăn và trong tay đang nghịch chìa khóa.
Chìa khóa này… là chìa khóa phòng thuê cô từng cho anh, sau đó lúc ở bệnh viện, cô cũng chưa hỏi anh để lấy chìa khóa về cũng như chưa đổi khóa cửa mới nên anh dễ dàng đi vào.
“Anh… sao lại tới đây?” Cô hơi mất tự nhiên hỏi.
“Tôi không tới thì làm sao biết có người đưa chị về?” Dịch Quân Phi trả lời rồi đứng dậy, đi về phía Lăng Y Mộc: “Hôm nay người lái xe đưa chị về chính là tài xế họ Quách ở Sở Bảo vệ Môi trường đúng không?”
Lăng Y Mộc run lên, anh đã thấy cảnh Quách Huỳnh Phương đưa cô về sao?
Trong lúc nhất thời, cô mím môi không đáp.
Anh đi tới trước mặt cô, bỗng nhiên nâng cằm cô lên và hỏi: “Thế nào, chị từ chối ở bên cạnh tôi cũng bởi vì người đàn ông kia sao? Anh ta được tính là gì của chị hả?”
“Chuyện này không liên quan tới anh!” Lăng Y Mộc muốn quay đầu nhưng lực ngón tay của anh rất mạnh nên cô hoàn toàn không thể cử động.
Anh chậm rãi cúi người, gương mặt từ từ tiến lại gần mặt cô, một bên mặt nhẹ nhàng cọ vào mặt cô tựa như không muốn xa rời, nhưng ‘từ trong miệng của anh lại thốt ra những từ khiến cô rùng mình.
“Chuyện không liên quan đến tôi? Nhưng tôi muốn biết đáp án, chắc chắn phải biết. Chị nói xem, nếu anh ta xảy ra chuyện thì đến lúc đó, có phải sẽ biết rốt cuộc anh ta có vị trí gì trong lòng chị không?”
Cơ thể của Lăng Y Mộc chợt run lên, cô trừng mắt nhìn Dịch Quân Phi và nói: “Anh muốn làm gì, tôi và anh ta chỉ là quan hệ đồng nghiệp bình thường mà thôi, hoàn toàn chẳng có gì!”
“Thế nhưng anh ta thích chị, không phải sao?” Anh lẩm bẩm nói, ngón cái nhẹ nhàng ma sát cánh môi non mềm của cô.
Cô lập tức cảm thấy đôi môi dần trở nên nóng bừng, dường như ngón tay của anh chạm vào nơi nào thì nơi đó như muốn bốc cháy.
“Anh… đừng làm gì anh ta” Môi cô run rẩy, khó khăn nói chuyện.
“Nói như vậy là chị quan tâm anh ta rồi?” Hơi thở anh tựa hoa lan, giọng nói như có thể khiến người ta buông bỏ tất cả phòng bị, song ánh mắt của anh lại ẩn chứa sự sắc bén nhìn cô.
“Không có… không có..” Cô trả lời, muốn thoát khỏi hơi thở của anh nhưng làm thế nào cũng không thể tránh.
Cả cơ thể giống như bị hơi thở của anh bao phủ, không chỉ đôi môi nóng mà cả người cũng bắt đầu mơ hồ nóng lên.
“Vậy sao, chị không hề thích anh ta ư?” Bờ môi anh dịu dàng cọ vào chóp mũi của cô như đang trêu chọc một con vật nhỏ bé đang lo sợ bất an.
Cơ thể Lăng Y Mộc cứng ngắc, đáp: “Không có”