Mục lục
Sủng Tới Nghiện Vợ Yêu Có Độc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 204

“Bạn gái cũ của anh thế nào?” Lăng Y Mộc đành phải hỏi, nhưng mà lời nói vừa buột ra khỏi miệng thì cô đã hối hận ngay lập tức, cô cũng không nên hỏi chuyện này.

“Không thể nào. Nếu cô ta đã làm một số chuyện không nên làm, đương nhiên phải tự gánh vác hậu quả” Cố Vĩ Ngạn nói một cách thờ ơ, dường như anh ta không hề coi trọng việc này.

Lăng Y Mộc nghe thấy tim mình đập thình thịch. Nói như vậy…

Chung Ngọc Hà bị phong sát rồi sao? Thậm chí có khả năng bị ép buộc phải rời khỏi giới diễn xuất.

Từ nay về sau, rời khỏi chốn phồn hoa, quay trở về cuộc sống tâm thường.

Trên thế giới này có bao nhiêu người bằng lòng sống một cuộc sống tầm thường chứ? Nhất là những người đã từng trải qua cuộc sống chốn phồn hoa, giờ đây phải sống một cuộc sống tâm thường của một người bình thường, chỉ sợ bọn họ không thể chịu đựng nổi.

“Sao thế, cô đang đồng cảm với cô ta sao?” Cố Vĩ Ngạn nhìn người phụ nữ trước mặt, nói: “Ngày hôm đó, Chung Ngọc Hà không hề khách sáo với cô.”

“Tôi không đồng cảm, hoặc có lẽ cô ta cũng không cần sự đồng cảm của tôi” Lăng Y Mộc nói: “Anh cũng không cần mời tôi ăn bữa cơm xin lỗi gì đâu. Tôi phải bắt xe buýt về Thanh Thủy”

“Nhưng tôi cứ muốn mời cô đi ăn cơm đấy, làm sao bây giờ?” Cố Vĩ Ngạn nói.

Lăng Y Mộc thản nhiên trả lời: “Chẳng lẽ anh muốn ép buộc người khác đi ăn cơm với mình sao?”

“Tôi không thích ép buộc người khác, nhưng mà thỉnh thoảng dùng một chút cũng không xấu” Cố Vĩ Ngạn vừa nói, vừa kéo tay Lăng Y Mộc đi về phía bãi đỗ xe.

“Cố Vĩ Ngạn, anh muốn làm gì hả?” Lăng Y Mộc hét lên.

“Chỉ muốn cùng cô ăn một bữa cơm mà thôi” Anh ta thản nhiên nói.

Thật sự chỉ ăn một bữa cơm thôi sao? Một người đàn ông giống như anh ta, nếu thật sự muốn tìm một người phụ nữ cùng nhau ăn cơm, chắc chắn sẽ có rất nhiều người phụ nữ bằng lòng đi cùng anh ta, căn bản không cần phải ép buộc một người phụ nữ không tình nguyện giống như cô.

Khi Lăng Y Mộc đang thắc mắc, hai người đã đến trước xe của Cố Vĩ Ngạn.

Cố Vĩ Ngạn mở cửa xe bên phía ghế phó lái, Lăng Y Mộc nói: “Anh thật sự không rảnh để ăn cơm với anh. Thời gian xe buýt chạy có giới hạn, nếu trễ giờ thì tối nay tôi không về được Thanh Thủy”

Đôi mắt đen như mực nhìn chằm chảm người đứng trước mặt, sau đó anh ta nói: “Nếu như cô thật sự không bảng lòng ăn bữa cơm này, vậy thì tôi có thể đảm bảo, cô tuyệt đối không lên được bất kỳ một chiếc xe buýt nào”

Lăng Y Mộc ngây người, cô biết bản lĩnh của Cố Vĩ Ngạn, làm được chuyện này thật sự không khó.

“Tại sao anh cứ muốn tôi phải ăn bữa cơm này?” Cô không hiểu, nếu như nói đây là bữa cơm xin lỗi, vậy thì cũng quá gượng ép rồi.

“Bởi vì tôi có vài lời muốn nói với cô”

Cô nhìn anh ta bằng ánh mắt tràn đầy sự nghỉ hoặc, đắn đo một chút rồi cũng quyết định ngồi lên ghế phó lái. Nếu bây giờ cô thật sự sợ anh ta, đối với cô mà nói, cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.

Huống hồ cô đã từng ở tù ba năm, cô đã thức thời hơn lúc trước rất nhiều. Cô biết người giống như anh ta muốn thay đổi vận mệnh của người khác rất dễ dàng.

Giống như cách anh ta dễ dàng khiến Chung Ngọc Hà biến mất khỏi giới diễn xuất vậy. Chung Ngọc Hà là một nữ minh tỉnh rất nối tiếng, có một lượng fan hùng hậu, nhưng nếu cô ta đã bị anh ta chán ghét, chẳng phải sẽ giống một con kiến bị người khác gây khó dễ sao.

Mà cô chẳng bằng một góc của Chung Ngọc Hà. Hiện tại cô chỉ là công nhân vệ sinh môi trường mà thôi. Nếu như Cố Vĩ Ngạn thật sự muốn đối phó với cô, vậy thì sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Chỉ là khoảnh khắc này, trong đầu Lăng Y Mộc bỗng hiện lên hình dáng của Dịch Quân Phi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK