Chương 179
Trước đó trong nhà đã từng bàn luận, vẫn luôn không biết rốt cuộc đã đắc tội với người nào, nhưng bây giờ Triệu Cúc Hoa dường như đã có câu trả lời.
Là Dịch Quân Phi!
Bắt đầu từ lúc đó, kỳ thật Dịch Quân Phi đã chống lưng cho Lăng Y Mộc!
Lăng Y Mộc đi cùng Dịch Quân Phi vào phòng riêng, hai người ngồi xuống, Dịch Quân Phi bảo quản lý mang mấy đĩa điểm tâm lên trước.
“Nào, chị ăn lót dạ chút đi, điểm tâm ở đây rất được đó” Anh vừa nói vừa lấy vài cái điểm tâm đặt trước mặt cô.
Lăng Y Mộc nhìn điểm tâm trước mắt, chần chừ một lúc mới đón lấy, ăn từng miếng một.
Dịch Quân Phi lại tự mình bày thực đơn ra trước mặt Lăng Y Mộc: “Chị xem xem, có muốn ăn gì không?”
“Không cần, anh gọi là được rồi, tôi không có gì muốn ăn cả” Lăng Y Mộc nói, dù đang ăn những điểm tâm tinh xảo này, cô cũng như là đang ăn sáp nến, không cảm thấy mỹ vị gì.
Dịch Quân Phi híp mắt lại, nhìn chằm chảm Lăng Y Mộc.
Phút chốc, bầu không khí xung quanh dường như đều toát ra một tia lạnh lẽo.
Quản lý trong phòng cũng nhịn không được mà nín thở, trong lòng căng thẳng, rất sợ vị chủ nhân này thật sự sẽ nổi nóng ở đây.
Cũng may trên Dịch Quân Phi lập tức lại xuất hiện một mạt tiếu ý: “Vậy tôi gọi giúp chị nhé.”
Anh vừa nói, liên tiếp gọi mấy món. Quản lý ghi lại từng món rồi mới đi ra khỏi phòng riêng.
Vừa ra khỏi phòng, quản lý mới thở phào một hơi thật d Ai mà nghĩ đến, vị hoàng đế của Thanh Thủy này lại đối với một người phụ nữ che chở như vậy, nhưng hình như người phụ nữa đó lại giống như là không cảm kích.
“Quản lý, anh Dịch thật sự mang theo một người phụ nữ đến ăn cơm sao?” Có một nhân viên phục vụ bình thường khá thích tám chuyện sáp lại bên cạnh quản lý tò mò hỏi: “Người phụ nữ đó có quan hệ gì với anh ấy vậy?”
Quản lý trừng mắt với nhân viên phục vụ, cảnh cáo nói: “Có những chuyện, không nên hỏi thì đừng hỏi, nếu không cô cho rằng người phụ nữ bị bắt quỳ xuống trong tiệm lúc nấy là giỡn chơi thôi sao? Người phụ nữ đó, ước chừng sau này ở Thanh Thủy, chỉ sợ là sống không được tốt đẹp như vậy nữa đâu!”
Nhân viên phục vụ không khỏi rụt cổ lại, nhưng vẫn còn chút tò mò liếc qua phía phòng riêng chỗ Dịch Quân Phi một cái.
Mà lúc này trong phòng riêng, Dịch Quân Phi cười yếu ớt nói với Lăng Y Mộc: “Chị không biết ăn những điểm tâm này sao? Vậy tôi cho người đổi mấy cái khác”
“Không cần đâu” Lăng Y Mộc nói, nhìn người đang cười như cảnh xuân trước mặt. Đã từng, cô từng rất thích dáng vẻ khi cười của anh, chỉ cảm thấy nụ cười của anh dường như có thể quét sạch phiền não của người ta.
Thế nhưng hiện tại, nhìn nét mặt tươi cười của anh lại khiến cô có một cảm giác run rấy: “Có phải lát nữa tôi ăn xong bữa cơm này thì có thể đi về không?” Cô hỏi.
Ánh mắt anh hơi lóe lên: “Chị rất vội vã muốn trở về sao?”
“Tôi muốn nghỉ ngơi sớm chút” Cô bịa ra một lí do, kỳ thật là không muốn ở một chỗ đối mặt với anh. Ở cùng nhau nhiều hơn một giây, liền sẽ khiến cô càng rõ ràng cảm nhận được sự khác nhau của Bình Quân và Dịch Quân Phi.
Sau đó… Trong đáy lòng cô sẽ vô thức nhớ lại cái người Bình Quân kia. Rõ ràng biết đó chỉ là một nhân vật hư cấu mà anh tạo ra, vốn dĩ không tồn tại.
Nhưng cô vẫn sẽ nhớ đến.