Chương 212
Anh đột nhiên cười nhẹ: “Người phụ nữ tôi yêu thương, hả?” Hơi kéo dài âm cuối cùng, dường như vừa nghe thấy một truyện cười gì đó.
“Hách Thanh Mai là vợ chưa cưới của anh. Lẽ nào… cô ta không phải người phụ nữ anh yêu sao?” Phản ứng của anh khiến cô cảm thấy khó hiểu đặt tài liệu trong tay xuống, bước chậm đến trước mặt cô, cúi đầu nhìn cô: “Chị ơi, câu này sai một nửa rồi. Hách Thanh Mai là vợ chưa cưới của tôi, nhưng không phải là người phụ nữ tôi yêu”
Cô sững sờ, giọng nói của anh tục vang lên bên tai của cô: “Lẽ nào chị chưa từng nghe về chuyện liên hôn thương mại sao?”
Hai mắt của cô đột nhiên mở to ra. Đương nhiên cô biết liên hôn thương mại, chỉ là cô chưa bao giờ nghĩ đến người giống như Dịch Quân Phi cũng cần phải liên hôn thương mại.
Dù sao, Dịch Quân Phi cũng là người có quyền lực nhất nhà họ Dịch. Ở Thanh Thủy có thể nói là một tay che trời. Cho dù thật sự liên hôn với nhà họ Hách, nhiều lắm cũng là dệt hoa lên gấm mà thôi, không cần thiết lắm.
Hơn nữa không chỉ một mình cô nghĩ như vậy. E rắng rất nhiều người đều nghĩ như vậy.
Trong những cuộc thảo luận liên quan đến Dịch Quân Phi ở trên mạng, trong đó không thiếu “thâm tình” của anh đối với Hách Thanh Mai. Bọn họ đều nghĩ rằng anh chắc chắn rất yêu Hách Thanh Mai.
Cho nên mới ở độ tuổi trẻ như thế, đính hôn với Hách Thanh Mai ở độ tuổi hai mươi tư. Hơn nữa sau khi Hách Thanh Mai chết, anh vẫn luôn không qua lại với bất kỳ ai, hoặc chưa từng bị dính tin đồn với ai.
“Nhưng… anh muốn liên hôn thương mại? Khi đó… anh chỉ mới hai mươi tư tuổi” Cô lắp bắp hỏi.
“Tại sao không chứ?” Anh hỏi ngược lại.
“Nếu cả đời này, trước sau gì cũng phải kết hôn với một người phụ nữ, vậy thì sớm hay muộn có gì khác biệt chứ? Hách Thanh Mai đủ im lặng, đủ nghe lời, liên hôn với nhà họ Hách sẽ có lợi cho sự phát triển ngành phát triển ngành vận chuyển đường biển của nhà họ Dịch. Sao lại không làm chứ?”
Anh hoàn toàn dùng giọng điệu thương nghiệp để nói ra lời này.
Lăng Y Mộc nghe thấy, trong lòng cũng hơi sợ hãi.
Người đàn ông này, dường như hoàn toàn không có tình yêu, ngay cả liên hôn cũng giống việc buôn bán làm ăn.
Đối với một người giống như anh, rốt cuộc cái gì mới quan trọng?
“Nhưng bây giờ, tôi cảm thấy nếu như cưới một người phụ nữ mà bản thân hứng thứ cũng không tồi” Đôi mắt sáng rực của anh nhìn chäm chẳm vào cô, khóe môi cong lên nở ra một nụ cười.
Cô bắt đầu cảm thấy hơi mất tự nhiên. Lời anh nói dường như: đang muốn ám chỉ một điều gì đó.
Cô tự nhủ răng đừng nghĩ nhiều, anh và cô là người của hai thế giới, từ trước đến nay không phải là người đi chung một đường. Sau đó, sau khi đưa bao tay cho anh, chắc anh và cô sẽ không gặp lại nhau nữa.
“Cái kia… Tôi đưa bao tay cho anh” Cô vội vàng nói, muốn lách qua người anh đi lấy bao tay.
“Không vội” Anh giữ cánh tay cô lại, từ từ khom lưng xuống, nhìn thẳng vào mắt cô: “Chị vẫn chưa trả lời câu hỏi trước của tôi đấy. Chị muốn lật án sao?”
Muốn, sao cô có thể không muốn được chứ? Không lật án, có nghĩa cả đời này cô phải gánh trên vai tội danh này, cả đời cũng không ngóc đầu lên được.
Nhưng…
“Muốn thì sao chứ?” Cô hỏi ngược lại.
“Nếu như chị thật sự muốn lật án, vậy thì tôi có thế giúp chị” Anh nói.
Cô kinh ngạc: “Anh tin tôi không lái xe khi uống rượu vào năm đó sao?”
“Chị có lái xe khi uống rượu hay không, đối với tôi không quan trọng.” Anh khẽ nói “Chỉ là xóa bỏ tội danh lái xe khi say rượu. Muốn lật án này, tôi có thể tìm luật sư giỏi nhất, giúp chị tìm được lỗ hổng của vụ án năm đó, chắc là có thể lật án cho chị”
Tia sáng trong ánh mắt đã thay thế thành sự ảm đạm, cô hiểu ý của anh. Căn cứ vào nguyên tắc “kết án vô tội khi không đủ chứng cứ thực sự”, chỉ cần có thể tìm thấy một vài điểm đáng ngờ, đương nhiên cô cũng có khả năng lật án.
Nhưng không có nghĩa cô thật sự chứng minh được bản thân mình trong sạch.